Sắc mặt Lôi Hoàng đại biến, là người đương sự, hắn cảm ứng rõ ràng uy lực một chiêu này của Chu Hằng, thậm chí có thể tạo thành uy hiếp chí mạng tới hắn!
Chỉ là ở tình huống hiện giờ, hắn nào còn có cơ hội bỏ chạy?
Ầm!
Trong tiếng nổ nặng nề vang lên, hào quang chói lóa.
Chu Hằng nhíu mày, Lôi Hoàng còn chưa chết, cả người hắn có những ngọn lửa bùng cháy, bảo vệ lấy hắn, hóa giải công kích đánh tới.
Đây là lực lượng phù văn!
Đại nhân vật Lôi gia ban cho hắn bảo vật nào đó, sẽ tự động kích hoạt vào lúc hắn nguy hiểm nhất! Đây là phù văn, điều động lực lượng thiên địa, bình thường thì không nhìn ra có một chút gì đặc biệt.
Nhưng vậy thì thế nào?
Chỉ cần không phải phù văn của bản thân lĩnh ngộ, vậy thì có thể duy trì được bao lâu? Tên Lôi Hoàng này, hắn giết chắc rồi, không phải hành vi của đối phương ác liệt cỡ nào, mà là trên Bách Long Tinh, uy nghiêm của hắn nhất định không được phép khiêu khích!
Hơn nữa, Lôi Hoàng bị thiệt thòi một chút đã muốn dồn hắn vào chỗ chết, loại tiểu nhân này đáng chết!
Chu Hằng thả người lên, lại đánh ra công kích, hắn không tin cái phù văn này có thể vận chuyển được bao lâu!
Ầm! Ầm! Ầm!
Hiện tại hắn là Tuệ Tinh Cảnh đại viên mãn, chỉ nhìn Tuệ Tinh Cảnh, thế gian còn ai sánh vai được với hắn? Tinh Thần Cảnh, Thiên Hà Cảnh hai tầng siêu cấp đại viên mãn, cộng thêm Tuệ Tinh Cảnh đại viên mãn, ngay cả Thánh nhân đè cảnh giới xuống ngang tầng với hắn cũng chỉ có nước bị hắn ngược đãi!
Lôi Hoàng thì xá gì!
Hắn chỉ có nước chịu đòn, mà ngọn lửa bùng lên trên người cũng ngày càng yếu, rõ ràng lực lượng phù văn đang tiêu hao nhanh chóng, có lẽ chịu thêm 10 đòn, cũng có thể chịu được 20 đòn nữa, khẳng định phù văn này sẽ biến mất!
Điều này làm cho hắn nóng vội, trạng thái của hắn hiện giờ toàn dựa vào chiếc phù văn này, hắn không muốn chết!
Nhưng hắn lại càng oán độc, không phải bảo Chu Hằng nhường chỗ thôi sao. Ngươi không cho thì thôi, rõ ràng đã chiếm thượng phong, vì cái gì cũng không chịu bỏ qua, cứ muốn dồn hắn vào chỗ chết?
Nhưng mà không sao, phù văn hộ mệnh đã kích hoạt, có nghĩa là lão cha của hắn đã biết hắn gặp phải nguy hiểm, sẽ nhanh chóng chạy đến cứu hắn!
Đến lúc đó, thế hơn thua sẽ đảo chiều, hắn sẽ làm cho Chu Hằng quỳ xuống liếm chân, nhục nhã cho đủ, mới giết đối phương - Trước giờ, chưa từng có kẽ nào dám đánh hắn!
Lực lượng ngọn lửa ngày càng yếu, cuối cùng, ầm ầm tan vỡ dưới một quyền của Chu Hằng!
- Không... Lôi Hoàng tràn đầy kinh hoảng, sao mà phụ thân còn chưa đến? Trong nhất thời hắn mất hết dũng khí, nào còn ý niệm độc ác trong đầu mới nãy, vội vàng hô lên: - Đừng giết ta! Đừng giết ta!
Chu Hằng hoàn toàn không nhìn, đánh ra một quyền, chỉ thẳng vào mặt Lôi Hoàng!
Nếu một quyền này đánh trúng, bằng uy lực của Yên Diệt Phù Văn là có hể đánh Lôi Hoàng thành bã!
- Ôi! Một tiếng than khẽ, một bóng người lặng lẽ xuất hiện, cực nhanh xuất hiện trước người Lôi Hoàng, vươn tay phải ra, bắt lấy tay của Chu Hằng. Đó là một văn sĩ trung niên cao ráo, mặt như ngọc, nhưng để râu dài, rất có vẻ tiên phong đạo cốt.
- Cha? Cha... Lôi Hoàng vừa qua cơn sống chết, không khỏi kích động quá mức, hắn ôm chân đối phương, nước mắt nước mũi trào cả ra, hết cách, vừa nãy mới đi ngang một vòng trước cửa quỷ môn mà!
Lôi Uyên, cũng là phụ thân của Lôi Hoàng, hắn quay đầu liếc nhìn con mình, trong lòng không khỏi thở dài.
Hắn không có đến kịp lúc như vậy, vừa vặn ngay trong nháy mắt Lôi Hoàng sẽ chết là chạy đến. Thật ra hắn đã đến sớm một lúc, không lập tức ra tay không có nghĩa là hắn không thích con trai duy nhất này, ngược lại, hắn quá yêu thương con trai này. Cũng vì thế mà cưng chiều đứa con này quá mức, ngoài cảnh giới cao ra, căn bản thiếu thực chiến rèn giũa.
Chu Hằng là đối thủ rất tốt, tuy rằng Lôi Hoàng thua xa không địch lại, nhưng có thể mượn Chu Hằng tôi luyện ý chí của con trai cưng! Nhưng mà làm cho hắn thất vọng, vào thời điểm nguy hiểm mà Lôi Hoàng lại biểu hiện thê thảm như thế, lại đi lựa chọn đầu hàng cầu xin tha!
Thật là làm hắn tức chết mất!
Nhưng có tức thế nào đi nữa cũng hết cách, cũng không thể bỏ mặc không cứu con mình được?
Lôi Uyên nắm lấy mạch môn của Chu Hằng, vẻ mặt ôn hòa như ngọc toát ra sát khí, nói: - Tiểu hữu tội gì phải hùng hổ bức người, cứ phải dồn khuyển tử vào chỗ chết?
- Nhìn không vừa mắt, chỉ đơn giản thế thôi! Tuy rằng bị nắm mạch môn, Chu Hằng lại hồn nhiên không sợ, chỉ là Hắc Động Vương mà thôi, dù cho hắn còn chưa đạt đến độ cao đó nhưng có gì mà sợ?
- Ồ! Chiếu theo ngươi nói vậy, nếu ta không vừa mắt ngươi, cũng có thể thuận tay giết ngươi? Lôi Uyên cười nói, nhưng trong tiếng cười tràn đầy ý lạnh.
Chu Hằng cười ha hả, nói: - Nếu ngươi có đủ thực lực, vậy đương nhiên là được!
- Ý của ngươi là, ta không có thực lực như thế? Lôi Uyên có chút giận dữ, hắn là Hắc Động Vương, tiểu tử này quá ngông cuồng, chỉ là Tuệ Tinh Đế dù có đến đỉnh phong thì sao? Không đến Hắc Động Cảnh căn bản không có tư cách đấu một trận với Hắc Động Vương, kém xa lắm!
- Nói lời thật, quả thật là không! Chu Hằng lắc đầu.
Lôi Uyên tăng thêm sức lên bàn tay bóp lấy cổ tay Chu Hằng, nói: - Vì sao không, ta là Hắc Động Vương, còn ngươi?
- Hắc Động Vương cũng chỉ là Hắc Động Vương, nếu ngươi là Chân Quân 5 động, vậy quả thật có năng lực giết ta, nhưng hiện tại... kém xa lắm! Chu Hằng căn bản không vận chuyển lực lượng chống cự, mặc cho đối phương tăng thêm sức.
Hiện tại thể chất của hắn có thể sánh với lão Thanh Long, thậm chí bên nào mạnh hơn còn phải kiểm chứng!
Đây là khái niệm gì?
Thể chất bốn đại thần thú là đứng đầu thế gian, có nghĩa tuy rằng thể chất của Chu Hằng hiện tại chỉ mới Tuệ Tinh Đế đỉnh phong, nhưng chỉ nói phòng ngự, sẽ hoàn toàn không sợ Hắc Động Vương!
Cũng giống như Tiểu Hỏa lúc ở Minh Tiên đã không sợ công kích của cấp Tinh Thần, như vậy thể chất của Chu Hằng sánh được với bốn đại thần thú, lúc ở Tuệ Tinh Đế đỉnh phong còn cần e ngại Hắc Động Vương? Tăng thêm mấy lần, dưới Chân Quân 5 động là không cần phải lo!
Đương nhiên, không cần lo là chỉ lực lượng, nếu dùng tới phù văn vậy thì khó nói, dù sao phù văn chính là lực lượng của thiên địa, pháp tắc lên người, phòng ngự cấp bậc thể chất sẽ phải yếu đi nhiều.
Nhưng Chu Hằng lại không chỉ có thể chất!
Lôi Uyên khó nén được kinh ngạc, tuy rằng hắn nhìn như văn nhã, nhưng trên bản chất lại là một con thần thú mà!
Cửu Anh, trạng thái hoàn toàn!
Lực lượng thần thú khủng bố cỡ nào? Nói không quá đáng, hắn phóng to ngón tay ra, bóp một cái là cả Bách Long Tinh cũng sẽ bị bóp nát bét! Nhưng cổ tay của Chu Hằng... lại hoàn toàn chịu đựng lực lượng của hắn!
Má nó, rốt cuộc ai mới là thần thú!
- Cha, giết hắn! Giết hắn! Lôi Hoàng kinh hoảng qua đi liền lục đục bò dậy, ánh mắt cực kỳ oán độc. - Không! Đừng giết hắn vội, con muốn hắn quỳ xuống cầu xin, chơi đủ rồi mới giết hắn!
Chu Hằng mỉm cười, nói:
- Sinh ra đứa con trai như thế, khẳng định là ngươi rất đau đầu đúng không?
Lôi Uyên còn chưa nổi giận, Lôi Hoàng lại thẹn quá hóa giận, chỉ vào Chu Hằng mắng: - Khốn kiếp! Ngươi quỳ xuống cho ta, mau cầu xin! Mau lên!
- Ngu ngốc! Chu Hằng lắc đầu, liếc Lôi Uyên, lại nhìn Lôi Hoàng, đột nhiên cười nói. - Thật ra ngươi cũng không cần đau đầu, bộ dạng của hai ngươi căn bản không giống nhau, nói không chừng tên ngu ngốc này cũng không phải do ngươi sinh!
Phụt!
Người trong tửu lâu dù là đã chạy ra ngoài lúc đại chiến, nhưng những người chỉ cần có chút thực lực đều vây xung quanh xem náo nhiệt, mà lời Chu Hằng nói cũng không nhỏ, không ít người đã cười phun ra.
Miệng của tên này đúng là độc địa, dám nói Lôi Uyên bị cắm sừng, đây là một vị Hắc Động Vương mà!
- Khốn kiếp! Ta muốn giết ngươi! Lôi Hoàng tức muốn điên, xông lên đánh một quyền.
Sắc mặt Lôi Uyên cũng rất khó coi, mặt mũi của hắn và Lôi Hoàng quả thật khác rất xa, nhưng đó là bởi bọn họ đều là thần thú, trạng thái hình người chỉ là biến hóa thành, biến thành kiểu gì đều hoàn toàn do ý muốn, làm sao có thể dùng tiêu chuẩn loài người để cân nhắc diện mạo của thần thú chứ?
Nhưng xung quanh đa số là loài người, loài người đương nhiên phải dùng tiêu chuẩn loài người để phán đoán, không ít người đã xì xào bàn tán, nội dung tự nhiên là lão mẹ của Lôi Hoàng làm sao đi trộm tình. Rõ ràng những người này không biết gì, nhưng lại bị bọn họ tưởng tượng ra chi tiết xác thật!
Tiếng nói của bọn họ rất nhỏ, nhưng ai bảo Hắc Động Vương quá mạnh mẽ, hố đen có thể cắn nuốt mọi thứ, bao gồm cả âm thanh!
Cho nên thì thầm nhỏ cỡ nào cũng có thể bị hố đen cắn nuốt xong chuyển lại cho hắn, chỉ cần là hắn muốn biết!
Bốp!
Ngay khi Lôi Uyên thất thần, Chu Hằng giơ tay giáng xuống, đánh cho Lôi Hoàng một cái tát, đánh cho đối phương văng trở về.
Bưng mặt mình, Lôi Hoàng tràn đầy ủy khuất!
Sao mà Lôi Uyên không ngăn cản Chu Hằng ra tay? Chẳng lẽ mình thật không phải con đẻ?
Nên biết Lôi Uyên là Hắc Động Vương, nếu hắn cố ý ngăn cản, Chu Hằng làm sao đánh ra được cái tát này? Nhưng Lôi Uyên lại để chuyện này xảy ra! Hơn nữa, rõ ràng Lôi Uyên đã sớm đến, vì sao không sớm ra tay ngăn cản Chu Hằng, cứ để cho hắn xấu mặt?
Chẳng lẽ... hắn thật không phải con đẻ?
Nhưng rõ ràng hắn là Cửu Anh thuần chánh, cho dù là mẹ của hắn đi trộm tình, vậy cũng khẳng định là trộm tình với tộc nhân Cửu Anh!
Vậy là ai?
Huyết mạch người kia đương nhiên phải rất thuần khiết, bằng không làm sao có thể sinh ra đứa con huyết mạch phản tổ như hắn? Suy ngẫm lại xem bình thường người nào cưng chiều hắn nhất?
Hít! Số người cũng không ít mà!
Gia gia, tổ gia gia, thái tổ gia gia, còn có Thất thúc công, Bát đại cữu... cả đồng lớn, chẳng lẽ mỗi người bọn họ đều có qua lại với mẹ mình, ngay cả bọn họ cũng không biết rốt cuộc là con của người nào?
Lôi Hoàng tràn đầy khiếp sợ, sống hơn 1000 năm, cuối cùng hắn lần đầu biết được "chân tướng"!
Chu Hằng làm sao mà biết được, một câu tùy ý của hắn, cộng thêm Lôi Uyên thất thần dẫn tới một cái tát mà làm cho Lôi Hoàng sinh ra liên tưởng phong phú như vậy! Cái này cũng trách thời điểm Lôi Uyên thất thần thật là quá trùng hợp, hơn nữa bản thân Lôi Hoàng lại là hoa trong nhà kính không có trải qua mưa gió gì, mới bị tâm tình kích động mà có suy tưởng như thế.
- Đáng chết! Lôi Uyên hồi thần lại, không khỏi giận tím mắt, năm ngón tay xiết lại, hắn nhất đỉnh phải làm Chu Hằng đau đến khóc ra!
Quả nhiên không phải con đẻ!
Lôi Hoàng thấy rõ ràng, vì sao phải chờ đến khi hắn bị đánh rồi mới ra tay? Lúc trước cũng thế, bây giờ cũng vậy, quả nhiên là bởi vì không phải con đẻ!
Chu Hằng không hề quan tâm, thể chất của hắn hiện giờ ngang với trình độ Bảo khí Hắc Động Vương, dưới tình huống không sử dụng phù văn, Hắc Động Vương muốn hủy hoại một món Bảo khí 1 động?
Nói đùa vui thế!
- Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai? Lôi Uyên không khỏi khiếp sợ, cuối cùng đã sinh ra hoài nghi thân phận của Chu Hằng!
-oOo-