Chương 50: Huyết Mạch Lực

Kiếm Động Cửu Thiên

Cô Đơn Địa Phi 30-06-2023 14:50:11

Mở ra đan điền, hội tụ linh khí thiên địa! Chu Hằng ngồi xếp bằng, chủ động vận chuyển Nguyệt Ảnh Tâm Quyết hấp thu linh khí đã sớm tụ lại ở quanh mình, hắn không khách sáo chút nào từng chút hấp thu, chuyển hóa thành linh lực của bản thân. Chân nguyên lực sớm đã tiêu hao sạch sẽ khi công phá mở rộng đan điền, mà lúc này linh khí thiên địa cũng không có chuyển hóa thành chân nguyên lực mảy may nào, mà là với linh lực tầng thứ cao hơn tràn đầy thân thể hắn. Không giống với trước kia, thời điểm đột phá chính là phá vỡ cửa ải, lực lượng của bản thân cũng sẽ không có gia tăng chút nào. Nhưng khi đạt tới Tụ Linh Cảnh, đan điền vừa mở ra, linh khí thiên địa tẩy rửa bản thân mình, đương nhiên thực lực tăng cao. Ở dưới linh lực tẩy rửa cường đại hơn gấp trăm lần so với chân nguyên lực, thân thể hắn trở nên càng thêm mạnh mẽ. Lúc này cho dù là Luyện Thể tầng mười hai cầm Sương Hàn Kiếm điên cuồng chém hắn đều không nhất định có thể phá mở phòng ngự của hắn. Lợi khí chỉ là giảm bớt độ khó phá vỡ tầng phòng ngự, vũ khí càng sắc bén, cần lực lượng lại càng nhỏ; ngược lại thì cần lực lượng càng lớn. Nhưng đạt tới tầng thứ Tụ Linh Cảnh này, bất kể Luyện Thể tầng mười hai dùng lợi khí gì để chém đều vô dụng, tầng thứ này thật sự chênh lệch quá xa, lực lượng phải cần vượt hơn xa Luyện Thể Cảnh. Không vào Tụ Linh Cảnh, thì vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng lực lượng của Tụ Linh Cảnh đáng sợ biết dường nào! Rốt cục... đã tiến vào Tụ Linh Cảnh! Đây là một thiên địa mới tinh, Chu Hằng cảm nhận được biến hóa của thân thể, chỗ linh thức mở rộng tiếng con kiến bò cũng vang động như sấm; một hạt bụi cũng là văn lạc rõ ràng như cự thạch: thị lực và thính lực của hắn tăng lên tới một mức độ đáng sợ. Chu Hằng hít một hơi thật sâu, vẻ vui mừng trên mặt dần dần phai nhạt. Tụ Linh Cảnh mới chỉ là một bắt đầu, còn xa chưa tới mức có thể thỏa mãn như vậy! Tuy nhiên, biến đổi của thân thể quả thật vô cùng rõ ràng. Sinh cơ bừng bừng, lực lượng vô hạn! Tiến vào Tụ Linh Cảnh liền có thể gia tăng 100 năm thọ nguyên, đây là một chỗ tốt, tuy bây giờ còn không nhìn thấy không sờ được, nhưng Chu Hằng cảm nhận rõ ràng trong cơ thể mình tràn đầy sinh cơ, dường như xuất ra một giọt máu là có thể làm cho cây cối chết héo sống lại! Không chỉ như thế! Hắn cảm nhận được trong cơ thể dường như có hai lực lượng thần bí đột nhiên thức tỉnh, rục rịch, từng đạo lĩnh ngộ nói không rõ bung ra ở trong đầu, dường như đây vốn chính là trí nhớ thuộc về hắn, chỉ là trước đây luôn bị che phủ đầy bụi mà thôi. "Ầm!" Hắn nâng tay phải lên, bỗng nhiên ở lòng bàn tay bốc lên một màn lửa tím. Đây... chẳng lẽ chính là kế thừa huyết mạch như Chư Chí Hòa bọn họ nói? Không chỉ một loại này! Chu Hằng đưa tay trái ra, hiện lên một luồng sáng vàng, toàn bộ cánh tay lập tức trở nên giống như hoàng kim tạo thành. Hắn đi đến trước vách núi, vươn tay chụp một cái, lập tức một khối nham thạch ở trong tay của hắn biến thành bột mịn. Lực lượng cơ thể thật đáng sợ! Chu Hằng không khỏi líu lưỡi, vừa rồi hắn vốn không có vận dụng linh lực, mà chỉ là bằng vào lực lượng tinh khiết của thân thể chụp một cái, không ngờ lại làm cho một khối nham thạch cứng rắn biến thành bột phấn! Cái này cũng không phải là lực lượng cường đại có thể làm được, mà còn cần cường độ thân thể vô cùng mạnh mẽ. Hắn có thể cảm nhận được, hiện tại cánh tay của hắn này chẳng khác nào như kim loại, thậm chí ngay cả Sương Hàn Kiếm cũng không thể chém đứt. Thử một chút xem sao. Hắn rút ra Sương Hàn Kiếm vạch một cái ở trên tay của mình,"xoạt" vang lên tiếng chói tai bén nhọn, nhưng trên tay ngay cả một dấu vết đều không có để lại. Hắn thêm chút lực... lại thêm chút lực, cánh tay hắn thủy chung không thấy có chút vết thương nào, ngược lại lưỡi thanh Sương Hàn Kiếm lại uốn cong lên một chút! Đúng vậy, hiện giờ cường độ thân thể của hắn quả thật đã vượt qua Sương Hàn Kiếm! Chu Hằng vừa động trong lòng, tay trái bình thường hóa trở lại, tiếp theo dùng Sương Hàn Kiếm vạch nhẹ, chỉ dùng ba thành lực lượng, mà trên cánh tay liền xuất hiện một vết máu, nhưng máu tươi ngưng đọng mà không rơi, rồi nhanh chóng khép lại tạo thành một vệt máu. Hai loại huyết mạch lực! Không hề nghi ngờ, một là đến từ phụ thân, một là đến từ mẫu thân. Bốn người Chư Chí Hòa có nói qua, toàn bộ Hàn Thương Quốc, có được huyết mạch lực cũng không vượt qua 1 vạn người. Chỉ người có tổ tiên không có chỗ nào không phải là có đại năng lực, mới có thể thông qua huyết mạch truyền thừa xuống lực lượng. Tử hỏa, hóa thân kim loại! Hắn chẳng những là linh thể, hơn nữa còn là song linh thể! Nhưng hắn còn không hài lòng là, vô luận là tử hỏa cũng vậy, hóa thân kim loại cũng thế, đều chỉ có thể bao phủ diện tích chừng hai nắm tay, nhưng cũng không hạn chế ở vị trí này, tỷ như hắn có thể dùng đầu hóa kim loại, đồng thời cũng dấy lên ngọn lửa tím. Nói cách khác, huyết mạch lực của hắn cũng không phải rất cường đại, ít nhất không thể so sánh với Tỉnh Thiên, nếu không lúc trước đã bị Linh Tinh Trụ dẫn động ra rồi. Chu Hằng thu hồi huyết mạch lực, cái này kỳ thật cũng xem như là võ kỹ đi, bất luận là vận chuyển tử hỏa hay là hóa thân kim loại, đều sẽ tiêu hao linh lực. Đặc biệt khi hắn dùng Sương Hàn Kiếm tự chém mình, linh lực tiêu hao cực nhanh. "Huyết mạch lực này có thể chồng lên cùng một chỗ với Minh Ngọc Công hay không nhỉ?" Chu Hằng vừa động trong lòng: nếu không được, vậy thật đúng là hắn uổng phí thời gian học môn võ kỹ phòng ngự này rồi. Hắn lại lần nữa kim loại hóa nắm tay, sau đó vận chuyển Minh Ngọc Công, trên nắm tay lập tức nhiều thêm một đạo sáng bóng như ngọc. Có thể được! Tuy nhiên... Linh lực tiêu hao còn lớn hơn! Chu Hằng lại thu hồi huyết mạch lực, ngồi xếp bằng, vận chuyển Nguyệt Ảnh Tâm Quyết hấp thu linh khí ở chung quanh, bổ sung tiêu hao vừa rồi. "Ông...", đột nhiên đoạn kiếm màu đen trong đan điền khẽ ngân lên, rồi biến mất! "Cái gì?" Chu Hằng cả kinh, thanh hắc kiếm này tuy rằng báo hại hắn mười năm, tuy nhiên cũng đã giúp hắn chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn nửa năm từ Luyện Thể tầng một đi lên đăng thiên lộ, tiến vào Tụ Linh Cảnh... tất cả đều là công lao của thanh thần kiếm này! Hắn vội vàng mở mắt, đang định nhảy ra, liền thấy trước mặt rõ ràng lơ lửng một thanh đoạn kiếm toàn thân đen nhánh. ... Không ngờ nó xuất hiện! Chu Hằng như đang trong mộng, vươn tay chộp vào chuôi kiếm, cầm lấy thanh đoạn kiếm trước nay luôn chỉ có thể dùng ý thức mới nhìn thấy này. Lập tức từ bàn tay truyền tới một cảm giác huyết mạch tương liên kỳ dị, rồi lan tràn khắp từng bộ phận thân thể. Lăng Thiên thức thứ nhất! Chu Hằng nhích động thân hình vung ra đoạn kiếm, linh khí thiên địa ở chung quanh lập tức tụ lại, không ngừng ngưng tụ ở trên thân kiếm, nhanh chóng tăng lên uy lực của kiếm pháp. Lăng Thiên thức thứ hai, thức thứ ba! Sau khi tiến vào Tụ Linh Cảnh, lực lượng của Chu Hằng cũng không biết tăng lên gấp bao nhiêu lần, giúp hắn có đầy đủ linh lực một hơi thi triển ra cả ba thức kiếm pháp. Lăng Thiên thức thứ tư! Như nước chảy thành sông, sau khi hoàn thành Lăng Thiên thức thứ ba, hắn thuận thế khai triển, chém ra Lăng Thiên thức thứ tư, thức thứ năm, thức thứ sáu! Hành văn lưu loát liền mạch! Lăng Thiên thức thứ bảy! Kiếm khí ngang dọc, vạch trên vách núi đá cách xa ba bốn trượng. Vang lên một tràng tiếng nổ "ầm... ầm...", không ngờ lại tướt đi một lớp đá lớn chừng một gian phòng! - Thì ra là thế! Thì ra là thế! Chu Hằng cười ha hả, Lăng Thiên Cửu Thức này kỳ thật mà nói chỉ là một chiêu hoàn chỉnh, mỗi một thức đều là quá trình súc tích lực lượng. Chín thức hợp nhất, súc tích lực lượng sẽ vô cùng đáng sợ! Mà cũng chỉ có hắc kiếm mới có thể chịu đựng nổi lực lượng súc tích hoàn mỹ này, kiếm và kiếm pháp thiếu một thứ cũng không được! Khó trách trước kia khi hắn thi triển ra một chiêu một thức đều rơi vào tình trạng kiệt lực. Hiện tại muốn vận dụng kiếm pháp đáng sợ như vậy, đối với tiêu hao của bản thân hắn tự nhiên cũng cực kỳ khủng bố. Nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể thôi diễn Lăng Thiên Cửu Thức đến thức thứ bảy, có muốn tiếp thêm nữa, lực lượng của hắn cũng không thể tiếp tục. Có thể thấy được một khi muốn thi triển Lăng Thiên Cửu Thức đầy đủ, ít nhất với lực lượng của hắn hiện giờ còn chưa đủ! Thật đúng là nhà giàu ăn linh lực mà! Chu Hằng nhìn đoạn kiếm trong tay, thầm nghĩ thanh kiếm này ra ngoài, còn có thể trở về hay không đây? Tâm niệm vừa động, đoạn kiếm đen nhánh kia,"vù" một cái liền biến mất vô tung. "Ồ!" Hắn vội vàng nội thị đan điền, quả nhiên, đoạn kiếm màu đen đang chìm nổi ở trong đan điền, tràn đầy đại khí bàng bạc như chí tôn trên chín tầng trời. "Đi ra!" Chu Hằng lại động tâm niệm, đoạn kiếm màu đen lại lần nữa ra hiện ra lơ lửng ở trước mặt hắn, không thể giải thích nổi. "Đây là thần vật gì chăng!" Chu Hằng cầm hắc kiếm trong tay, đột nhiên nảy sinh tò mò: "Hắc kiếm này so với Sương Hàn Kiếm cái nào sắc bén hơn?" Nghĩ đến đây, hắn vội lấy ra Sương Hàn Kiếm, nhẹ nhàng cụng hai thanh kiếm vào nhau. "Keng" bắn ra một màn đốm lửa, hắc kiếm không nhúc nhích tí nào, mà trên mũi kiếm Sương Hàn Kiếm lại có thêm một vết nứt nhỏ. "Không phải chứ, ta còn không có dùng bao nhiêu khí lực mà!" Chu Hằng không khỏi sửng sốt, hắn đúng là chỉ cho hai thanh kiếm va chạm nhẹ một cái mà thôi. "Xoạt, xoạt, xoạt..." hắn liên tục cho va chạm mấy kiếm, Sương Hàn Kiếm giống như bùn đất làm ra, bị hắc kiếm chặt đứt thành 7, 8 đoạn! "Sương Hàn Kiếm thật đáng thương! Không biết khi Lâm Phức Hương biết được sẽ tức giận thành cái dạng gì nữa? Đây chính là bảo bối của nàng!" Chân chính thần khí, chém sắt như chém bùn! Chu Hằng không khỏi vô cùng mừng rỡ, với hắc kiếm tung hoành thiên hạ, thế gian người nào có thể ngăn chống? "Thử một lần nữa, để xem lần này ta có thể lặn xuống bao sâu!" Đối với hàn đàm thủy chung hắn không cam lòng,"bùm" một tiếng lại nhảy xuống đầm, hít một hơi dài rồi không ngừng lặn xuống, 30 trượng, 40 trượng, 50 trượng... Khi đạt tới chiều sâu 70 trượng, Chu Hằng ngừng lại, hắn đã không đủ sức tiếp tục lặn xuống, giá lạnh còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của hắn, cho dù hiện tại hắn đã đạt tới Tụ Linh Cảnh đều vô dụng. Hắn trồi lên mặt nước, về lại trên bờ, linh lực lưu chuyển một vòng, trong nháy mắt giá lạnh toàn bộ tiêu tan. Hàn đàm sâu không lường được, cho dù lặn xuống 70 trượng vẫn không có bất kỳ dấu hiệu gì cho thấy sắp tới đáy, mà với tu vi của Chu Hằng hiện giờ cũng chỉ có thể làm đến bước này thôi. "Cần phải trở về rồi!" Chu Hằng nhìn lên bầu trời, tuy rằng hắn mới vừa vào Tụ Linh Cảnh, nhưng đan điền to lớn gấp tám lần người bình thường, so lực lượng cùng cảnh giới hắn cơ hồ là vô địch! Cộng thêm Phi Vân Bộ quỷ dị, cho dù hắn đánh không lại tồn tại Tụ Linh nhị trọng thiên, tam trọng thiên, nhưng muốn thoát thân rời đi cũng không có gì trở ngại. Chỉ có điều từ một tháng trước hắc kiếm đã đình chỉ phóng ra năng lượng, hiện tại muốn tăng lên tu vi nhất định phải dựa vào cố gắng của bản thân hắn! Chu Hằng củng cố ổn định một chút cảnh giới, sau đó rời sơn cốc. Phi Vân Bộ vừa triển khai, hắn giống như một luồng gió thổi qua, tốc độ so với khi còn là Luyện Thể tầng mười hai ít nhất tăng cao gấp mười. Chỉ năm tiếng đồng hồ sau hắn đã ra ngoài dãy núi Bình Thiên, ngọn núi Cửu Linh Tông trú đóng đang ở trước mắt. "Trước về nhìn một chút đi!" Chu Hằng về tới dưới chân núi. Thật ra hắn cũng không có cảm tình gì với Cửu Linh Tông, tuy rằng nhập tông đã có hơn bốn tháng, nhưng thời gian hắn ở bên trong tông còn không hơn mười ngày. Tuy nhiên dù sao Chu Định Hải cũng là nhờ Cửu Linh Tông cứu, phần ân tình này hắn không thể quên, cũng không dám quên. Sau khi đạt tới Tụ Linh Cảnh, hắn trở lại nguyên trạng, nhìn theo khí tức hoàn toàn không khác gì với thường nhân, nếu không có cường giả cùng cảnh giới tuyệt đối không thể nhìn ra mức độ sâu cạn của hắn. Một đường hắn đi qua giống như thường nhân, không có dẫn tới chú ý của bất kỳ người nào. Ai có thể nghĩ đến, lại có một cái quái thai như thế, chỉ mới rời đi tông môn ba tháng liền từ Luyện Thể tầng chín đột phá mà vào Tụ Linh Cảnh! - Chu Hằng! Ngươi trở về thật đúng lúc, mau đi theo ta! Thường Khang từ bên đường đi ra, thời điểm nhìn thấy hắn không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng. - Chuyện gì vậy? Chu Hằng thuận miệng hỏi. - Phương Kiếm Vũ của Bạch Ngọc Cốc đang ở ngoài cửa khiêu chiến, đã đánh bại Mã Vân Long và Quách Cương, đang kiêu căng thét gào Cửu Linh Tông chúng ta không người! Thường Khang nói đầy vẻ tức giận: - Thật rất đáng hận! Ngươi rời tông môn hơn ba tháng, vị trí thứ nhất không có trận chiến nào, mà Tỉnh sư huynh thì trở thành đệ tử nội môn, nếu không sao có cơ hội cho tên khốn kia phách lối! - Đi xem! Chu Hằng lộ ra một tia sát khí. Cho dù người của Bạch Ngọc Cốc không phải họ Kim, hắn cũng không có một chút cảm tình. - Ừm! Ngươi nhất định phải hung hăng giáo huấn hắn một phen! Tên khốn kia không biết có bao nhiêu kiêu ngạo mà miệng lưỡi thô tục, chúng ta hận không thể cùng tiến lên đánh chết hắn! Thường Khang căm hận nói...