Lục Diên ngẩn ra, hình như là có chút ngoài ý muốn cô sẽ nghĩ tới chuyện này.
"Sợ gì, sợ đối thủ mắng anh?"
Lục An An: ". . ."
"Anh không sợ sao?"
Lục Diên im lặng, không hé răng.
Anh liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, khoảng thời gian mặc dù vẫn luôn không thấy người, nhưng ta ở bên trong tiết mục này còn được nuôi rất tốt.
Khuôn mặt gầy gò trước kia cũng chậm rãi khôi phục, trước kia nhìn qua gầy trơ xương, hiện tại dường như đã có thêm một chút thịt.
Khiến cho người ta nhìn vào liền cảm thấy thoải mái.
Lục Diên vẫn luôn biết em gái của mình lớn lên rất xinh đẹp, trong những năm cô bị bắt cóc đó, người một nhà Lục Diên dựa cả vào ảnh chụp trước kia của cô để hồi tưởng lại.
Tất cả bọn họ đều nghĩ, cô hiện tại thế nào rồi, có khỏe không, trưởng thành là bộ dáng gì, có phải đã lớn thành một cô gái trưởng thành rồi hay không.
Lục An An là được cha Lục mẹ Lục tìm thấy, lúc đó sau khi nhận được tin tức, hai người liền lập tức đi qua.
Lúc đó Lục Diên mới vừa tiến vào giới giải trí, căn bản không thể phân thân ra được, chờ đến khi anh nhìn thấy Lục An An, cô đã nằm ở trong bệnh viện.
Đến bây giờ Lục Diên vẫn còn nhớ như in cái ánh mắt kia, lạnh lùng, chán ghét.
Lúc cha mẹ nhắc tới anh là anh trai của cô, những tâm bên trong ánh mắt kia của Lục An An, có một lát đã đâm thủng trái tim của anh, nhưng anh biết rõ, đó là chuyện mà anh bắt buộc phải chịu đựng.
Bất kể là Lục An An khi đó có thái độ gì với mình, Lục Diên đều cảm thấy mình xứng đáng phải nhận.
Mặc dù sẽ khó chịu, nhưng anh nguyện ý tới bù đắp.
Cho dù bù đắp đã không còn tác dụng.
Trước kia, bất kể là anh có đối xử với Lục An An như thế nào, Lục An An đều không chấp nhận mở lòng với anh.
Anh mua quà tặng, Lục An An sẽ ném mất, sáng sớm hôm sau anh liền có thể nhìn thấy món quà nằm trong thùng rác, anh gọi điện thoại gửi tin nhắn cho Lục An An, trên cơ bản mười lần thì đến lần thứ mười mới có người đáp lại.
Thực ra Lục Diên cũng từng rất khó chịu, có một quãng thời gian rất dài anh đều nghĩ, nếu như ngày đó người bị bắt cóc là mình thì thật tốt.
Anh ta nguyện ý thế chỗ cho em gái của mình.
Cho nên khi thái độ của Lục An An dần dần chuyển biến, mỗi ngày đều gửi tin nhắn và gọi điện thoại cho mình, mặc dù Lục Diên có cảm thấy có chút không chân thực, nhưng lại vui mừng.
Em gái ruột của anh rốt cục đã chịu mở rộng cửa lòng.
Cô có thể tiếp nhận mình, Lục Diên cảm thấy không còn sợ bất luận cái gì.
Sau khi làm mất Lục An An một quãng thời gian rất dài, Lục Diên mới hiểu rõ, không có cái gì quan trọng hơn so với người nhà.
Chỉ cần bọn họ tốt, mình thế nào cũng được.
Sáng sớm hôm nay anh mới nhận được tin tức, nói cô gặp sự cố ở bên trong tiết mục.
Mặc dù đạo diễn đã nói rõ mọi chuyện với anh, còn khen Lục An An rất lợi hại, không có nửa điểm vấn đề, nhưng nếu như không nhìn thấy người, Lục Diên thật sự không yên lòng nổi.
Năm đó, lúc vừa mới tìm thấy cô, năng lực của anh không đủ, không thể kịp thời đi đón cô về nhà, như vậy lần này —— anh không muốn lại bỏ lỡ.
"Anh."
Lục An An thấp giọng hô lên: "Anh!"
Lục Diên hoàn hồn, thu mắt lại: "Ừm."
"Anh cứ nhìn em làm gì?"
Lục Diên bật cười: "Không có gì." Anh nói: "Không sợ, nếu như có fans mắng anh, em có thể giúp anh mắng trở về không?"
"Đương nhiên là được." Lục An An không chút nghĩ ngợi nói: "Em oán hận người rất lợi hại nha."
Lục Diên khóe môi khẽ cười: "Vậy lỡ như là fans của đối thủ thì sao?"
Lục An An: ". . ."
Cô im lặng vài giây, nghiêm túc nói: "Anh cũng không làm cái gì, kể cả là fans của đối thủ cũng không được, em sẽ phản bác."
Cô sẽ từng câu từng chữ phản bác, vì Lục Diên nói chuyện.
Mặc dù cô yêu thích Thịnh Hành, idol của cô là Thịnh Hành, thế nhưng Lục An An biết rõ nguyên nhân Lục Diên xuất hiện ở đây.
Cô đã thay thế em gái ruột của Lục Diên, dùng thân phận của cô ấy để tiếp tục sống, kể từ lúc ban đầu không thể đón nhận đến bây giờ, cô ta đã hoàn toàn tiếp nhận rồi.
Ngoại trừ thỉnh thoảng có chút cảm giác hổ thẹn ra thì cái nhìn của cô thật sự đã triệt để đổi mới với Lục Diên.
Người này, thật sự không giống như những gì trên internet vẫn lưu truyền.
Anh ấy thực ra thật sự rất tốt rất tốt.
Bảo hộ em gái, cuồng ma thương em gái thật sự không phải là tính cách do người thiết lập, mà là việc anh thật sự thật sự mỗi ngày đều làm.
Đang nghĩ nghĩ, mc điều khiển chương trình hô lên: "Được rồi, sắp bắt đầu rồi."
Hai người hoàn hồn: "Trước tiên tập trung thi đấu đi."
"Vâng."
Lục An An liếc nhìn người đang đứng ở phía đối diện, trùng hợp va vào ánh mắt của Thịnh Hành.
Cô ngượng ngùng cười cười: "Thầy Thịnh, chúng em sẽ toàn lực ứng phó."
Tổ viên trong nhóm Thịnh Hành bên kia hô to: "An An! Bọn tớ biết rồi, sẽ không nhường cậu đâi."
Thường Thiến: "Bọn tớ không cần!"
Chiến tranh động một cái liền bùng nổ.
"Cố lên cố lên!"
"A a a a thầy Thịnh bên này hình như muốn thắng."
Giằng co đại khái hơn một phút đồng hồ sau thì tổ của Lục Diên giành thắng lợi.
Mọi người cùng nhau hô to hoan hô
Đến cuối cùng, ba so với hai, ba tổ của Lục Diên và Lục An An bên này giành chiến thắng, được ăn một bữa tiệc lớn, phía bên kia mấy người Thịnh Hành cần mình đích thân xuống bếp.
Mc điều khiển chương trình nhìn về phía Thịnh Hành: "Thầy Thịnh sẽ làm cơm sao?"
Thịnh Hành lắc đầu.
"Sẽ không "
Mc điều khiển chương trình "Oa" một tiếng: "Vậy còn Cố lão sư và cô Lận thì sao?"
Cố Bạch: "Tôi sẽ nấu mì."
Mọi người bật cười.
Lận Chi Hòe liếc nhìn Thịnh Hành, lúc này mới nói: "Tôi sẽ nấu mấy món đơn giản."
Mc điều khiển chương trình kinh ngạc vui mừng: "Các học viên thì sao?"
Mọi người đều lắc đầu, tuổi tác mọi người ở đây đều không lớn, phần lớn đều là các nhóc con được người trong nhà cưng chiều, thật sự không có mấy người biết làm cơm.
Mc điều khiển chương trình bất đắc dĩ: "Vậy chúng ta liền sử dụng phương án dự phòng đi."
"Là cái gì vậy?"
Mc điều khiển chương trình nhìn về phía mấy người Lục An An bên này, cười thần bí nói: "Ba huấn luyện viên của chúng ta có thể mời ba người thắng cuộc tới giúp đỡ nha, có ai ở đây xung phong nhận việc hay không nào?"
Lục An An muốn nhấc tay, nhưng lại sợ mình bại lộ ra cái gì.
Cô suy nghĩ một chút, nịnh nọt nhìn về phía Lục Diên.
Lục Diên: ". . . Em nhìn anh làm gì?"
"Anh à, chuyện của em gái anh nhất định sẽ giúp có phải hay không."
Lục Diên không chút do dự phản bác: ". . . Không làm."
Lục An An: ". . . A."
*