Mọi người nhao nhao chạy tới hỏi thăm, mỗi người đều lộ ra vẻ quan tâm.
Chu Hằng hướng về mọi người mỉm cười, ý bảo mình không sao, nhưng đầu óc đã nhanh chóng vận chuyển.
Không bài trừ trên đời có chuyện trùng hợp như vậy, vừa vặn lúc hắn và con lừa đen, Tiểu Hỏa đi qua, lớp băng này liền đột nhiên sụp đổ. Tuy nhiên Chu Hằng càng thêm có khuynh hướng là có người cố ý chấn vỡ lớp băng, muốn hại chết hắn!
Có năng lực làm được điểm này, bảy người đi trước hắn đều có hiềm nghi.
Kim Hạo Thìn tự nhiên hiềm nghi lớn nhất, nhưng cũng không thể bài trừ khả năng là những người khác. Bởi vì chính là Kim Hạo Thìn hiềm nghi lớn nhất, cho nên có thể giá họa cho hắn, vạch rõ quan hệ của mình.
Chu Hằng cũng chỉ coi lần này thành ngoài ý muốn, nhưng trong lòng lại nổi lên cảnh giác.
Lúc trước hắn quả thật sơ suất, bởi vì nơi này theo người khác thấy là tuyệt địa, tử địa, nhưng đối với hắn mà nói có Hỏa Thần Lô điều hòa nóng lạnh, nơi này lại không tính là gì.
Cho dù thật sự rơi vào trong biển, Hỏa Thần Lô cũng có thể lập tức tỏa nhiệt lượng, bảo hộ hắn không bị dòng nước lạnh xâm nhập.
Hắn không khỏi có chút hối hận, sớm biết vậy vừa rồi nên ngăn cản con lừa đen ra tay, để cho mọi người cho rằng hắn đã chết dưới biển. Như vậy hắn lại âm thầm đi theo, thế nào cũng có thể nhìn ra một chút dấu vết để lại.
Chỉ có thể chờ lần sau!
Tất cả mọi người có mặt đều có hoài nghi. Đừng nhìn Triệu Hà Khải, Dương Húc Đông cùng hắn xưng huynh gọi đệ, nhưng ai biết trong lòng bọn họ rốt cuộc đang ôm chủ ý gì? Thậm chí là Liễu Thi Thi, nàng cũng có hiềm nghi. Bởi vì nếu Chu Hằng chết, Hồng Nguyệt liền có khả năng cùng Kim gia trở mặt, đến lúc đó hôn sự của nàng cũng càng có khả năng bỏ đi.
Nếu là có khả năng, Chu Hằng rất muốn đem tất cả mọi người đều đánh ngã, lần lượt ép hỏi. Nhưng một vị cường giả Tuệ Tinh Cảnh áp trận lại khiến Chu Hằng từ bỏ ý niệm này.
Đừng nhìn bọn họ cùng trong một đội ngũ, nhưng chỉ cần nhìn mỗi người lúc đi đều cách nhau mười mấy trượng là biết, hiển nhiên là tràn đầy kiêng kỵ đối với những người khác. Dưới tình huống như vậy, hắn lại làm sao có thể tới gần vị cường giả Tuệ Tinh Cảnh kia bổ ra một kiếm?
Lại nói, nếu như cuối cùng chứng minh "Ngoài ý muốn" kia không quan hệ Kim Hạo Thìn, cũng là một chuyện rất xấu hổ.
Chờ!
Nếu như đây không phải là ngoài ý muốn, như vậy người hành hung khẳng định sẽ còn ra tay.
Đoàn người tiếp tục đi tới, nơi này một vùng trắng như tuyết, khắp nơi là cuồng phong gào thét cuốn lên một đám bông tuyết lớn, thiên địa mờ mịt. Dù là bọn họ đại bộ phận là Thiên Hà Đế bậc cao lại như thế nào, tầm nhìn đều cực kém.
Dù là thần thức cũng đồng dạng không dám phóng ra ngoài, sẽ bị cực lạnh nơi nàytổn thương. Nếu bị thương thần thức thì phiền toái rất lớn!
Tiểu Hỏa là Thần thú thuộc tính lửa, đối với hoàn cảnh nơi này là cực kỳ chán ghét, tâm tình một mực có vẻ rất nôn nóng. Nhưng đột nhiên, nó lại sủa điên cuồng.
- Chuyện gì vậy? Mọi người đều dừng lại hỏi.
- Khả năng có kẻ địch! Chu Hằng nói.
- Kẻ địch?
Lần này bảy nước lớn liên thủ khai phá cổ mộ, những nhân vật lớn kia đã nói, ở trên đường đi tới nghiêm cấm phát sinh xung đột, về phần sau khi tiến vào cổ mộ như vậy liền dựa vào thủ đoạn mỗi người. Những nhân vật lớn kia đều đã nói như thế, ai dám không tuân?
Bởi vậy,"kẻ địch" trên đường đi của mọi người kỳ thật chính là hoàn cảnh tự nhiên.
Nhưng Tiểu Hỏa sủa điên cuồng như thế, hiển nhiên không phải là bởi vì hoàn cảnh phía trước ác liệt như thế nào, mà là nó ngửi thấy cái gì!
Ở nơi này tầm mắt, thần thức gần như bị hoàn toàn che chắn, cũng chỉ có khứu giác mới có thể phát huy tác dụng. Bởi vì cái này bị ảnh hưởng nhỏ nhất.
Sẽ là cái gì đây?
Mọi người dừng lại không nhúc nhích mới một lát, trên người đã đọng đầy tuyết trắng, nhìn qua giống như tám người tuyết, ngoài ra còn có một con lừa băng, chó băng.
Phía trước, một bóng trắng xuất hiện, cũng nhanh chóng di chuyển đến gần!
Đây là một con gấu trắng!
Cao không quá trượng, thân dài cũng chỉ khoảng 3 trượng, nếu dùng thể hình yêu thú để đánh giá, nó quả thật nhỏ đến đáng thương!
Đại bộ phận yêu thú hình thể là móc nối trực tiếp với thực lực. Thực lực càng mạnh, hình thể càng lớn. Đương nhiên, yêu thú cũng có thể có ý thức co rụt hình thể, thí dụ như Tiểu Hỏa, tiểu tử kia liền am hiểu thu nhỏ thân thể để giả nai làm nũng.
Nhưng con gấu trắng này hiển nhiên không phải là cố ý giả nai!
Nó là kẻ săn mồi!
Hình thể không lớn, là bởi vì hoàn cảnh nơi này quá ác liệt, hình thể càng lớn bị rét lạnh càng khủng bố. Cho nên nó khẳng định là rút nhỏ hình thể, giảm bớt khí lạnh xâm lấn.
Đây là một con Yêu Hùng Tuệ Tinh Cảnh!
Trong đội ngũ, vị hộ vệ Tuệ Tinh Cảnh kia lập tức đứng ra, trong tay đã có thêm một cây trường mâu. Hai tay hắn cầm mâu, sau khi múa một vòng tròn, tuyết đọng trên người lập tức rơi lả tả. Hắn toàn thân tinh khí xông trời, trong vòng ba trượng quanh người không còn một bông tuyết có thể tới gần.
Như vậy rất tiêu hao linh lực, bình thường hắn cũng sẽ không xa xỉ như vậy. Nhưng khi đối địch hắn phải khôi phục đến trạng thái tốt nhất, nếu không vùng tuyệt địa này thật đúng là có khả năng trở thành tuyệt địa của hắn.
Ánh mắt lạnh băng của gấu trắng nhìn chằm chằm vào cường giả Tuệ Tinh Cảnh kia, cũng không vội ra tay.
Yêu thú như vậy tự nhiên trí lực không thấp, rõ ràng biết tiêu hao như vậy sẽ chỉ có lợi đối với mình, cho nên nó vội ra tay làm gì?
Nó sinh trưởng ở đây, trưởng thành ở đây, sớm đã quen hoàn cảnh nơi này! Nhưng những người ngoại lai này lại làm sao có thể thích ứng? Chiến đấu ở nơi này nó bẩm sinh liền đứng ở thế bất bại.
Đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn!
Tên hộ vệ kia không có khả năng sau khi kích phát linh lực một mực đứng suông, nếu không thời gian kéo dài hắn sẽ rơi vào trạng thái kiệt sức. Hoàn cảnh nơi này thật sự ác liệt, hắn phải mở ra vòng phòng ngự cỡ ba trượng thật sự tiêu hao quá lớn.
- Cút! Vị cường giả này dẫn đầu ra tay, trường mâu trong tay đâm ra, lực phá vạn quân.
Võ giả Tuệ Tinh Cảnh đã có thể vận dụng phù văn. Quả nhiên, trong một mâu đâm ra, mũi mâu liền có một đạo phù văn xanh biếc hình thành, chỉ là tàn khuyết hết sức dữ dội.
- Gràooo... Gấu trắng cũng rống giận một tiếng, lập tức vung chưởng vỗ tới trường mâu. Trên tay gấu rồi lại cũng xuất hiện một phù văn tổn hại!
Ầm!
Một luồng kình phong đẩy ra, vô số vụn băng giống như đạn bắn ra, tốc độ nhanh đến thái quá.
Đám người Chu Hằng, Liễu Thi Thi, Triệu Hà Khải nhao nhao lùi ra, nhưng dù là như vậy trên người bọn họ cũng hiện ra những lỗ máu. Không ngờ chỉ vì dư ba chiến đấu của hai vị cường giả Tuệ Tinh Cảnh liền bị thương nặng!
Một là bởi vì hoàn cảnh nơi này quá mức ác liệt, phóng đại uy lực của băng hàn rất lớn. Hai cũng là bởi vì hai vị cường giả cấp tuệ tinh này đều sử dụng phù văn!
Chu Hằng thần sắc lạnh lùng, lúc này mới biết lúc trước mình có thể giết chết yêu thú cấp tuệ tinh trong cuộc thi săn bắn là may mắn cỡ nào!
Một là vì con yêu thú kia bị thương nặng, thứ hai là càng bởi vì yêu thú kia tiến vào Tuệ Tinh Cảnh không bao lâu, còn chưa nắm giữ lực lượng phù văn!
Nếu không, phù văn vận chuyển, thật sự không biết là ai giết hai!
Ầm! Ầm! Ầm!
Hộ vệ và gấu trắng đại chiến, từ cảnh giới mà xem, hộ vệ kia đã đạt tới độ cao của Tuệ Tinh Hoàng, mà gấu trắng còn chỉ là Tuệ Tinh Vương. Thoạt nhìn hẳn là hộ vệ kia có thể chiếm được thượng phong.
Nhưng đầu tiên phải biết được phân chia của Tuệ Tinh Cảnh, trong vòng 9 viên là vương, 18 là hoàng, trên đó chính là đế!
Nói cách khác, giữa Tuệ Tinh Vương và Tuệ Tinh Hoàng cũng chỉ hơn kém nhau lớn nhất lực lượng của 9 cái!
Đương nhiên, lực lượng của Tuệ Tinh Hoàng khẳng định cường đại hơn Tuệ Tinh Vương, nhưng ở địa phương quỷ quái này... tên hộ vệ kia phải tiêu hao một bộ phận lực lượng để chống cự giá lạnh, , mà gấu trắng kia lại đời đời sinh trưởng ở đây, sớm đã tự nhiên hình thành năng lực chống cự giá lạnh.
Cộng thêm yêu thú trời sinh thể chất mạnh mẽ, ở bên ngoài gặp phải Tuệ Tinh Hoàng cũng chưa chắc sẽ chịu thiệt huống chi là ở trong này?
Chiến không bao lâu, con gấu trắng này liền bắt được mấu chốt giành thắng lợi, chính là cứng đối cứng với hộ vệ kia, lấy thương đổi thương. Dù sao nó da dày thịt béo, dù bị đánh mấy cái cũng không đau không ngứa, cùng lắm thì rách ít da, đổ chút máu.
Chiêu này có hiệu quả, khăng khăng hộ vệ kia còn phải cứng đối cứng!
Bởi vì hoàn cảnh nơi này quá ác liệt, hạn chế thân pháp rất lớn, căn bản không thể hoàn toàn né tránh, chỉ có thể lựa chọn cứng đối cứng.
Hộ vệ kia linh lực hùng hậu, mới đầu đọ sức tự nhiên không rơi xuống hạ phong. Nhưng mấu chốt là, hắn có thể chống đỡ được bao lâu?
- Điện hạ, ngươi mang theo những người khác đi trước, lão hủ sẽ vì ngươi đoạn hậu! Hộ vệ kia cũng biết không thể tiếp tục tiêu hao như vậy, quyết đoán nói.
Kim Hạo Thìn cũng là người quyết đoán, nói: - Huyền lão ngươi tự bảo trọng, vẫn xin bình yên vô sự hội hợp với ta ở mục đích!
- Điện hạ mời đi đi!
Hộ vệ cao giọng cười to, cùng gấu trắng chiến đấu càng thêm kịch liệt.
Mọi người sau khi hai mặt nhìn nhau, đều tiếp tục tiến tới.
Bọn họ ở lại nơi này cũng không tạo nên tác dụng quá lớn... Trên thực tế, là hậu đại kiệt xuất nhất của hào môn thế gia, trên người bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều có mấy món cấm khí. Nhưng nếu là ở nơi này liền dùng hết, về sau tiến vào cổ mộ liền mất đi một phần quyền lên tiếng.
Không có bọn họ làm trói buộc, hộ vệ kia tự nhiên là muốn đánh là đánh, muốn đi thì đi, lại không thể chết trận ở đây.
Đây là lựa chọn tốt nhất.
Chu Hằng cũng không có tính toán làm chim đầu đan, hắn tế ra Lăng Thiên Cửu Thức có lẽ có thể trợ giúp hộ vệ kia chém giết gấu trắng, nhưng như vậy cũng sẽ khiến hắn rơi vào nguy hiểm! Nên biết trước đây không lâu mới xảy ra "Ngoài ý muốn", hắn không thể không đề phòng một tay.
Bảy người đi nhanh, chỉ là sau khi đi ra trăm trượng liền đã hoàn toàn không nhìn thấy đại chiến giữa hộ vệ và gấu trắng. Chỉ có mặt đất rung rung mới nói rõ chiến đấu còn đang tiến hành kịch liệt.
Sau khi lại đi ra mấy chục dặm, dao động của chiến đấu liền không thể cảm giác được nữa.
Mất đi một người bảo hộ cấp tuệ tinh, không khí trong đội ngũ có vẻ rất là áp lực. Sự xuất hiện của con gấu trắng kia khiến mọi người ý thức được hung hiểm của vùng tuyệt địa này vượt xa tưởng tượng lúc trước của bọn họ.
Ngược lại là Chu Hằng có một loại cảm giác như trút được gánh nặng. Lúc trước có mặt tên hộ vệ kia, trên người hắn giống như có một loại trói buộc vô hình, ngay cả đầu óc vận chuyển đều chậm mấy nhịp.
- Nếu đã ra một con yêu thú, nói lên nơi này vẫn là có chút sức sống, không biết có thể sẽ sinh ra thiên tài địa bảo gì hay không? Trong đầu con lừa đen chỉ có bảo vật, nó đồng dạng không bị khốn nhiễu khi mất đi người hộ vệ, thần tình đều là vẻ hưng phấn.
- Có khả năng! Chu Hằng gật đầu nói.
Nếu là ở trong vùng trời băng đất tuyết này sinh ra một gốc dược thảo, như vậy lại sẽ đạt tới cấp bậc gì đây? Thế nào cũng phải là tiên thảo bậc cao nhỉ, thậm chí là tiểu thánh dược đều có khả năng!
Nghe thấy một người một lừa nói như vậy, đám người Liễu Thi Thi cũng lộ ra vẻ phấn chấn. Bọn họ đều là người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo, nghị lực kiệt xuất, suy sụp nho nhỏ lại làm sao có thể một mực khốn nhiễu bọn họ?
Tuy nhiên nơi này dù thật sự có sự tồn tại của thánh dược, nhưng một vùng trời băng đất tuyết lại làm sao tìm kiếm?