Quãng đường từ Ba Châu về huyện thành Âm Lăng nếu đi xe ngựa thì mất chừng một ngày rưỡi, tối hôm đó bọn họ tá túc ở trấn nhỏ giữa đường, sáng hôm sau lại lên đường sớm.
Nửa đêm mưa dừng đến sáng lại bắt đầu rả rích rơi, cảnh tượng náo nhiệt bị cơn mưa làm lắng xuống nhiều, không ít người bán hàng rong nấp dưới mái hiên mà thở dài.
Gió thổi qua dù ở trong xe Đổng sư gia vẫn không ngừng rùng mình, Lãnh Nghệ sức khỏe tốt, lại quanh năm dầm mưa dãi nắng nên chịu được, có điều nghĩ tới vị kia hẳn là văn nhân yếu ớt, đóng giả làm cho giống, nhất là từ chi tiết vụn vặt thế này mới dễ bị bại lộ, xoa xoa tay lẩm bẩm: " Thời tiết quỷ quái này sao mà lạnh thế?"
Thực ra là Lãnh Nghệ hơi lo xa rồi, Đổng sư gia không phải không nhìn ra vài hành vi lạ của y, nhưng ai đang yên đang lành lại đi nghi ngờ người bên cạnh mình là một kẻ giả mạo cho được, chỉ cho rằng y gặp biến cố lớn nên thất thường thôi, cười nói: " Ba Châu chúng ta mưa nhiều, một năm bốn mùa đều có mưa, mùa đông có khi mưa liền một lúc nửa tháng, mưa không lớn, cứ tí ta tí tách thế này thôi, lúc nào cũng ẩm thấp, không dễ chịu."
Cũng chỉ nói để gợi chuyện, Lãnh Nghệ đi vào chủ đề: " Đúng là không thoải mái ... Chỉ là so với vụ án kia có là gì, phá án ra sao đâu, sư gia đã có ý tưởng gì chưa?"
Nhắc tới vụ án Đổng sư gia cũng chỉ biết cười khổ mà thôi: " Học sinh không biết phá án, hay là chúng ta tăng thêm áp lực cho đám Vũ bộ đầu, đại lão gia ra uy, đánh đòn họ một trận, có khi họ nghĩ ra cách phá án đấy."
Sao giống nhau quá vậy, lãnh đạo chỉ giỏi gây áp lực cho bên dưới, chiêu này không thể dùng, Lãnh Nghệ cười méo miệng: " Ta chỉ muốn nghe ông nói cái nhìn của mình thôi, ông thấy do ai gây ra? Cứ nói đi, sai không sao cả."
Đổng sư gia vân vê chòm râu dê, ngẫm nghĩ rất lung mới nói: " Tiểu thiếp của Lại viên ngoại bị người ta giết chết trong nhà xe ở nha môn, váy đã cởi, hạ thân bị đâm một dao. Theo học sinh nghĩ, hẳn là cướp sắc. Kẻ này dám cướp sắc giết người ở nha môn, hơn nữa lại dùng đao đâm vào hạ thân, đúng là to gan lớn mật vừa vô sỉ lại tàn bạo, hành vi này ắt phải là kẻ phạm tội thành thói, hoặc là thứ giang dương đại đạo bất mãn với triều đình."
Lãnh Nghệ hỏi ông ta là để thăm dò tình hình cơ bản của vụ án, nghe xong đã có nhận thức khái quát về vụ án rồi.
Không ngờ lại gặp vụ án quái dị đáng tởm thế, tiểu thiếp của một phú hào lại bị gian sát ngay trong nhà xí nhà môn, ý đồ là gì? Khiêu chiến quyền uy của quan phủ à? Hành vi này ở đời sau khác nào nhảy vào đồn công an giết người đâu, cảnh sát xới tung cả thành phố lên ấy chứ. Bảo sao tri phủ lại ra hạn phá án, không chịu nhận hối lộ.
Đổng sư gia không thấy huyện lão gia đánh giá gì về suy đoán của mình, cẩn thận hỏi: " Không biết đông ông có cao kiến gì không?"
" Sư gia nói hung thủ là kẻ to gan lớn mật, điểm này không sai, ta rất tán đồng." Lãnh Nghệ khen ngợi trước:
Đổng sư gia được đại lão gia khen thì cao hứng lắm.
Có điều ông ta không biết, đằng sau những câu như vậy thường có một chữ "nhưng", Lãnh Nghệ nói: " Có điều ông cho rằng nghi phạm là một tên giang dương đại đạo gây án vì bất mãn với triều đình thì ta không đồng ý lắm. Vì giang dương đại đạo là tội phạm mà nha môn truy nã, bản năng của chúng là tránh xa những nơi này, trừ khi là muốn cướp ngục, giết quan, nếu không bọn chúng chẳng tới nha môn."
"Nếu gian sát một nữ tử yếu ớt, một tên giang dương đại đạo có thể làm ở bất kỳ đâu, vì sao mò tới nha môn mà gây án? Giết người thì nhanh, nhưng dâm ô người khác cần thời gian, hơn nữa một nơi như nhà xí không phải là nơi gây án lý tưởng. Cho nên người gây án không phải là gian dương đại đạo."
Đổng sư gia gật đầu lia lịa, tấm tắc khen: " Nghe một buổi nói chuyện của đông ông, học sinh ngộ ra rất nhiều."
" Ta muốn đích thân tra xét vụ án này, tỉ mỉ cân nhắc từng chi tiết, từng manh mối."
" Đông ông đích thân phá án, nhất định dễ như trở bàn tay."
Lão già này, chưa thấy bản lĩnh gì, nịnh bợ lãnh đạo lại không kém, xem ra bàn bạc vụ án với ông ta chẳng thu được nhiều hiệu quả, thôi về hẵng hay. Lãnh Nghệ cởi mũ ra, sờ cái đầu như chó gặm: " Về rồi nương tử của ta chắc chắn sẽ hỏi chuyện này là sao, ông phải giúp ta giải thích, tránh nàng lo lắng."
Đổng sư gia rối rít gật đầu, trong bụng lại cười thầm, sớm biết thế sao lúc đầu còn làm, nào khóc nào cắt tóc đòi xuất gia, giờ tóc cắt rồi lại lo nương tử biết. Đúng là người trẻ tuổi xử sự thiếu thỏa đáng mà.
Huyện Âm Lăng cách phủ thành Ba Châu không quá xa, đường đi không gặp chuyện gì, sáng hôm trước khởi hành, chiều hôm sau đã tới nơi rồi. Nói thì đơn giản vậy chứ, đi đường một chuyến, đa phần đi qua nơi đồng không mông quạnh, có rất nhiều chuyện bất trắc có thể xảy ra.
Núi non là địa hình chủ yếu của Ba Châu, rừng núi chiếm tới ba phần tư diện tích, chỉ có một vùng bồn địa duy nhất chính là nơi đặt phủ thành Ba Châu. Lúc này xe ngựa đi ở lưng chừng núi, từ trên cao có thể thấy hết huyện thành, diện tích không lớn, tường thành thì đổ nát. Có vài con đường thông tới thành, còn có một con sông nhỏ uống lượn xuyên qua thành.
Nhìn từ mặt giao thông, nơi này có thể có là nút giao thông thủy lục trọng yếu trong vùng, nhưng đó là cái nhìn đời sau của Lãnh Nghệ, chứ ở đây giao thông chủ yếu dựa vào sức ngựa, trâu thì lại là nơi sơn cùng thủy tận.
Đi xuống núi liền tiền tới con đê sông bằng đất, xây dựng mấp mô, xe ngựa không có giảm xóc, đi ê cả mông. Phải nói đi xe ngựa vào thời đó đúng là hành xác, cơ mà cuộc đời hình cảnh của Lãnh Nghệ đâu có khá hơn, có những lần truy bắt tội phạm ngoại tỉnh, liền cả tuần không tắm rửa, bốn năm người sinh hoạt trên cái xe tiết kiệm kinh phí, nên sống trong điều kiện khổ cực thiếu thốn với y cũng quen rồi.