Chu Hằng suy nghĩ lại, chỉ cảm thấy đây là đáp án có khả năng nhất.
Nói như thế, Hoặc Thiên các nàng đã đến rồi!
Nghĩ đến đây Chu Hằng đâu còn ngồi yên, lập tức đứng lên, hắn không kịp chờ đợi muốn gặp Hoặc Thiên các nàng ngay.
"Thình thịch!"
Hắn còn chưa ra ngoài cửa, liền nghe trên cửa chính truyền đến một tiếng vang nặng nề, đã bị người tung chân đạp mở ra. Đi tới là một nam nhân áo xám, nhìn qua hơn 30 tuổi, tu vi bất quá là Nguyệt Minh Vương, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ mặt vô cùng ngạo mạn, lỗ mũi đều như hỉnh lên trời.
- Không có tay sao, có cửa không gõ, mà phải đá? Chu Hằng đã bất mãn rồi.
- Ngươi chính là Chu Hằng đi? Gã nam áo xám nhìn lướt qua, nói với Chu Hằng: - Lão tử kêu là Mã Liên Tinh, Thiếu chủ nhà ta muốn gặp ngươi, mau đi với lão tử!
Chu Hằng vốn tâm tình đang tốt lắm, sắp gặp lại Hoặc Thiên các nàng hắn đang có phần kích động, nhưng tên này lại làm sụp đổ khẩu vị của hắn hoàn toàn. Hắn không khỏi lộ vẻ tươi cười, nói: - Thiếu chủ nhà ngươi là rễ cây hành cây hẹ gì?
Nếu là An Ngọc Mị, Hàn Diệc Dao các nàng có ở đây, nhìn thấy vẻ tươi cười này của Chu Hằng liền biết tên này phẫn nộ rồi.
- Lớn mật! Dám bất kính với Thiếu chủ nhà ta! Mã Liên Tinh lập tức giận tím mặt, vươn một ngón tay chỉ vào mặt Chu Hằng: - Thiếu chủ nhà ta chính là con trai độc nhất của nhị gia chủ, là Lưu thiếu Lưu Hàn Diệp!
Hắn thực kiêu căng nhìn Chu Hằng, nghĩ rằng Chu Hằng khẳng định sẽ sợ tới mức tè ra quần, quỳ xuống đất xin tha thứ rồi đây!
Lưu Hàn Diệp? Chu Hằng có nghe Dương Lan Hinh nói qua, đây là con trai độc nhất của nhị thúc Lưu Tử Sương của nàng, cũng giống với Lâm Tài Tuấn đều đang đeo đuổi nàng. Vị đại thiếu này có lẽ biết hắn và Dương Lan Hinh cùng nhau trở về, bộ dáng còn rất thân mật, nên không kìm nổi muốn tìm mình?
- Hắc hắc... Sợ rồi sao! Mã Liên Tinh thấy Chu Hằng lộ ra vẻ suy tư, còn tưởng là do hắn kinh sợ thân phận của Lưu Hàn Diệp, lập tức cười lạnh nói.
Cũng đúng, Dương gia chính là vua của khu vực rộng lớn này, trị vì con dân gần ức người, quyền thế to lớn như vậy, dù hắn là một tên nô tài đều có một loại khí phách cao cao tại thượng. Tự mình cảm thấy thật sự quá tốt.
Đừng nhìn hắn chỉ là Nguyệt Minh Vương 2 luân, nhưng đi ra bên ngoài, bất kỳ một Nguyệt Minh Vương 3 luân 4 luân 5 luân 6 luân 7 luân nào... đều phải gọi hắn một tiếng Mã đại gia? Cho dù là Nguyệt Minh Hoàng ở trước mặt hắn, đều là không dám khó dễ ra vẻ tiền bối, mà khách sáo gọi hắn một tiếng Mã lão đệ!
Vì thế sao có thể không làm cho hắn luôn nghĩ rằng Lưu Hàn Diệp là lão đại, hắn là lão nhị?
Chu Hằng lắc lắc đầu, hắn thật không có hứng thú lãng phí thời gian với một tên hạ nhân, tiện tay chính là quất tới một cái tát,"bốp" một tiếng giòn tan, vang dội.
- Ngươi... ngươi... ngươi dám đánh ta? Mã Liên Tinh sờ sờ gò má đã sưng lên thật cao, trong vẻ mặt tràn đầy khó tin, còn có một loại ủy khuất thật lớn.
- Đánh đều đánh rồi, còn nói nhảm nhiều như vậy! Chu Hằng phất phất tay, nói: - Chủ nhân nhà ngươi nếu muốn gặp ta, hãy bảo hắn lại đây!
- Thật là con chó lớn gan! Ngươi không biết chủ nhân nhà ta là ai phải không!?
"Bốp!" Chu Hằng lại tung ra một cái tát. Hạng tiểu nhân này không đánh cho một trận dường như toàn thân không thoải mái hay sao ấy!
Nửa khuôn mặt kia của Mã Liên Tinh cũng nhanh chóng sưng lên, nhưng một tát này rốt cục cũng làm hắn bừng tỉnh: tên nam nhân trước mặt này vô cùng hung tàn, hoàn toàn xem thường Lưu Hàn Diệp hoặc Lưu Tử Sương không để vào mắt!
Hảo hán không bị thua thiệt trước mắt, hắn trở về bẩm báo với Lưu Hàn Diệp nhất định phải thêm mắm thêm muối, để chủ nhân giúp hắn phát tiết ra cục tức này!
Hắn không kêu một tiếng, lặng lẽ nhìn Chu Hằng đi ra hướng cửa, hắn cũng chuẩn bị chuồn.
- Đúng rồi! Đột nhiên Chu Hằng xoay người lại, đi tới phía Mã Liên Tinh.
Mã Liên Tinh chợt cảm thấy toàn thân phát lạnh, tiểu tử này vốn hành động không theo lẽ thường, hắn thật sự không biết đối phương sẽ làm ra loại chuyện gì. Trong lòng giật mình, trên mặt hắn đầy vẻ sợ hãi, dưới chân thối lui về phía sau từng bước, dường như một thiếu nữ yếu đuối gặp cường đạo muốn cưỡng hiếp nàng.
- Ngươi... ngươi định làm gì? Hắn rung giọng nói.
- Ngươi đá hư cửa của ta, rồi định cứ thế bỏ đi ư?
Chu Hằng nói vẻ mặt lạnh lùng."Rốp, rốp", hắn đá ra hai chân đá trên đầu gối Mã Liên Tinh, vang lên hai tiếng xương gãy, lập tức Mã Liên Tinh kêu thảm một tiếng, quỳ sụp trên mặt đất.
Xương đầu gối của hắn đã bị Chu Hằng đá nát. Trong đó cũng có lưu lại linh lực của Chu Hằng phá hủy không thể phục hồi xương cốt như cũ, trừ phi có thể xua tan linh lực của Chu Hằng, bằng không hai cái đùi của hắn cũng chỉ có thể luôn luôn gãy đoạn!
Đây không phải là cấm chế, mà là bị thương, một loại thương của cảnh giới!
Còn bởi vì trong linh lực của Chu Hằng có ẩn chứa một tia uy lực của Cốt phù, mặc dù chỉ là một tia nhỏ, nhưng cấp số lại rất cao, dù là Sáng Thế Đế gặp phải cũng chỉ đau đầu không thôi.
Mà cường giả Sáng Thế Cảnh sẽ ra tay vì Mã Liên Tinh sao?
- Nhớ phải tu sửa cửa hoàn hảo! Chu Hằng nghênh ngang bỏ đi, loại ác nô này trừng trị một chút rồi quên đi, hắn vốn cũng không có để ở trong lòng.
Một đường đi qua, người trong phủ đều chỉ trỏ vào hắn, có người đoán hắn sắp trở thành con rễ của Dương gia, có người thì cho rằng hắn sống không lâu nữa rồi, bởi vì bất kể là Lưu Hàn Diệp hay Lâm Tài Tuấn cũng sẽ không để yên cho hắn bợ đi Dương Lan Hinh, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp giết chết hắn.
Tâm tình của Chu Hằng lại đang trào dâng sóng tình, không để ý chút nào đi ra Dương gia. Sau khi rời tòa núi cao do nhân lực dựng lên này, hắn đi vòng vòng vòng quanh núi cao này.
Tin tưởng Hoặc Thiên các nàng đang ở phụ cận ngọn núi này, nhưng bởi vì không biết vị trí cụ thể ở đâu, hắn chỉ phải đi vòng vòng tìm kiếm ở chung quanh như vậy. Một vòng tìm không được, liền mở rộng phạm vi lớn đi tiếp một vòng, lại tiếp một vòng.
Với thực lực Nguyệt Minh Hoàng 8 luân của hắn hiện tại thì dù đi vòng vòng mười mấy vòng cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Vận khí của hắn từ trước đến nay luôn không tồi, mới chỉ chuyển tới vòng thứ ba, hắn liền cảm thấy phù văn trên trán khẽ run lên, đón lấy một giọng nói đột nhiên vang lên ở trong lòng của hắn: - Đi theo ta!
Là Hoặc Thiên!
Thiên nữ tuyệt thế chính là thiên nữ tuyệt thế, Chu Hằng còn không có cảm ứng được sự tồn tại của nàng, nhưng Hoặc Thiên đã định vị được chỗ hắn, đồng thời liên lạc với hắn!
Một đường men theo thanh âm của Hoặc Thiên, lúc này tự nhiên là đi thẳng tắp tới không cần lãng phí thời gian. Chỉ hai mươi phút sau, Chu Hằng liền xuất hiện trong một sơn cốc cảnh vật mê người, cây xanh che bóng mát, dưới đất trăm hoa đua nở... giống như thế ngoại đào nguyên.
- Chu Hằng!
- Phu quân!
- Tiểu Chu Tử!
An Ngọc Mị các nàng nhao nhao từ trong sơn cốc chạy vội ra, nghênh đón Chu Hằng.
Chu Hằng không khỏi hoảng sợ, không phải là bởi vì các nàng nhiệt tình, mà những nữ nhân này, không ngờ tu vi mỗi người đều tăng lên tới trình độ Nguyệt Minh Vương!
Trên đời này chuyện có thể làm cho hắn giật mình đã không nhiều lắm, nhưng điều này cũng quá kỳ quái đi! Tư chất của các nàng có tốt có xấu, tu vi cũng có cao có thấp, không ngờ hiện tại đồng loạt tăng lên tới Nguyệt Minh nhất trọng thiên, như thế nào đều cảm thấy vô cùng hoang đường.
- Ha ha ha... Ta đã nói Tiểu Chu Tử nhất định sẽ bị dọa cho hoảng sợ mà! Lâm Phức Hương cười to:
- Thế nào, thực lực của chúng ta bây giờ cũng không yếu chút nào so với huynh rồi chứ! Cô nàng này vẻ mặt dương dương đắc ý.
- Hoặc Thiên? Chu Hằng đoán ra được! Cũng chỉ có thiên nữ tuyệt thế này mới có thủ đoạn và năng lực nghịch thiên như vậy.
- Thật không vui tí nào, như thế nào vừa đoán liền trúng đích! Mai Di Hương chán nản nói.
Chu Hằng cười cười, đảo mắt lướt qua trên mặt từng người Hàn Diệc Dao, Ứng Mộng Phạm, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ các nàng, trong mắt hiện lên đầy thâm tình, nhìn thấy những nữ nhân của mình này, hắn cảm thấy kiên định tận đáy lòng.
- Chu tiểu tử... Vang lên thanh âm khàn khàn, con lừa đen cũng xuất hiện, phía sau đi theo một con hổ cánh vàng và một con gấu chó cực lớn.
Con lừa đê tiện này cũng tiến vào Nguyệt Minh Vương!
Hoặc Thiên thật đúng là dễ nói chuyện nha! Không ngờ cũng giúp con lừa đê tiện này tăng lên tới Nguyệt Minh nhất trọng thiên.
- Con lừa thúi cũng không phải Hoặc Thiên tỷ tỷ giúp tăng lên tu vi, mà là nhờ Thiên Địa Quả trong cơ thể nó phát huy tác dụng chân chính: đây là Hoặc Thiên tỷ tỷ nói! Lâm Phức Hương giải thích với Chu Hằng.
Ông trời không có mắt mà! Linh quả như thế không ngờ bị một con lừa đê tiện ăn vào!
- Chu tiểu tử, mau tới vật lộn! Mau tới vật lộn! Con lừa đen đứng dựng hai chân lên, vung vung hai chân trước nói với Chu Hằng, một bộ dáng nóng lòng muốn thử.
- Con lừa đê tiện! Ngươi thiếu bị đánh đòn sao? Chu Hằng cười nói.
- Phì! Trước kia là bổn tọa nhường nhịn ngươi, hiện tại không nhường nữa! Đến đây đến đây... để Lư đại gia cho ngươi biết cái gì gọi là mông đít nở hoa! Hôm nay bổn tọa phải thu sạch toàn bộ bảo vật trên người ngươi! Con lừa đê tiện này tuy rằng trở thành tiên lư, nhưng tiên khí có nhiều mấy đi nữa đều không che giấu được vẻ tham tài của nó, bên trong ba câu tất nhiên sẽ lộ ra ngoài tướng mạo sẵn có.
Chu Hằng cười ha hả, nói: - Con lừa đê tiện! Vậy hãy cho ta kiến thức một chút đi!
- Ngươi xem đây! Con lừa đen đắc ý dào dạt, một vầng trăng khuyết lập tức hiện lên ở sau lưng nó, sau đó là vầng thứ hai, vầng thứ ba... không ngờ đạt tới Nguyệt Minh Vương 5 luân!
Chu Hằng không khỏi hơi giật mình, bởi vì dựa theo tiến cảnh tu luyện bình thường, hình thành một vầng trăng khuyết cần lâu dài đến ngàn năm, cho dù là mỗi ngày ăn Thanh Hoa Đan cũng phải gần ba năm!
Thiên Địa Quả không hổ là thiên địa kỳ trân!
- Ha ha ha! Chu tiểu tử, sợ rồi sao? Sợ rồi sao? Mau đầu hàng đi! Con lừa đen cười đến miệng đều sắp tét đến mang tai.
Chu Hằng cũng vui vẻ! Con lừa đê tiện này cũng không biết hắn vừa tiến vào Nguyệt Minh Cảnh liền có được 9 vầng trăng khuyết, ngay cả khởi điểm của hắn cũng không có đạt tới liền muốn đánh ngã hắn? Ôi! Thật sự là không đành lòng đả kích con lừa đê tiện này a!
Nhưng như thế nào cũng không nhịn được, đả kích con lừa đê tiện tuyệt đối là một chuyện vui không còn gì bằng!
- Con lừa đê tiện! Nói cho ngươi biết một tin tức bất hạnh: thời điểm ta vừa mới tiến vào Nguyệt Minh Vương đã có được 9 vầng trăng, hiện tại... đã là Nguyệt Minh Hoàng!
- Phì! Ngươi tưởng bổn tọa là dễ hù dọa sao? Con lừa đen lập tức phun nước bọt: một là không tin; hai là càng thêm không muốn tin. Từ khi trở thành Nguyệt Minh Vương nó luôn luôn muốn chà đạp Chu Hằng, đã nhập ma rồi!
- Được, ngươi muốn bị đánh thì tới đi, ta thật sự không ngại đánh ngươi một trận! Tin tưởng chuyện này cũng là mọi người ưa thích nhìn thấy nhất! Chu Hằng vừa cười to, vừa phóng ra trăng sáng của mình.
Một nửa vầng trăng, 2 nửa vầng trăng... 8 nửa vầng trăng!
Nguyệt Minh Hoàng 8 luân!
"Bịch!" Con lừa đen bốn chân cứng ngắc, ngã mạnh trên mặt đất, hai mắt trắng dã, đầu lưỡi thè dài ra.
Các nàng thấy thế đều cười ha hả, tuy rằng các nàng đã biết con lừa đen này là giả bộ làm hề, nhưng nhìn thấy nó bị chặn họng quả thực cũng có cảm giác rất vui vẻ.
- Con lừa đê tiện! Không phải muốn đấu võ sao, nhanh lên một chút! Chu Hằng kêu lên.
Con lừa đen vẫn như cũ nằm im thin thít, da mặt dầy của nó đã đến trình độ như bức tường thành, nói giả chết vậy tuyệt đối là giả chết đến cùng.
Chu Hằng cười cười, nói với các nàng: - Mấy ngày qua ta cũng lấy được không ít bảo vật...
- Ở đâu! Bảo vật ở đâu! Mới vừa rồi con lừa đen còn giống như một tử thi, đã lập tức nhảy dựng lên, hai mắt mở lớn rất tròn, khí tức tham tiền kia quả thực mười dặm có thể ngửi được.
Các nàng lại bật cười lên ha hả.
- - - - - oOo- - - - -