Cho tới nay, Thịnh Hành mặc dù luôn lạnh nhạt nhưng lại có tiếng là nam nghệ sĩ bảo vệ fans nhất trong giới.
Lục An An nhớ rất rõ, trước kia có một lần, trong một hoạt động có một vài fans bị bảo vệ của phía hợp tác với anh ức hiếp, Thịnh Hành còn giúp cô ấy tạo áp lực khiến cho phía hợp tác phải xin lỗi và bồi thường mấy fans đó.
Fans và idol, thật sự không đơn thuần chỉ là thích và được thích.
Cũng không phải là đơn phương yêu mến.
Fans thích Thịnh Hành, tuy anh không thể thích lại tất cả bọn họ, nhưng anh sẽ không để cho người yêu thích anh cảm thấy là mình đang đơn phương yêu mến một người mà không được đáp lại.
Anh sẽ tốn tâm tư chuẩn bị làm quà tặng cho fans, cũng sẽ đứng ra bảo vệ lúc fans của mình bị ức hiếp.
Đâu cũng là nguyên nhân vì sao sau từng ấy năm, bây giờ số lượng fans yêu chân thành Thịnh Hành càng ngày càng nhiều. Càng hiểu người đàn ông này, các fans lại càng thích anh hơn.
Sau khi nhận xét mấy lời này xong thì mấy người Cố Bạch chuyển sang đi xem tổ tiếp theo.
Huấn luyện viên vừa đi, mấy người ở trong phòng tập liếc mắt nhìn nhua, sau đó đột nhiên bật cười ra tiếng.
Nhưng dù sao đó cũng là huấn luyện viên, mọi người cũng không dám nghị luận linh tinh gì, chỉ cười cười như xong.
Đến lúc sắp kết thúc huấn luyện, đoàn người Lục An An vừa mới muốn rời khỏi phòng lại bắt gặp ba người Thịnh Hành và Cố Bạch đi tới.
"Chào huấn luyện viên ạ."
Cố Bạch gật gật đầu: "Muốn đi ăn cơm à?"
". . . Dạ vâng, chúng em về nghỉ ngơi thay đồ rồi đi ăn cơm ạ."
Thường Thiến nhìn anh: "Huấn luyện viên, các thầy tìm chúng em có chuyện gì sao?"
Cố Bạch quay đầu lại nhìn Thịnh Hành, nói: " Bọn tôi không ——" lời còn chưa nói hết đã bị cắt đứt.
"Có."
Thịnh Hành liếc nhìn Lục An An, rất trực tiếp hỏi: "Muốn đi nghỉ ngơi sao?"
Lục An An hậu tri hậu giác lắc đầu: "Không không không."
Idol đã tới đây tìm mình, nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ ngơi!
Cô còn có thể tiếp tục luyện tập thêm năm trăm năm!
Thịnh Hành gật đầu.
Cố Bạch lúc này cũng kịp phản ứng lại, cười với mấy người còn lại giải thích: "Thầy Thịnh của các em đã đồng ý sẽ chỉ đạo riêng cho bạn học Lục về bài hát kia của thầy ấy rồi, chúng ta đi trước đi."
Mọi người: ". . . Vâng."
Đúng là ở tập đầu tiên, bài hát mà Lục An An biểu diễn chính là của Thịnh Hành.
Lận Chi Hòe cắn cắn môi, nhìn về phía Thịnh Hành: "Nếu không thì em cũng ở bên cạnh nhìn nhé? Tiện thể học tập một chút."
Thịnh Hành thu mắt lại hỏi: "Cô Lận nhất định muốn cùng học viên học sao?"
Anh nói ra lời này vẫn còn giữ lại cho cô ta chút mặt mũi, không quá trực tiếp, nhưng cũng không thể gọi là dịu dàng.
Trên khuôn mặt Lận Chi Hòe có chút xấu hổ lúng túng, mới vừa muốn nói chuyện, Cố Bạch liền cười nói: "Cô Lận đi theo bọn tôi ăn cơm đi, tiện thể thử một lần ăn tập thể nha."
Có người đưa tới bậc thang, Lận Chi Hòe cũng không phải người ngu, tất nhiên sẽ trèo xuống.
"Được rồi."
Sau khi tất cả mọi người đều đã đi, Lục An An vẫn còn đứng đờ ra ở cửa.
Thịnh Hành đẩy cửa ra đi vào trong phòng tập, quay đầu lại liếc nhìn fans nhỏ vẫn đang đứng sững sờ tại chỗ kia, hô lên: "Còn không tiến vào?"
Đôi mắt của Lục An An phát sáng lóng lánh, vừa kích động lại hăng hái. Nhưng bên cạnh còn có camera, còn có cả người quay phim, cô không thể biểu hiện quá rõ ràng.
Về sau đoạn phim này toàn bộ đều biên tập cắt nối rồi chiếu ra ngoài, khi đó mọi người nhìn kỹ cô, phát hiện gương mặt của cô ửng đỏ, đây không phải là bởi vì cô thẹn thùng hay xấu hổ gì, mà——
Thuần túy chỉ là cô kìm nén tâm tình đến mức mặt đỏ hồng.
Thịnh Hành lơ đãng liếc nhìn cô một cái, sau đó thu hồi ánh mắt lại.
Khóe môi của anh theo bản năng hơi nhếch lên trên.
Trong nội tâm Lục An An còn đang tiến hành các loại tự củng cố tư tưởng, cũng không chú ý tới hành động nhỏ này của anh.
Nhưng thật ra người quay phim ở một bên lại bắt được đúng giây phút này, còn cố ý cho Thịnh Hành một cái màn ảnh đặc tả.
Phòng tập của học viên rất lớn, hai người tìm một chỗ bên trong phòng ngồi xuống.
Thịnh Hành nói sẽ chỉ đạo cho cô thì thực sự là chỉ đạo.
Đầu tiên anh dạy cho Lục An An cách mở giọng, sau đó lại nói một vài điểm cần chú ý của bài hát này.
Lục An An nghe rất nghiêm túc, đây là cơ hội khó có được.
Cô là loại người một khi đã làm thì phải làm tới tốt nhất mơi được, cho nên mặc dù cô không phải rất thích tham gia loại tiết mục này, cô cũng sẽ đem hết toàn lực ra cố gắng để làm được tốt nhất.
Sau khi nói xong hết, Thịnh Hành nhìn cô: "Thử một lần xem."
"A?"
Lục An An không dám tin tưởng nhìn anh: ". . . Thử cái gì?"
Thịnh Hành nhướng mày : "Hát."
Lục An An: ". . ."
Cô nhìn cặp mắt thâm thúy kia của Thịnh Hành, không hiểu sao đột nhiên lại căng thẳng.
Bảo cô biểu diễn trước mặt mọi người không có vấn đề gì. . . Nhưng bây giờ bảo cô hát cho một mình Thịnh Hành nghe, lại còn là bài hát của anh, cô thấy rất ngượng ngùng nha.
"Em —— "
Lời còn chưa nói hết, người quay phim đã chạy đến bên cạnh.
Lục An An: . . .
Thịnh Hành nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của cô, cong môi cười: "Không thử thì làm sao biết được hiệu quả như thế nào?"
Lục An An quẫn rồi: "Em sợ sẽ hát sai."
Thịnh Hành đàng hoàng trịnh trọng nói: "Ừm, nếu thế thì thầy Thịnh sẽ cố hết sức chỉ đạo lại cho em thêm một lần.
Giọng nói của anh rất trầm thấp, trong giọng nói còn có chút ý cười, nghe tới càng thêm quyến rũ.
Lục An An vẫn luôn biết. . . Giọng nói của Thịnh Hành rất êm tai, nhưng ngày hôm nay mỗi một câu anh nói ra đều có thêm một chút khẽ cười, lại có chút khàn khàn truyền vào trong tai, Lục An An thật sự muốn đầu hàng.
"Được."
Sau khi nói xong, Lục An An mới phản ứng được chính mình vừa nói cái gì.
Cô liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ở phía đối diện, lại một lần nữa hối hận —— cô tuyệt đối là đã vì sắc đẹp mà mê muội.
Idol quá phạm quy rồi.
*
Buổi trưa ngày đó sau khi kết thúc huấn luyện, Lục An An trực tiếp trở về ký túc xá.
Ở trong ký túc xá tràn đầy camera kia, cô cũng không dám làm ra hành động đặc biệt gì.
Cô chỉ là yên lặng chui vào trong chăn, che kín cả đầu.
Mấy ngày sau đó tất cả thời gian đều là huấn luyện.
Lận Chi Hòe vẫn chỉ đạo cho các cô, nhưng rõ ràng thái độ đối với Lục An An so với mấy ngày trước nghiêm khắc hơn nhiều, cũng thích xoi mói hơn nhiều.
Lúc này cô ta cũng nhìn chằm chằm vào Lục An An, lớn giọng dạy bảo: "Khi các em có thời gian rảnh nên luyện tập nhiều hơn! Như các em như bây giờ, xa xa không đạt tiêu chuẩn có hiểu không?"
Cô ta nói xong lại liếc nhìn Lục An An: "Đừng tưởng rằng lớn lên có chút xinh đẹp liền có thể muốn làm gì thì làm."
Mọi người: ". . ."
Các cô ấy làm gì có loại ý nghĩ này.
Nói xong, Lận Chi Hòe liếc nhìn Lục An An: "Những bạn học khác nghỉ ngơi, Lục An An em tới đây, vừa rồi có động tác em nhảy không đúng, bây giờ em ở ngay trước mặt mọi người nhảy lại cho tôi xem."
Lục An An khẽ mỉm cười, không phản bác: "Vâng."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lục An An vẫn thật sự biểu diễn vừa hát vừa nhảy một lần nữa.
Lận Chi Hòe nhìn động tác thuần thục và khuôn mặt luôn giữ vững biểu cảm của cô, kìm nén bực bội nói: "Cần phải luyện nhiều hơn một chút."
Lục An An nhàn nhạt gật đầu một cái, mỉm cười nói: "Cảm ơn cô Lận."
Lận Chi Hòe nhìn vào mắt cô, dừng lại một chút rồi mới tiếp tục thuyết giáo mấy người khác.
Sau khi Lận Chi Hòe rời đi, mọi người mới nhìn về phía Lục An An.
"An An, cậu có sao không?"
"Không có chuyện gì đâu."
Có người nói: "Tại sao tới cảm giác như cô Lận vẫn luôn nhằm vào —— "
Lời còn chưa nói hết đã bị Lục An An cắt đứt.
Cô cười nói: "Không có đâu, cô Lận cũng là vì muốn tốt cho đoàn đội của chúng ta thôi mà."
Người kia sửng sốt, lúc này cũng kịp phản ứng lại.
Trong phòng huấn luyện có camera, trên người các cô còn có gắn micro, hiện tại nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử động đều có thể bị chiếu ra ngoài.
Phải cẩn thận hành động.
Lúc cô đang nghỉ ngơi, hệ thống lại xông ra.
—— "Cô không tức giận sao?"
Lục An An im lặng, cô không nghĩ tới nó còn quản cả loại chuyện này.
"Mày cảm thấy thế nào?"
Cô có chút hiếu kỳ: "Mày còn có thể tán gẫu mấy chuyện này với tao à?"
Lục An An soi gương, lẩm bẩm: "Tao còn tưởng rằng mày chỉ là một cái máy móc, chỉ biết tuyên bố nhiệm vụ thôi đấy."
Cô cười cười, nhìn mình ở trong gương, chậm rãi vẽ ra một khuôn mặt tươi cười: "Mày nhìn xem, bộ dạng của tao có giống như là không tức giận không?"
Cô sờ sờ mặt: "Tao đã đem cô ta từ đầu đến chân thăm hỏi một lần rồi."
Hệ thống không nói gì.
Đây là sự thật.
Lục An An rất tức giận.
Nhưng cô biết bây giờ cô đang ở đâu và mình lúc này là thân phận gì, kể cả cô có tức giận cũng không được phép biểu hiện ra.
Còn những chuyện cái khác, đợi đến lúc thu xong tiết mục rồi lại nói.
*
Ngày mai chính là buổi công diễn.
Lục An An mới vừa tỉnh lại, đã được báo nhiệm vụ hôm nay.
Nhiệm vụ vừa ra, cơn buồn ngủ của cô đều bị dọa chạy.
Hệ thống lặp lại một lần nữa: —— "Nhiệm vụ hôm nay: Để cho Lục Diên đến xem cô biểu diễn."
Lục An An: ". . ."