Phản ứng của Lục Diên trì độn lại vài giây, đợi đến tận khi Thịnh Hành đứng dậy rời đi được một lúc anh mới nhìn về phía trợ lý hỏi: "Vì sao anh phải chuyển lời giúp cậu ta?"
Trợ lý: "..."
Hai người đang nói cái gì căn bản tôi còn nghe không hiểu.
Lục Diên nghẹn họng, tức đến hộc máu nói: "Chó tâm cơ!"
Trợ lý: "Anh Diên... Chúng ta vẫn còn đang ở trong trường quay phim."
Lục Diên ngạo kiều mà hừ một tiếng, rất chi là tức tối.
Nhưng anh cũng biết rõ, lời Thịnh Hành nói mới là câu mà Lục An An muốn nghe.
Anh suy tư một hồi mới lòng không cam tình không nguyện lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Lục An An
Lục Diên: [ Em gái. ]
Năm phút sau cũng không thấy có ai trả lời.
Lục Diên và trợ lý mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, cảm thấy có chút thất bại.
Đang nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Lục An An hay không thì lại bị đạo diễn hô lại: "A Diên, phân cảnh kế tiếp."
"Đến đây."
Lục Diên đem điện thoại di động ném cho trợ lý: "Nếu như em gái của anh trả lời thì ngay lập tức nói cho anh, nhớ chưa?"
Trợ lý: "Vâng ạ."...
Lúc Lục Diên lần thứ hai gửi tin nhắn tới thì Lục An An đã ngủ ở trong xe.
Đường về chung cư ký túc xá của các cô rất xa, ban đầu cô còn rất có tinh thần nhưng vừa nhắm mắt lại một lát liền cảm thấy buồn ngủ, sau đó bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.
Cô tỉnh dậy bởi vì tiếng ồn ào của mọi người, lúc này xe cũng vừa lúc tới ký túc xá.
"An An, tỉnh chưa?"
"Tỉnh rồi."
Lục An An và mọi người cùng nhau xuống xe rồi dắt tay nhau đi về ký túc xá.
Mọi người đều đã mệt mỏi, nhanh chóng tắm rửa rồi chạy nhanh lên giường đi ngủ, Lục An An cũng không nhìn lại di động, đến tận sáng sớm hôm sau cô mới nhìn thấy tin nhắn của Lục Diên.
Mấy ngày sau đó, đám người Thường Thiến phát hiện ra Lục An An so với lúc trước rõ ràng càng thêm cố gắng.
Nếu nói trước kia một ngày cô còn ngủ đủ sáu tiếng, vậy thì sau khi lần thi đấu này qua đi, cô đã giảm bớt chỉ còn ngủ bốn, năm tiếng, cả ngày không phải đang luyện hát thì chính là tập múa, lăn qua lăn lại không ngừng nghỉ.
Sau mấy ngày cả người còn gầy đi không ít.
"An An, cậu phải chú ý cơ thể một chút."
Lục An An gật đầu: "Tớ biết, không có chuyện gì đâu."
Cô khẽ cười: "Thân thể của tớ rất khỏe mạnh."
Nhưng rốt cuộc cô có thật sự khỏe hay không, đại khái cũng chỉ có một mình cô mới biết được.
Thường Thiến lo lắng: "Vậy lần sau nếu có đi tập nhảy thì cậu nhớ gọi tớ theo đó, tớ đi cùng cậu."
"Được được."
Mọi người đều tăng thời gian đào tạo lên rất nhiều.
Chờ đợi lần sau lên sân khấu biểu diễn sẽ biểu diễn ra một màn thật xuất sắc, có điều trước khi tới vòng tiếp theo thì mọi người đều được trở về nhà chào mừng năm mới.
Loáng một cái, hơn hai tháng đã trôi qua.
Tết cũng sắp đến.
Bởi vì cân nhắc đến việc mọi người muốn về nhà nên tổ tiết mục rất có nhân tính cho mọi người nghỉ.
Mặc dù chỉ có ba ngày, nhưng đối với mấy cô bé đã rất lâu chưa được về nhà gặp người thân đều cảm thấy rất vui vẻ.
"An An, tớ đi trước nhé."
"Tốt, sang năm mới lại gặp nha."
"Vừa về liền phải thi một vòng mới luôn đó, sau khi về nhà nhớ đừng thư giãn quá nha."
"Nhớ rồi nhớ rồi!"
Mọi người thu dọn đồ đạc rời khỏi ký túc xá.
Lục An An cũng gọi điện thoại cho mẹ Lục, cha Lục và mẹ Lục đều tới đón cô về nhà.
Vừa lên xe, cha Lục liền nhìn cô gật đầu nói: "Gầy rồi."
"Không có mà." Lục An An phản bác: "Thực ra con còn béo lên đó."
Mẹ Lục liếc cô, bĩu môi nói: "Có béo lên chỗ nào đâu." Bà lại sờ sờ đầu Lục An An: "Rõ ràng là gầy đi rồi."
Lục An An vô lực phản bác.
Cô nhìn về phía hai người: "Anh trai đâu rồi ạ?"
Mẹ Lục nghe, chua xót nói: "An An, con thay đổi rồi, bây giờ con không tìm cha mẹ nữa mà lại hỏi anh trai."
Lục An An dở khóc dở cười, đưa tay cánh tay mẹ Lục làm nũng: "Đâu có đâu, con cũng nhớ mẹ mà."
Mẹ Lục vỗ vỗ cánh tay cô, mỉm cười nói: "Anh của con vẫn còn đang ở trường quay phim đóng phim, buổi tối mới về nhà được."
"Vâng vâng."
Con ngươi Lục An An chuyển động, nhỏ giọng hỏi: "Vậy con tới tìm anh trai có được không?"
Mẹ Lục kinh ngạc nhìn cô: "Bây giờ sao?"
"Vâng ạ."
Mẹ Lục và cha Lục liếc mắt nhìn nhau, thật là vui mừng ngoài ý muốn.
Nói thật, những chuyển biến của Lục An An trong khoảng thời gian này khiến cho cả gia đình rất ngoài ý muốn.
Rõ ràng trước đây cô vẫn luôn chống cự không cho Lục Diên đến gần, bây giờ lại... Lúc nào cũng đều tìm Lục Diên.
Suy nghĩ một lát, mẹ Lục nói: "Vậy cha mẹ đưa con tới chỗ anh nhé?"
"Không cần không cần ạ."
Khóe môi Lục An An cong cong nói: "Mẹ, con tự tới là được rồi."
"Cha mẹ không an tâm."
"Nhưng hướng về nhà và hướng đi tới đoàn làm phim là hai hướng khác nhau mà."
Mẹ Lục: "..."
Bà và cha Lục liếc mắt nhìn nhau một cái, suy nghĩ một chút nói: "Dù sao thì hôm nay cha mẹ cũng không có chuyện gì cần làm, vậy cứ để cha mẹ cố hết sức đi đón anh của con về nhà đi."
Lục An An: "..."
Nghe thấy những lời này, trong lúc nhất thời cô còn không xác định được mình có nên lên tiếng đồng tình với Lục Diên hay không, anh thật sự quá thảm mà.
*
Lúc ba người đến đoàn làm phim, Lục An An vừa xuống xe liền chạy mất tăm.
"Cha, mẹ, con đi mua một ít đồ rồi lại vào."
Hai người đưa mắt nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ gật đầu.
"Để con bé đi đi."
"Ừm."
Lục An An thực ra chạy cũng không xa, cô đi tới ngay Starbucks ở gần đấy.
Có điều sau khi đi vào thì cô lại thấy có chút hối hận. Cà phê và Vanilla Frost đều là đồ uống có đá, dạo này thời tiết rất lạnh, không thích hợp để uống. Sau khi rối rắm mấy giây, Lục An An dứt khoát quyết định rẽ vào cửa hàng trà sữa bên cạnh gọi mấy cốc trà sữa vị khác nhau.
Tay Lục An An treo hai cái túi lớn, sau khi kéo mũ của áo lông vũ lên đầu che đậy ấm áp, lúc này cô mới đón băng qua gió lạnh đi ra ngoài, quyết định vòng vèo đi vào trường quay phim. Chỗ này cũng không có quá nhiều người đi lại cho nên dù cô quang minh chính đại đi ở trên đường cái thì cũng không bị ai nhận ra, nhưng dù sao vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Vừa bước ra khỏi cửa hàng trà sữa, cô lập tức bị một trận gió lạnh đập vào mặt.
Mùa đông của thành phố B thật sự quá lạnh.
Lại còn là cái loại lạnh thấu xương, lạnh từ lòng bàn chân lan tràn lên trên, lạnh từ trong ra ngoài.
Trời vừa đổ một cơ mưa nhỏ, trên mặt đất còn có chút trơn trượt.
Cô cẩn thận từng li từng tí đi tới, bỗng dưng, bên cạnh truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Lục An An."
Bước chân Lục An An dừng lại, nhìn sang phía phát ra giọng nói kia.
Rơi vào trong mắt là thân ảnh tuấn lãng của một người đàn ông, là người mà cô vô cùng quen mắt.
Một tay anh cầm cà phê, một tay khác lại đang gõ gõ một cây dù, tán chuôi dù màu đen, áo anh mặc lại là màu trắng, kết hợp với nhau thật khiến cho người ta đặc biệt chú ý.
Lúc này anh đang mặc một bộ trang phục cổ trang nhưng lại không hề khiến cho người ta cảm thấy có chút nào không thích hợp.
Thậm chí nhìn anh Lục An An còn sinh ra một loại ảo giác... Dường như anh chính là một vị tài tử bước ra từ trong những tập thơ cổ.
Hai người không tiếng động đối diện với nhau, Thịnh Hành thầm thở phào: "Thật sự là em."
Lục An An gật gật đầu.
Thịnh Hành nhìn cô: "Sao em lại ở đây?"
Lục An An chớp chớp mắt, vừa định nói cô đến đây để gặp Lục Diên, nhưng lại nghĩ về mối quan hệ của Lục Diên và Thịnh Hành lại sợ nếu như cô nói mình là em gái của Lục Diên thì sau này có khi nào Thịnh Hành sẽ không còn yêu thích fans nhỏ này nữa hay không?!
Nghĩ nghĩ, Lục An An mặt không đỏ tim không đập nhanh nói dối: "Em tới tìm thầy Lục ạ."
"Hả?"