Chương 44 - Đi dao

Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình

Thời Tinh Thảo 15-05-2024 14:05:00

Thẳng đến lúc cúp điện thoại, Lục An An vẫn còn cảm thấy lỗ tai hồng hồng, mặt còn có chút nóng lên. Cô theo bản năng nhấp môi dưới. Lục Diên chỉ chờ Thịnh Hành nói xong câu "Năm mới vui vẻ" kia liền không có nửa điểm chần chờ, gọn gàng nhanh chóng cúp điện thoại. Lục An An: "... Anh." Lục Diên liếc mắt nhìn cô: "Làm sao?" Anh ung dung thong thả cất di động đi, mặt đầy khó chịu, ánh mắt nhìn Lục An An rõ ràng viết "Em mà còn nói gì nữa thì lần sau đừng hòng anh cho em nghe máy như hôm nay." Lục An An kinh hãi, bĩu môi nói: "... Không có gì ạ." Cô rủ mắt xuống, oan ức mong đợi ngóng trông nói: "Em còn chưa kịp nói một câu chúc mừng năm mới với Thịnh Hành đâu." Lục Diên: "..." Trong lòng đau đớn, em gái thật quá không có lương tâm. Mẹ Lục và cha Lục ngồi đằng trước nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, đều không nhịn được cười lên. "An An nhà mình thật sự rất thích Thịnh Hành nha." Lục An An chớp chớp mắt: "Vâng ạ." bây giờ cô cũng không cảm thấy có gì mắc cỡ nữa, rất thẳng thắn nói cho bọn họ biết chuyện cô thật sự rất yêu thích Thịnh Hành, idol của cô vừa dịu dàng lại ấm áp, anh là một người tốt như vậy, Lục An An đương nhiên phải yêu thích anh rồi. Mẹ Lục quay đầu lại nhìn cô cười: "Vậy đêm 30 tết mẹ sẽ bảo đích thân anh của con gọi điện thoại cho cậu ấy chúc mừng một tiếng." Lục Diên vừa định mở miệng cự tuyệt thì Lục An An đã xông lên cướp lời trước. "Không cần đâu ạ." Nghe vậy, Lục Diên kinh ngạc nhìn cô. "Vì sao?" Mẹ Lục nhìn con gái của mình. Khóe môi Lục An An cong cong, nhạt nhẽo một tiếng nói: "Anh ấy rất bận, làm thế không thích hợp." Lục Diên nghe ra được ý của cô trong lời nói này, sao mà tự nhiên lại cảm thấy như thế nào so với việc cô để anh gọi điện thoại còn không thoải mái hơn. Anh đáng thương hề hề lại phẫn nộ nhìn vào cô gái nhỏ ngồi bên cạnh. Lúc này Lục An An đã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, con đường này cô đã đi qua rất nhiều lần, nhưng lại hiếm có khi nào cô chăm chú nhìn. Nơi đây tất cả đều là phim trường, con đường bên cạnh khá hoang vắng, cũng không có sự phồn hoa và náo nhiệt như ở trung tâm thành phố. Hiện tại đang là mùa đông, trên cây cành lá cũng tiêu điều khô héo, những cành cây khô bị gió thổi đến lắc lư rung chuyển. Có những cành cây nhỏ còn bị gió thổi gãy rơi xuống mặt đất. Cũng giống như là sinh mệnh vậy. Ở chỗ này người đi đường không nhiều, nhưng xe thì lại rất nhiều, hẳn là mọi người đều đang vội vàng chạy về nhà đón tết. Lục An An kéo kéo cổ áo của mình, chậm rì rì kéo lên che môi, tâm tư lung tung bay nhảy. Lục Diên nhìn cô thêm mấy lần mới thu hồi ánh mắt. Sau khi về đến nơi, một nhà bốn người cùng nhau đi vào nhà. Trong nhà người giúp việc cũng đã xin nghỉ về nhà ăn tết, trong phòng còn có chút lạnh lẽo. Lục An An ngửa đầu, liếc nhìn căn biệt thự vừa quen thuộc lại xa lạ trước mặt này. Lục Diên quay đầu gọi: "An An." "A?" Lục Diên đứng ở bậc thang bên ngoài cửa, nhẹ giọng nói: "Mau vào nhà thôi, bên ngoài rất lạnh." "Vâng ạ." Lục An An cười cười, từng bước từng bước không nhanh không chậm đi vào. Lục Diên liếc nhìn cô, cười nói: "Nhóc con." "Anh." "Em nói đi." "Anh nói xem, năm nay tết đến có tuyết rơi không nhỉ?" Lục Diên: "Không biết." Anh thường không quan tâm tới mấy chuyện như vậy. Nghe vậy, con ngươi Lục An An chuyển động, hỏi: "Nhà chúng ta có phải chuẩn bị đi mua hàng tết hay không?" Mẹ Lục quay đầu lại nhìn cô: "An An, con muốn đi mua đồ tết sao?" "Vâng ạ." Đã rất nhiều năm rồi cô không còn đi sắm tết nữa. Mẹ Lục gật đầu: "Được được, ngày mai chúng ta đi nhé, anh và bố con đều không thích làm mấy chuyện này, toàn để mẹ đi một mình." "Vâng ạ." Sau khi đi vào trong nhà, Lục Diên trở về phòng rửa mặt, người này có một căn bệnh nhỏ là thích sạch sẽ, sau khi đóng phim xong đều sẽ phải về nhà tắm rửa một lần mới chịu được. Lục An An đi quanh nhà hai vòng rồi chạy theo mẹ Lục đi vào nhà bếp. "Mẹ, con vào giúp mẹ một tay." Mẹ Lục nhìn cô ta một lát, , cười cười nói: "Được được." Hai người ở bận rộn hồi lâu ở trong phòng bếp, lúc Lục Diên đi từ trên tầng xuống dưới liền nghe thấy tiếng cười nói truyền ra từ trong phòng bếp. Anh hoảng hốt vài giây, cha Lục nhìn anh nói: "Cứ để hai người ấy chơi đùa với nhau ở trong bếp đi, con qua đây ngồi với cha." "... Vâng." Lục Diên nhìn về phía ông: "Cha có gì muốn nói với con à?" Cha Lục "Ừ" một tiếng, thấp giọng hỏi: "Khi ở chung với An An con cảm thấy thế nào?" "Con thấy rất tốt." Lục Diên cười cười nói: "An An càng ngày càng hoạt bát." Cha Lục im lặng tỏ ý đã hiểu, cũng gật đầu: "Đúng vậy." Ông nhìn về phía Lục Diên: "Hai người các con tuổi tác cách biệt không lớn lắm, có gì con nhớ tâm sự với con bé nhiều hơn, chăm sóc nó nhiều hơn một chút." "Con biết." Cha Lục vẫn rất hài lòng với Lục Diên, con trai của mình là người như thế nào, ông vô cùng rõ ràng. "Cũng không có gì muốn nói, công việc của con dạo này thế nào? Năm sau có sắp xếp gì chưa." "Có, con phải về thành phố A." "Ừm." Hai người cũng không có nhiều chuyện để nói, Lục Diên đứng dậy đi tới nhà bếp. Vừa mới đi tới cửa anh đã nhìn thấy Lục An An đang vụng về thái rau, dáng vẻ không quá nhuần nhuyễn, nhưng cũng không phải là không biết. Anh đột nhiên nghĩ đến, ngày đó trong đại hội thể dục thể thao của siêu cấp thần tượng cô còn nóng lòng muốn nhấc tay lên xung phong tới hỗ trợ Thịnh Hành. Nghĩ nghĩ, Lục Diên mím môi lại một biên độ nhỏ : "Mẹ, mẹ đang làm gì thế?" Mẹ Lục: "Làm một bàn tiệc lớn nha." Lục Diên: "Có cần con giúp gì không." "Được, vào đây đi." Có Lục Diên đến giúp đỡ, bàn tiệc lớn cho buổi tối rất nhanh hoàn thành. Một nhà bốn người tụ tập ở trên bàn cùng nhau ăn cơm tối, tay nghề của mẹ Lục và Lục Diên đều vô cùng tốt. Lục An An đã rất lâu rồi không được ăn một bữa cơm ngon như vậy, còn rất có mùi vị gia đình nữa. Cho nên cũng không nhịn được ăn nhiều hơn một chút. Sau khi ăn xong, cô ôm bụng ngồi chết dí trên ghế, cảm giác bụng sắp vỡ luôn rồi. Lục Diên cảm thấy không còn gì để nói: "Em ăn nhiều như vậy làm gì?" Vẻ mặt Lục An An ngây thơ vô tội: "Tại vì ăn ngon quá mà." Cô lại nói: "Em đây là đang cổ vũ mọi người không phải sao?" Lục Diên: "..." Cạn lời. Lục An An cười, quay đầu nhìn ra bên ngoài, khắp khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ vui mừng, nhìn qua cũng khiến cho người vô cùng thoải mái. Đôi mắt của cô sáng lên, chỉ ra bên ngoài nói: "Anh!" "Hả?" Lục Diên lười biếng đáp một tiếng: "Cái gì?" "Bên ngoài hình như có tuyết rồi." Lục Diên sửng sốt, quay đầu nhìn sang, đúng là thế thật. Hoa tuyết bay bay điểm cho bầu trời đêm tô không ít màu sắc. Sau khi Lục An An kinh ngạc phát hiện ra thì ngay lập tức chạy ra ngoài. "Oa! Thật sự có tuyết rồi!" Hàng năm tại thành phố trước đây cô ở cũng có tuyết rơi, mặc dù Lục An An không thích trời mưa cho lắm, nhưng trời đổ tuyết thì cô lại vô cùng yêu thích. Thành phố A sau khi có tuyết rơi thì trở nên đặc biệt đẹp. Nhưng ở thành phố B thì đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy tuyết rơi. Trước kia cô chỉ được nhìn thấy ảnh trong vòng bạn bè hoặc là tên internet. Lục Diên nhìn bóng người cô chạy ra ngoài, đau đầu vuốt vuốt xương lông mày: "Lục An An, bên ngoài lạnh lắm." "Anh, em ăn no rồi, em muốn đi vòng vòng." "Cầm theo dù rồi hẵng ra ngoài." "... A." Đây chính là sự khác biệt của miền nam và miền bắc. Ở phương bắc, chuyện tuyết rơi cũng không quá quan trọng, còn hoàn toàn không cần phải cầm theo ô, nhưng nếu là tuyết rơi ở phương nam thì còn phải cầm theo ô để tránh tuyết. Mặc dù rất không muốn, nhưng Lục An An cũng sợ bị cảm. Lục An An cầm cây dù màu đen đi lại ở bên ngoài, vui vẻ lại tung tăng chơi đùa. Lục Diên nhìn cô như vậy, cũng không biết đang suy nghĩ gì. "Anh, anh có muốn chơi cùng em không?" Lục Diên: "... Không đi." Lục An An "Ồ" một tiếng, cũng không tức giận: "Vậy em đi dạo quanh khu nhà mình nha." "..."*