Vừa rồi lúc ở nhà, Lục An An ngoài việc bảo dì giúp việc làm hai món ăn và canh gà cho Lục Diên, còn muốn làm thêm hai món.
Cô không nghĩ tới Lâm Nguyên lại chú ý tới chuyện này.
Lâm Nguyên vẫn đang kỳ quái nhìn cô, Lục An An thanh thanh giọng: "Em có thể nói là làm cho em không?"
Lâm Nguyên khẽ cười: "Có thể."
Anh cũng không hỏi nhiều nữa.
Từ nhà họ Lục tới trường quay phim cần một chút thời gian, Lục An An đang ở trên xe của Lâm Nguyên, cũng không tiện ngủ.
Cô cúi đầu chơi di động, sau khi like Weibo đoàn làm phim của Thịnh Hành mới hết sức chuyên chú lướt những tin tức có quan hệ với anh.
Mỗi lần nhìn thấy những ảnh chụp đẹp đẽ của Thịnh Hành là Lục An An lại có chút ngứa tay.
Cô cũng rất muốn photoshop ảnh cho Thịnh Hành.
Là một fans hâm mộ đủ tư cách, photoshop cái gì ảnh là nhất định phải biết.
Trước kia lúc Lục An An còn chạy ở tiền tuyến, đừng nói có thể photoshop ảnh, còn có thể vẽ tranh.
Khi đó cô cũng coi như là một fans có chút danh tiếng, tự mình theo đuổi ngôi sao còn có cả fans hâm mộ, lại còn không ít.
Mà hiện tại...
Cô liếc nhìn weibo số lượng fans không đến một trăm, lòng một trận chua xót.
Cô hy vọng có thể sớm kết thúc thi đấu một chút, sau đó nỗ lực làm thiết kế sau đó lại truy tinh.
( truy tinh : theo đuổi ngôi sao)
Còn chuyện vào giới giải trí, Lục An An đối với nghề nghiệp này cũng không quá đam mê.
Đang nghĩ ngợi, di động rung lên.
Cô cúi đầu liền thấy, là Úy Sơ Hạ gửi tin nhắn tới.
Úy Sơ Hạ: [ A a a a a a a a a An An! ! Các cậu ngày hôm nay được nghỉ nha! Vậy cậu có trở về trường học không? ]
Úy Sơ Hạ: [Hà Hiểu Sương kia trở về trường học, lúc đó còn có rất nhiều người tụ tập ở ký túc xá của chúng ta nha. ]
Lục An An bật cười: [ Chắc là tớ không về được rồi, tớ không có thời gian về, lát nữa còn phải đi bệnh viện một chuyến. ]
Mẹ Lục cho phép cô tham gia tiết mục, cũng đối với chuyện cô muốn đi đưa canh gà cho Lục Diên ở trường quay phim cực kỳ vui vẻ, nhưng tương tự, bà cũng có điều kiện.
Lục An An phải đi bệnh viện làm kiểm tra, lần trước sau khi xuất viện, thân thể của cô có vẻ như rất tốt, nhưng bệnh trạng "Đột nhiên" tốt lên lại vẫn khiến bọn họ không an tâm, vừa khéo hôm nay được nghỉ, mẹ Lục đã sớm hẹn trước với bác sĩ chuyên nghiệp, muốn Lục An An kiểm tra một phen.
Lục An An không từ chối, cô biết tâm ý của bọn họ, cho nên lát nữa cô chỉ nán lại ở đoàn làm phim một hồi liền phải đi bệnh viện.
Úy Sơ Hạ: [ A, vậy đến lúc nào tớ mới có thể lại gặp được cậu nha! ! ]
Úy Sơ Hạ: [ Thật là phiền quá, bọn họ thật ồn. ]
Trên cả đoạn đường Lục An An và Úy Sơ Hạ trò chuyện đều là những việc nhỏ trong trường học.
Tỷ như hiện tại các bạn học trong lớp đều biết cô và Hà Hiểu Sương đi tham gia cái tiết mục này, vốn cho là cả lớp đều sẽ ủng hộ Hà Hiểu Sương, nhưng sau chuyện lần trước, cô phát hiện có không ít bạn học hỏi WeChat của cô, sau đó hỏi chuyện của Lục An An.
Còn bỏ một phiếu cho cô.
Lục An An còn cảm thấy rất thú vị, đang trò chuyện, Úy Sơ Hạ đột nhiên gửi tới một ghi âm.
Cô nhướng nhướng mày, vừa định click mở, lại ý thức được bên cạnh còn có người.
Lục An An nhấn vào chuyển đổi thành văn bản, lúc này mới nhìn thấy nội dung Úy Sơ Hạ gửi tới.
[ Cô ta có cái gì lợi hại chứ, sau lần thi đầu tiên chính là lớp D, sau đó lại vào lớp F, cũng chỉ có gương mặt đó là có thể lừa gạt người, đúng rồi, các vị huấn luyện viên đều siêu cấp tốt, đặc biệt huấn luyện viên Thịnh Hành, siêu cấp soái, đối với chúng tớ cũng siêu cấp tốt ]
Vừa mới đọc xong, Úy Sơ Hạ lại nói: [ Cô ta thật quá ba hoa bốc phét, lúc nào cũng mỉa mai cậu với mọi người như thế! ]
Lục An An nhịn cười: [ Ừa. ]
Úy Sơ Hạ: [ Sao tớ thấy cậu không tức giận thế? ]
Lục An An: [ Có giận nha, nhưng xếp hạng của bọn tớ tạm thời bảo mật, cho nên tớ tạm thời không thể nói cho cậu biết, đợi đến mấy hôm nữa cậu xem chương trình liền biết rồi. ]
Úy Sơ Hạ: [ Được, chắc chắn cô ta cho rằng tớ đang ngủ, lại ở trong ký túc xá nói lớn tiếng như thế! ]
Khóe môi Lục An An giương lên, cô suy nghĩ vài giây, lấy tai nghe đem đoạn lời nói kia một lần nữa nghe một lần.
Không hiểu ra sao mà, cô cảm thấy khi Hà Hiểu Sương nhắc tới mấy chữ "huấn luyện viên Thịnh Hành" giọng điệu có tí tẹo biến hóa, không biết là cô đã cả nghĩ quá rồi hay là đã xảy ra chuyện gì.
Đang nghĩ ngợi, Lâm Nguyên hô lên: "An An, đến rồi."
Lục An An hoàn hồn, quay đầu lại nhìn, thật sự là đã đến trường quay phim.
Ánh mắt của cô sáng lên: "Cảm ơn Anh Lâm."
Lâm Nguyên: "Em vào trước đi, anh Lâm đi đỗ xe rồi vào sau.
Anh hơi dừng lại một chút nói: "Anh trai em nói thân phận bây giờ của em đặc thù, bảo anh và em không được trắng trợn đi cùng nhau."
Nghe vậy, Lục An An bật cười: "Nhưng Anh Lâm đã đến tận ký túc xá đón em nha."
Lâm Nguyên buông tay: "Đúng đấy, cho nên anh của em có phải là có tật xấu hay không."
Lục An An cười cười xuống xe, trong tay còn mang theo hai hộp cơm giữ ấm.
Vì phòng ngừa quá mức rêu rao, Lục An An còn đội mũ và khẩu trang.
Cô cúi đầu đi vào bên trong, còn chưa tiến vào, liền phát hiện ở hai bên cửa trường quay phim có fans đang tụ tập.
Lục An An hoảng hốt một chút, còn không ngoài ý muốn nhìn thấy một "Người quen" .
Là fans của Thịnh Hành, các cô ấy trước kia đã từng ngầm gặp mặt, từng cùng nhau đuổi theo Thịnh Hành, còn từng hẹn nhau cùng đi thăm nơi tổ chức concert.
Nhìn người kia, đột nhiên Lục An An hơi dừng lại.
Con ngươi của cô lóe lóe, cũng không biết là mình định làm gì, vậy mà lại đi qua chỗ mấy người kia.
Trần Giai đang nói chuyện phiếm với mấy chị em trong diễn đàn, trước mặt đột nhiên có một người đi tới.
Cô vừa ngước mắt liền thấy một người đeo khẩu trang đi tới, có chút ngoài ý muốn.
"Chào ngài?"
Trần Giai đang cầm điện thoại di động hiếu kỳ hỏi: "Ngài tìm tôi có chuyện gì không?"
Lục An An hoàn hồn, liếc nhìn đồ cô ấy đang cầm trong tay: "Các cô là fans tới thăm trường quay phải không?"
"Đúng vậy." Trần Giai kiễng chân nói: "Có điều hình như anh trai đang quay phim, chúng tôi chờ ở bên ngoài."
Lục An An "Ừ" một tiếng, mím môi hỏi: "Thầy Thịnh có biết các cô ở bên ngoài không?"
Trần Giai: "Không. . ." Biết hai chữ còn chưa nói ra, cô ấy ngoài ý muốn trừng mắt nhìn Lục An An: ". . . Làm sao cô biết chúng ta là fans của thầy Thịnh?"
Lục An An sửng sốt một chút, nhẹ giọng nói: "Đồ tiếp ứng của các cô là tên anh ấy."
Nghe vậy, con mắt Trần Giai đều sáng lên.
Cô ấy kinh ngạc nhìn Lục An An, kích động không thôi: "Lẽ nào cô cũng là fans của anh trai?"
Lục An An vừa định đáp "Đúng", liền nhớ đến nghề nghiệp đặc thù và thân phận của mình hiện tại.
Cô im lặng một chút, chỉ nói: " Tôi xem như là một nửa nhân viên công tác của nơi này, có cần tôi giúp các cô nói với anh trai một tiếng không?"
Trần Giai vừa định đồng ý, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không tốt lắm.
"Không cần không cần, anh trai cứ chuyên tâm đóng phim là tốt rồi, chúng tôi đợi anh ấy kết thúc."
Có lúc fans quả thực là sẽ làm người ta cảm thấy rất thấp kém, bởi vì họ ở trong gió rét chờ thần tượng của mình, muốn đợi người mình thích, ngàn dặm xa xôi cũng phải đi tới, cũng không nhất định có thể nhìn thấy người.
Thế nhưng người trong cuộc thực ra không cho là như vậy.
Thích một người, coi như là phải đợi bao lâu, chỉ cần nhìn thấy anh ấy, cũng đáng.
Lục An An quá rõ tâm lý này.
Cô gật gật đầu, đáp một tiếng: "Được, vậy tôi vào xem anh trai của các cô mấy giờ kết thúc nhé, lát nữa tôi sẽ ra nói cho các cô một tiếng."
Trần Giai vội vội vã vã gật đầu: "Cảm ơn nha."
"Không có gì."
Lục An An không dám dừng lại lâu, cô sợ mình nói nhiều lại bại lộ cái gì.
Cô trực tiếp đi vào bên trong, ở cửa có nhân viên bảo vệ, đã được Lục Diên đánh tiếng từ sớm, Lục An An nhanh chóng đi vào
Lúc cô đi vào, Thịnh Hành vừa lúc đang quay phim.
Lục An An nhìn, liền thấy người đàn ông bên trong màn ảnh, mặt mày lạnh lùng, cả người đều dung nhập vào trong nhân vật, so với hằng ngày, anh hình như càng máu lạnh hơn lãnh khốc hơn, sườn mặt vô cùng đẹp được máy quay thu lại trọn vẹn.
Lục An An vừa nhìn thấy Thịnh Hành liền không dời nổi bước chân.
Lúc Lục Diên chạy tới, nhìn thấy chính là một màn này.
Anh liếc mắt nhìn cách đó không xa, lại liếc nhìn em gái mình, đau đầu lại chua xót mà nhéo nhéo xương lông mày.
"An An."
Lục An An sửng sốt, quay đầu nhìn về phía anh: "Anh trai." Lục Diên "Ừ" một tiếng, nhìn vào đồ trong tay cô: "Muốn ở lại đây xem không?"
" Không muốn không muốn."
Lục An An vẫn phân rõ được mình tới để làm cái gì, cô vội vàng nói: "Đi tới phòng nghỉ ngơi đi, anh trai đã ăn cơm chưa?"
Anh Tiền khẽ cười: "Anh của em chờ cơm em mang tới đã từ chối cơm của đoàn làm phim rồi."
Lục An An khẽ cười: "Vậy chúng ta nhanh đi thôi."
Lục Diên nhìn đôi mắt của cô cong cong, rất là vui vẻ.
"Đi thôi."
Ba người đi về phòng nghỉ riêng biệt của Lục Diên.
Thịnh Hành cũng vừa hay kết thúc đoạn phim này, anh như là nhận ra được cái gì, ngẩng đầu lên nhìn.
Bước chân dừng lại.
Du Nguyên đưa cho anh một bình nước, theo ánh mắt của anh nhìn sang: "Nhìn cái gì đấy?"
Thịnh Hành thu mắt lại: "Không có gì."
Anh nhấp một chút nước nóng, cổ họng có chút khàn: "Em đi qua chỗ đạo diễn bên kia nhìn."
Thịnh Hành đối với mỗi cảnh quay của mình đều có yêu cầu rất nghiêm ngặt, trên cơ bản mỗi một lần quay xong, đều phải đi tới chỗ đạo diễn bên kia từ đầu tới đuôi xem một lần, cảm thấy không được thì làm lại, căn bản không cần đạo diễn lên tiếng.
Đã tốt còn muốn tốt hơn, cũng để những người khác diễn cùng khổ không thể tả.
Sau khi đi vào phòng nghỉ ngơi, Lục Diên nhìn Lục An An bày tất cả đồ ăn ra.
Anh nhíu mày, nhìn cái hộp cơm giữ nhiệt vẫn không nhúc nhích kia, hỏi: "Đó là cái gì?"
Lục An An nhìn Lục Diên, làm nũng: "Anh trai. . ."
Lục Diên vừa nghe thấy âm thanh này thì tê cả da đầu.
Anh nghe thấy cõi lòng mình vỡ nát, có chút bực bội nói: ". . . Em là mang tới cho Thịnh Hành?"
Lục An An chột dạ chớp chớp mắt: "Cơm của đoàn làm phim ăn không ngon."
Lục Diên: ". . ."
Anh nhìn Lục An An: "Cho nên em muốn đưa canh gà cho anh trai tiện thể muốn đưa cơm cho Thịnh Hành?"
Nghe vậy, Lục An An không chút nghĩ ngợi nói: "Đương nhiên đúng, anh trai!"
Nghe vậy, trong lòng Lục Diên lại dễ chịu một chút.
"Vậy em nói xem, anh trai so với Thịnh Hành ai quan trọng hơn."
Lục An An cảm thấy Lục Diên đang cố tình gây sự.
Chuyện này làm sao có thể so sánh, một bên là anh trai ruột, một bên là idol anh trai.
Cô im lặng vài giây, lúc Lục Diên lại muốn tan nát cõi lòng thì lên tiếng lừa gạt nói: "Đương nhiên là anh trai."
Lục Diên cười lạnh một tiếng, bắt được chỗ hở trong lời nói của cô: "Anh trai nào?"
Lục An An: ". . . Anh."
Tác giả có lời muốn nói:
An An: Ấu trĩ.
Lục Diên: Có nghe hay không, em gái yêu tôi nhất.
Thịnh Hành: . . . Ấu trĩ.