Đêm ngày hôm đó, gió lớn tới khác thường, cuốn tuyết bây mù trời, căng mắt ra cũng không nhìn rõ đường đi nữa. Vũ bộ đầu và Tống bộ đầu đều rất khẩn trương, liên tục dặn dò mọi người lấy tinh thần, cẩn thận đề phòng, trời sáng là bọn họ có thể tới được Ba Châu rồi. Nhưng khi đội ngũ men theo quan đạo quanh co chật hẹp lại đóng đầy băng tuyết leo lên một ngọn nùi lớn, đám phỉ tặc áo đen che mặt ở đâu thình lình xuất hiện.
Mặc dù chỉ có mười mấy tên phỉ tặc, nhưng kẻ nào kẻ nấy thân thủ bất phàm, đặc biệt là một lão giả mặt tam giác cầm đầu, thanh đao trong tay đánh tới đâu không ai cản nổi.
Vũ bộ đầu và Tống bộ đầu hợp lực đều không phải là đối thủ của lão giả đó, hai người đều bị thương. Thêm vào đường núi vòng vèo, đội ngũ của bọn họ kéo thành hàng dài khi gặp địch không thể tạo thành ưu thế số đông. Đám phỉ tặc lại tập trung lực lượng đột kích trung lộ, khiến người phía trước biết ở giữa xảy ra chuyện, quay về cũng khó, người phía sau thì lên không kịp, lực lượng canh giữ tiền thuế và xe tù ở giữa bị đánh tan tác.
Chỉ may một điều, đám đạo phỉ này không hề có ý muốn lấy mạng bọn họ, chỉ đánh ngã chứ không thêm chiêu đoạt mạng.
Lão giả kia một mình chống lại Vũ bộ đầu và Tống bộ đầu liều mạng, tới khi đòng bọn cướp được hòm tiền mang đi mới thể hiện thần uy, liên tiếp tung hiểm chiêm đánh lui hai người, lui vào trong gió tuyết biến mất.
Vũ bộ đầu và Tống bộ đầu đều biết người ta nương tay rồi, không truy kích nữa, một là tuyết lớn thế này, khó thấy dấu vết mà truy đuổi. Hơn nữa đuổi kịp rồi thì sao, chỉ nạp mạng mà thôi. Vội vàng tập hợp người kiểm tra tổn thất, nhìn một cái rụng rời chân tay, bảy tám rương bạc bị lấy hết, phạm nhân Đinh bộ đầu và Lại viên ngoại đều bị giết chết trong xe tù.
Đám đạo phỉ cướp tiền thuế còn hiểu được, làm sao cướp xong lại giết tội tù mà không phải giải cứu? Bọn họ thừa sức làm việc đó mà không làm, xem ra giết tù phạm cũng là mục đích chính của bọn chúng.
Trời lạnh, Vũ bộ đầu và Tống bộ đầu lòng giá lạnh hơn cả ngoài trời, thế này thì ăn nói với đại lão gia thế nào?
Không cách nào ăn nói được, chỉ còn cách góp tiền vào mà đền thôi. Nhưng số tiền này quá lớn, dù toàn bộ người trong nha môn vét hết tiền trong nhà đóng góp thì cũng chỉ như muối bỏ biển, vì họ đều là người nghèo, tiền công ở nhà môn nuôi gia đình còn eo hẹp, lấy đâu ra tiền mà góp?
Mười một người bị thương ở mức độ khác nhau, chủ yếu là trẹo chân trẹo tay thôi, không tổn hại quá lớn. Điều ấy chẳng an ủi được ai, tiền thì mất, tội tù thì bị giết, bọn họ thất bại quá triệt để.
Sau khi thương lượng một hồi, quyết định Vũ bộ đầu sẽ tháo một con ngựa kéo xe tù ra, tự mình cưỡi, chạy về huyện Âm Lăng báo tin. Nơi này cách Ba Châu gần hơn huyện Âm Lăng, Tống bộ đầu sẽ mang thi thể tội tù, người bị thương, tiếp tục tới phủ thành. Phải đem chuyện cướp thuế báo gấp cho tri phủ Ba Châu, điều động nhân mã truy tìm thủ phạm, đồng thời chữa trị cho huynh đệ bị thương.
Vũ bộ đầu vừa tức giận lại vừa hồ thẹn, liên tục thúc ngựa đi gấp, tới chập tối thì về được tới huyện Âm Lăng.
Nhưng tới huyện thành thì không ngờ cổng thành đóng, binh lính, bộ khoái, dâng tráng khắp nơi, hỏi ra hắn trố mắt, vì đám chủ bạ Khâu Hồng cũng đang cuống lên đi tìm tri huyện ... Tri huyện đại lão gia không thấy đâu nữa, phu nhân Trác Xảo Nương cũng không thấy đâu nữa, đang phát động cả thành tìm.
Nghe nói tiền thuế lại một lần nữa bị cướp, vị chủ bạ già ngã oạch xuống đất khóc như trẻ lên ba, những người khác chết lặng, phen này xong cả rồi, thuế lần trước mất một khoản nhỏ, lần này là khoản lớn, đừng nói tri huyện mất chức, tất cả bọn họ cũng sẽ bị trừng phạt, người trong nha môn khóc như cha chết mẹ.
Vũ bộ đầu lòng như lửa đốt không để ý nhiều, hỏi không ra tung tích đại lão gia, càng sợ hãi, bọn họ bị thích khách tập kích, chẳng lẽ đại lão gia cũng gặp bất trắc rồi.
Nội trạch của đại lão gia không ai dám tùy tiện ra vào, nhưng tới lúc này rồi còn cố kỵ gì nữa, Vũ bộ đầu cuối cùng đánh liều xông vào nội trạch. Phát hiện nội trạch thành một đống bừa bãi, số gạch xanh lát nền không thấy đâu nữa, mọi người không hiểu chuyện gì? Chẳng lẽ đại lão gia bị phỉ tặc bắt mất rồi? Tìm kiếm manh mối khắp nơi phát hiện ra một tờ giấy, viết đại lão gia và phu nhân mặc thường phục vi hành rồi, mấy ngày nữa mới về.
Thực tế tất nhiên không phải Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương thường phục vi hành, lúc này hai người bọn họ đang đội tuyết đi trên con đường nhỏ tới Ba Châu.
Tiền thuế rất có khả năng bị cướp lần nữa, điểm này Lãnh Nghệ sớm dự liệu được, y biết có kẻ luôn theo dõi nhất cử nhất động của mình, trong nha môn có thể có nội gián. Sáng sớm hôm đó các đại hộ kéo nhau tới nộp thuế, chắc chắn không che giấu được. Vũ bộ đầu cho rằng mình đã hành động trước, kỳ thực đối phương đã chuẩn bị trước họ nửa ngày.
Bởi thế Lãnh Nghệ dùng kế thay mận đổi đào, số "bạc" mà đám Vũ bộ đầu áp tải thực ra toàn là đá lát nền trong nội trạch.
Đêm hôm đó sau khi mọi người ngủ say, Lãnh Nghệ đánh thức Trác Xảo Nương dậy, đánh tráo bạc trong rương thành đá lát nền. Sau đó khi đám chủ nợ tới đòi tiền, Lãnh Nghệ lựa chọn một chủ nợ tên Trang Cẩm Tái, người này là một trong số phú thương lớn nhất huyện, có hiệu buôn ở Ba Châu lẫn châu huyện phụ cận. Hơn nữa theo Đổng sư gia nói, người này là thương cổ đương địa, tổ tiên sống nhiều đời ở Âm Lang, rất có tình cảm với quê hương, cũng có chữ tín.
Thời Tống xuất hiện tiền giấy sớm nhất Trung Quốc hoặc có thể nói là thế giới, gọi là "giao tử". Nhưng đó là chuyện mấy chục năm sau, lúc này còn chưa xuất hiện giao tử, cũng chưa có ngân phiếu gì hết. Tiền tệ bây giờ chỉ có đĩnh bạc nặng trĩu tay với tiền xu lẻng xẻng và số ít vàng.
Lãnh Nghệ sau một phen trò chuyện với phú thương này, cảm giác được hắn là người đáng tin cậy, liền cùng hắn thương lượng, đổi toàn bộ tiền thuế ra vàng, đồng thời dặn hắn bảo mật. Trang Cẩm Tài đồng ý, thể diện của tri huyện phải nể, sau này dễ làm việc hơn, huống hồ có tổn thất gì đâu.