"Hiện tại đang chơi nối bài hát, em biểu diễn một chút đi."
"Được."
Người ở bên đối diện sẽ hát lên một câu hát, tiếp đó đến phiên Lục An An nối tiếp vào.
Lúc cô hát giọng vô cùng êm tai mềm mại, chính là cái loại âm thanh trẻ con đáng yêu, nghe còn cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Lúc nghe thấy Lục Diên còn có chút ngoài ý muốn.
Nói thật, anh cho tới bây giờ còn không biết cô em gái này của mình thế mà còn biết hát, hát còn rất hay.
Anh đứng bên nghe, ánh mắt dừng lại ở trên người Lục An An, có chút thất thần.
Thịnh Hành liếc sang nhìn, bên tai là tiếng hát dễ nghe, đáng tiếc đây chỉ là một trò chơi, căn bản không thể nghe liên tục, chỉ mấy lần chơi đã kết thúc.
Anh đang nhìn, Cố Bạch đứng bên cạnh nói câu: "Ánh mắt Lục Diên nhìn Lục An An. . . Có phải là có gì đó không đúng lắm hay không?"
Thịnh Hành còn chưa kịp phản ứng, Lận Chi Hòe đột nhiên xì một tiếng: "Cũng là người chỉ biết nhìn bề ngoài."
Thịnh Hành nhíu nhíu mày, lạnh lùng nhìn vào mắt cô ta.
Ánh mắt kia. . . Khiến cho trong lòng Lận Chi Hòe sợ hãi.
Cô ta không kịp suy nghĩ xem cái ánh mắt kia của Thịnh Hành là xảy ra chuyện gì, Thịnh Hành đã đột nhiên đứng dậy.
Mọi người sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Thầy Thịnh, có chuyện gì thế?"
Thịnh Hành nhìn mọi người bị anh chuyển dời đi sự chú ý đi, lắc lắc đầu: "Không có chuyện gì, mọi người cứ chơi đi, tôi đi gọi điện thoại một chút."
Mc điều khiển chương trình "Ừ ừ" hai tiếng, cười nói: "Đi đi."
Thịnh Hành cầm điện thoại di động đi tới một bên khác, trước khi đi còn trả lại Lục Diên một ánh mắt không rõ.
Không hiểu tại sao, Lục Diên nhìn lại hiểu.
Kết quả, người quay phim cũng là một nhân tài, cứ như thế trùng hợp quay lại được ánh mắt hỗ động của hai người.
Các fan đang xem truyền hình trực tiếp hoàn toàn không ngẫm nghĩ vì sao vừa rồi ánh mắt Lục Diên nhìn Lục An An không đúng.
Lúc đó Thịnh Hành đang đứng ở ngay đằng sau Lục An An, trong lòng khán giả ban đầu còn tràn đầy nghi hoặc, trong nháy mắt như tìm được chân lý.
[ A a a a a vừa rồi Lục Diên có phải hay không nương theo cơ hội nhìn Lục An An biểu diễn để lén lút nhìn Thịnh Hành nha? ]
[ Má nó các chị em đều là nhân tài nha. ]
[ Tui cũng cảm thấy như thế nha, vừa xong tui còn đang thấy ánh mắt anh ấy nhìn Lục An An có chút không đúng, tui còn đang định nói, kết quả phát hiện ngay đằng sau Lục An An chính là Thịnh Hành đó! Anh ấy chắc chắn là đang nhìn Thịnh Hành mà. ]
[? ? ? ? ? ]
[ Má nó! Mấy người trong cp tà giáo kia chuyện như thế mà cũng bám vào được à?]
[ A a a a a a a hôm nay cp tà giáo có thịt ăn nha nha nha! ]
Thịnh Hành thật sự hoàn toàn không biết, mình không làm gì mà lại cứ thế lại bị cuốn vào bên trong scandal với Lục Diên.
Nếu như sớm biết có chuyện như vậy, anh tuyệt đối sẽ không cứu cái tên đối thủ này.
Tuyệt đối tuyệt đối không!
Sau khi ca hát biểu diễn kết thúc chính là một vòng pk mới.
Lần này là một hạng mục vận động thật sự.
Mc điều khiển chương trình cười nói: "Hiện tại chúng ta cùng nhau tới một lần thi vận động mới nha, người chủ động đứng ra tham gia thi đấu có thể chọn đối thủ cho mình nha, tổng cộng là có ba vòng, có thể thi đấu cùng huấn luyện viên."
Cô lại nói: "Mỗi một lượt sẽ có hai tuyển thủ tham gia."
Lục An An không biết từ lúc nào đã bị người đẩy tới đứng bên cạnh Lục Diên.
Mặt cô không có chút cảm xúc nào nhìn màn ảnh, bên cạnh truyền đến âm thanh quen thuộc: "Lanh lợi."
Lục An An: ". . . Cái gì?"
Lục Diên cười lạnh một tiếng: "Là ai cắt rách quần áo của em?"
Lục An An hơi giật mình, hậu tri hậu giác phản ứng lại, lúc này mới hiểu ra anh trai của cô hôm nay là tới vì cái gì.
Cô đột nhiên nở nụ cười, con mắt cong cong nhìn Lục Diên: "Anh, anh đến đây để báo thù cho em sao?"
Lục Diên ghét bỏ nhìn vào mắt cô.
Lục An An cười cười, khóe môi cong lên thành một đường cong xinh đẹp.
Cô thấp giọng nói: "Đợi lát nữa anh sẽ biết thôi."
Lục Diên nhàn nhạt nhìn cô.
Quả nhiên, lát sau Lục Diên liền biết rồi.
Đội ngũ bên kia của Thịnh Hành phái ra Hà Hiểu Sương tham gia xé bảng tên, hạng mục lần này là xé bảng tên, mấy người ở trong một phạm vi giời hạn phải bắt được bảng tên của đối phương, sau đó xé đi bảng tên trên người đối phương.
Mỗi nhóm có hai người.
Mc điều khiển chương trình: " Hiểu Sương, em muốn cùng một nhóm với ai?"
Hà Hiểu Sương nhìn về phía các tổ viên, không chút do dự nói: "Có thể chọn huấn luyện viên sao?"
"Tất nhiên là được, vậy thì thầy Thịnh đi."
Sau khi nghe thấy lựa chọn của cô ta, Lục An An nhân lúc không có ai quay phim mình mím môi lại.
Ô ô ô ô tức giận bực bội.
"Đối thủ thì sao?"
Hà Hiểu Sương liếc nhìn: "Chọn An An đi, em còn chưa bao giờ thi đấu với cô ấy nha."
Mc điều khiển chương trình: ". . . An An, em có đồng ý không?"
"Đương nhiên rồi." Lục An An khẽ mỉm cười: "Em thích nhất chơi xé bảng tên."
Lục Diên nói tiếp : "Vừa đúng dịp, tôi cũng vậy."
Mc điều khiển chương trình cười đùa: "Vậy thì hai người cùng lên nha?"
"Được."
Bốn người đứng ở hai phía đối diện, dựa theo quy định, cần nói ra mấy lời hung ác với đối phương.
Lục Diên liếc nhìn đối thủ: "Các cậu tới đi."
"Ừm." Thịnh Hành không hề quan tâm tới thắng bại, lạnh nhạt nói: "Chú ý an toàn."
Tất cả mọi người: ? ? ?
Thầy Thịnh nha, đây là phải nói lời hung ác, không phải nhắc nhở đối phương.
Lục Diên nghẹn lại.
Anh liếc nhìn Lục An An: "An An nói đi."
Đôi mắt của Lục An An sáng rực lên, nhỏ giọng nói: "Chúng em sẽ toàn lực ứng phó."
Mặc dù phía đối diện chính là idol của mình, nhưng bên cạnh còn có cả kẻ thù của cô, cô ta sẽ không thả nước.
Thịnh Hành cong môi: "Mỏi mắt mong chờ."
Khán giả xem truyền hình trực tiếp và cả các học viên đang đứng bên cạnh quan sát mặc dù cảm thấy có điểm là lạ, nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể nói được rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào.
Thi đấu chính thức bắt đầu, bởi vì nguyên do sân bãi có hạn, phạm vi hoạt động của bốn người cũng không rộng, trên cơ bản là ai xuất kích trước tiên thì người đó liền chiếm ưu thế.
Lục An An và Lục Diên đứng chung một chỗ, hoàn toàn không nhúc nhích.
Hà Hiểu Sương nhìn về phía Thịnh Hành: "Thầy Thịnh, đứng yên sao?"
Âm thanh của Thịnh Hành hờ hững: "Không vội."
Hà Hiểu Sương lại sốt ruột nha.
Cô ta híp híp mắt nhìn người đứng ở phía đối diện, nỗ lực muốn muốn tới gần Lục An An.
Cô ta nghĩ, Lục Diên chắc chắn sẽ không giúp đỡ thí sinh. Loại hạng mục này chỉ là biểu diễn cho khán giả truyền hình trực tiếp xem thôi, Lục Diên là một đại đỉnh lưu, nhất định sẽ bởi vì cô ta là con gái nên sẽ không ra tay.
Kết quả cô ta vừa đi qua một cái, bảng tên đằng sau đã bị xé rơi mất.
Hà Hiểu Sương còn chưa kịp phản ứng lại, vẻ mặt sững sờ mà nhìn về phía màn ảnh.
Những người chung quanh hoan hô.
Mc điều khiển chương trình cũng bị tốc độ của Lục Diên làm cho kinh ngạc đến ngây người.
"Thầy Lục, tại sao anh lại nhanh như vậy?"
Lục Diên mơ màng nhìn mc điều khiển chương trình: "Không thể xé sao?"
"Đương nhiên không phải."
Mc điều khiển chương trình nói: "Tôi thấy là Hiểu Sương là đi tới chỗ An An, còn cho rằng hai vị huấn luyện viên đều sẽ đứng yên ấy mà."
Lục Diên: "Thế sao."
Anh liếc nhìn Thịnh Hành: "Tôi còn cho rằng sau khi hô bắt đầu thì mọi người đều phải cố gắng chơi."
Anh mỉm cười liếc nhìn vào đôi mắt cô gái nhỏ đang tràn đầy đắc bên cạnh, khẽ cười: "An An không muốn động, vậy dĩ nhiên là huấn luyện viên đến rồi."
Mọi người rít gào lên.
Đều đã bị Lục Diên ghẹo đến muốn dâng trái tim lên rồi.
Mc điều khiển chương trình nhìn người ở phía đối diện còn chưa kịp phản ứng lại, vội vàng nói: "Lại tới một vòng đi, thầy Thịnh và An An nhớ phải tham gia vào nha."
Hai người: ". . . Được."
Sau khi tiếng hô bắt đầu lần thứ hai cất lên.
Lục An An đột nhiên đột nhiên chạy tới chỗ Thịnh Hành.
Mọi ngườiở đây còn cho rằng Thịnh Hành sẽ kích, anh lại giống như kịp phản ứng bị Lục An An xé bảng tên đi rồi.
"Oa!"
"Thầy Thịnh, có phải thầy không định chơi hay không nha?"
"Có khả năng Thầy Thịnh còn đang làm chuẩn bị tư tưởng."
Phía bên kia, Hà Hiểu Sương cũng lần thứ hai bị Lục Diên xé rơi mất bảng tên.
Anh đúng là người lịch sự, cũng có phong độ quân tử, nhưng nếu là người ức hiếp em gái của anh thì một người anh cũng sẽ không bỏ qua.
Cố Bạch bật cười, không nhịn được hô lên: "Thầy Thịnh, nhóm các cậu đang làm gì đấy?"
Mọi người cũng cười rộ lên.
"Thầy Thịnh như vậy là không được đâu, chơi game cũng quá kém đi."
Thịnh Hành mỉm cười, đáp lại: "Chưa kịp phản ứng lại."
Mọi người nghe thế, cũng thấy hình như có chút hợp lý.
Từ trên sân khấu đi xuống, Thịnh Hành liếc nhìn vào bảng tên trong tay Lục An An, khóe môi hơi nhếch lên hỏi: "Có vui không?"
Lục An An sững sờ.
Thịnh Hành nói: "Phúc lợi cho fans nhỏ."
Anh đây là cố ý để Lục An An xé tên của mình.
Lục An An nhịn cười, nhỏ giọng nói: "Thầy Thịnh. . . Thầy như vậy sẽ bị mắng đó."
Thịnh Hành hờ hững không chút để ý mà đáp một tiếng: "Ừm. Không có chuyện gì."
Anh khẽ cười: "Fans nhỏ vui vẻ là được rồi."
**