Hiểu ra vấn đề rồi, lửa giận của Lãnh Nghệ cũng dịu xuống một chút, có điều sự lạnh lùng của đám phó tòng vẫn khiến y khó chịu. Lòng tính toán, mình đã thề với vị tri huyện đã mất phải sống hộ hắn thật tốt, phải chiếu cố thân nhân của hắn, nhất định phải làm được, phải nhanh chóng kiếm ra tiền, không để Trác Xảo Nương phải vất vả thế này.
Lãnh Nghệ lại cầm lấy y phục trong chậu giặt.
Trác Xảo Nương thấy mặt y âm trầm, không dám tranh giành, cúi đầu xuống.
Lãnh Nghệ từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ giặt quần áo, khi còn nhỏ ở nhà có cha mẹ, đi học đại học thì chất đống rồi mang ra phòng gặt công cộng cho máy giặt tự động giặt, khi đi làm càng thế, máy giặt lo hết, quần áo được sấy thơm tho, cất đi là xong. Chuyện ngồi bên chậu gỗ dùng tay giặt quần áo thế này hoặc là ký ức xa xăm từ thời còn nhỏ xíu, hoặc là chỉ nhìn thấy trên phim ảnh, cho nên hoàn toàn không biết giặt, cứ nhìn động tác Trác Xảo Nương rồi bắt chước theo.
Đột nhiên Lãnh Nghệ nghe thấy tiếng thút thít rất nhỏ, từ phía Trác Xảo Nương truyền tới, dừng tay nhìn, mới thấy thi thoảng có những giọt nước mắt long lanh rơi vào chậu, luống cuống hoang mang hỏi: " Nàng sao thế, sao lại khóc?"
Trác Xảo Nương quay đầu sang bên, quệt mặt vào bả vai, lau đi nước mắt, lúc quay đầu lại, nước mắt không còn, nhưng mí mắt chưa khô. Nàng cưới với Lãnh Nghệ, lắc đầu ý bảo mình không khóc, lại cúi đầu tiếp tục giặt giũ.
Động tác của Trác Xảo Nương rất nhanh nhẹn, chẳng bao lâu đã giặt xong mấy bộ y phục. Lãnh Nghệ thì chưa giặt xong nổi lấy một cái. Trác Xảo Nương cũng không tranh với y, nhìn y giặt xong mới nhận lấy, đặt lên phiến đá lớn, đứng dậy định đi lấy nước. Lãnh Nghệ vội giành lấy: " Để ta làm."
Lãnh Nghệ lấy nước, Trác Xảo Nương giũ y phục, căng ra treo lên thừng phơi. Lãnh Nghệ cũng thấy sao học vậy, xong xuôi rồi hai người nhìn nhau, bê chậu gỗ về.
Có lẽ vừa rồi Lãnh Nghệ nổi giận, đám nha hoàn bà tử không dám tới gần, trốn xa xa nhìn bọn họ. Cả hai không thèm để ý, cùng nhau vào phòng.
Trác Xảo Nương cất chậu gỗ đi, thấy mấy cái bọc hành lý, nhìn Lãnh Nghệ hỏi ý.
Lãnh Nghệ gật đầu: " Ừ, nàng thu dọn đi."
Trác Xảo Nương đem từng bọc để lên bàn, mở ra, quần áo thì cho vào tủ, ít sách với giấy tờ thì nàng để lên bàn, chặn cẩn thận. Khi nàng mở cái bọc thứ hai thì nhìn thấy cái hộp gấm.
Lãnh Nghệ mở hộp gấm ra, lấy cái ngân châm có hoa văn uyên ương giỡn nước đưa cho Trác Xảo Nương: " Thích không?"
Đôi mắt Trác Xảo Nương như sáng lên, đưa bàn tay sưng đỏ cẩn thận nhận lấy, lật qua lật lại xem, ngón tay vuốt ve khẽ đôi uyên ương, đôi mắt to tròn long lanh ngẩng lên nhìn Lãnh Nghệ.
" Tặng nàng đấy."
Lãnh Nghệ cầm cái trâm giúp nàng gài lên tóc, lại lấy cái gương đồng tới cho nàng xem:
Trác Xảo Nương một tay nắm chặt gương đồng, tay kia sờ bản thân trong gương, nhìn tới ngây người, thế rồi đôi mắt ậng nước, một giọt lệ châu trào ra lăn xuống gò má. Bên mắt kia cũng có giọt khác còn vương lại ở bờ mi chực rơi, trong giọt nước mắt ấy phản chiếu bóng dáng Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ nhẹ nhàng nói: " Đang yên lành sao lại khóc nữa rồi, nữ nhân đúng là làm bằng nước."
Trác Xảo Nương xịt mũi một cái, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, giọng nghèn nghẹn: " Quan nhân, quan nhân lần đầu ... Mua quà cho thiếp."
Nhìn nàng cảm động tới phát khóc, Lãnh Nghệ thấy quyết định của mình chính xác nhường nào, nữ nhân dù thời đại nào cũng có điểm giống nhau: " Cái này đơn giản một chút, đợi sau này ta có tiền rồi, sẽ mua cho nàng cái tốt hơn."
" Không." Trác Xảo Nương như bỗng nhớ ra điều gì, rút nhanh cây trâm trên đầu xuống, đặt vào hộp gấm: " Chúng ta nợ bao nhiêu tiền như thế, chàng trả lại cây trâm này đi, lấy tiền trả nợ quan trọng hơn."
Nợ bao nhiêu tiền như thế? Rốt cuộc là nợ bao nhiêu chứ? Tên tri huyện đó làm sao sống nát thành thế này? Nghèo chút cũng đành đi, nhưng lại nợ cả đống, làm lão bà vì một cây trâm mà mừng thế này.
Lãnh Nghệ mở hộp gấm ra, lấy chiếc trâm gài lại lên tóc Trác Xảo Nương, ôn tồn nói: " Nàng đừng nghĩ nhiều, quan nhân ta có cách trả hết nợ, để nàng có cuộc sống tốt đẹp."
Trác Xảo Nương còn muốn nói gì, Lãnh Nghệ đã nghiêm giọng nói "nghe lời", nàng liền không nói nữa.
Cất dọn đồ trong phòng xong, Trác Xảo Nương nhìn thấy mặt trời đã lặn sau núi, liền nói: " Thiếp thân đi làm cơm."
Chuyện này kỳ thực rất bình thường, nhưng Lãnh Nghệ biết phu nhân của tri huyện phải tự xuống bếp làm cơm thì có nghĩa vị tri huyện đó quá bất lực rồi: " Để ta giúp nàng."
Trác Xảo Nương xua tay: " Không cần, không cần, rất nhanh thôi mà."
Kết quả Lãnh Nghệ vẫn cứ theo nàng tới nhà bếp đối diện với chính phòng.
Trác Xảo Nương ngồi trước cái bếp đắp bằng đất váy chạm sát đất, bên dưới ống váy lấp ló một đôi hài thêu hoa mũi vểnh, mái tóc đen nhánh thắt thành hai bím buông dài tới eo, cả người toát ra vẻ thanh nhã thuần khiết. Nàng dùng dao chẻ cành tùng để làm mồi lửa, Lãnh Nghệ tất nhiên là cũng không có kinh nghiệm dùng bếp đất nấu ăn rồi, trong nhà toàn dùng đồ điện. Cơ mà y thấy cũng đơn giản thôi, chẳng qua là châm lửa chứ gì, có gì khó nào. Thế là không nói hai lời cướp ngay lấy dao chẻ củi, bắt đầu làm việc.
Mặc dù Trác Xảo Nương rất muốn nói với Lãnh Nghệ "người quân tử tránh xa nhà bếp", nhưng nhìn vẻ mặt chăm chú của y, nàng không nói ra, chút ấm áp len lỏi trong tim, bước chân nhẹ nhàng đi lấy gạo.
Đợi tới khi Trác Xảo Nương lấy gạo quay về bếp thì phát hiện bên trong khói đen bốc lên cuồn cuộn như xảy ra hỏa hoạn, nàng không thấy bóng dáng Lãnh Nghệ đâu, không khỏi phát hoảng chạy vào, bị sặc khói ho liên hồi, run giọng gọi: " Quan nhân, quan nhân ..."
Liền nghe Lãnh Nghệ ở trước bếp đáp: " Khụ, khụ ... Châm lửa mãi mà không cháy, chỉ bốc mỗi khói, làm sao ... Khụ khụ ..."