"Giải thích thế nào bây giờ?"
Lục An An lắc đầu nói: "Người ta đã có lòng muốn gây khó dễ, có giải thích cũng vô dụng."
Huống chi nhân viên công tác cũng thực sự không đi tới nói với mọi người.
Cô lại an ủi mấy người bạn bên cạnh: "Đừng có ủ rũ nữa."
"Cũng không biết cậu ta có cái gì hay mà đắc ý, chỉ đạt được giải nhất một lần đã lớn lối như vậy."
Lục An An cười: "Đạt được giải nhất còn không cho phép cậu ta phách lối một chút hay sao?"
"An An!"
Thường Thiến không còn gì để nói: "Cậu không thể cổ vũ người khác mà diệt uy phong của chính mình như thế."
Dụ Thư cũng không nhịn được phụ họa: "Cậu có thể tức giận lên có được hay không hở."
Khúc Tĩnh: "Đúng vậy."
"Tớ cũng đồng ý." Một đồng đội khác nói.
Lục An An không nhịn được cười: "Không có chuyện gì mà."
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Thực ra hôm nay cậu ta cầm được giải nhất tớ cũng đã dự liệu được từ trước."
Bài hát kia của Hà Hiểu Sương rất thích hợp với hiện trường sân khấu ngày hôm nay, thực ra nếu như để thi đấu thi, âm nhạc càng mạnh mẽ bùng nổ thì càng tốt hơn.
Đương nhiên, nếu có thể rung động lòng người thì cũng rất lợi hại.
Chẳng qua là dựa vào cảm nhận của khán giả mà thôi, trong số các học viên thì Hà Hiểu Sương cũng là một người có thực lực, cho dù Lục An An hôm nay biểu hiện không tệ, nhưng trong thâm tâm của cô rất rõ ràng, các khán giả tại hiện trường có lẽ càng yêu thích bài hát kia của Hà Hiểu Sương hơn.
"Một lần biểu diễn cũng không tính là cái gì, tớ sẽ không nản lòng, lần sau chúng ta thắng trở về là được."
"Đúng."
"Ngược gió trở mình mới là đặc sắc nhất."
Mọi người nối đuôi nhau đi lên xe, một chiếc xe buýt đem tất cả mọi người trở về chung cư ký túc xá.
Một ngày này kết thúc, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi.
Trên đường về có rất nhiều người ngủ lay lắt.
Lục An An lúc này vẫn rất có tinh thần, cô quay đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, luôn cảm thấy thành phố này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cô đã đến nơi này được mấy tháng rồi, cũng đã dần dần thích ứng.
Cô nhìn ra dòng người muôn hình muôn vẻ đang lui tới ở bên ngoài, mỗi người ngoài kia đều có mục tiêu sinh hoạt của mình, đều đang hướng về mục tiêu trong cuộc sống của mình tiếng về phía trước.
Có một nháy mắt, Lục An An hình như có chút không nhìn thấy mục tiêu của mình là gì.
Sau khi chương trình này kết thúc, cô nên làm gì bây giờ?
Cô sẽ tiếp tục ở lại giới giải trí, cùng mọi người lăn lộn, hay là quay về với con đường thiết kế của mình.
Thực ra bây giờ cô cũng có chút không xác định.
Thậm chí cô còn không biết mình bây giờ rốt cuộc cần cái gì.
Lục An An nhìn ra bên ngoài, di động đột nhiên rung lên.
Cô vừa cúi đầu liền thấy, là Lục Diên gửi tin nhắn tới.
Lục Diên: [ Tâm trạng sao rồi. ]
Lục An An cười cười: [ Rất tốt nha. ]
Lục Diên nhìn tin nhắn Lục An An gửi lại, hơi nhíu mày.
Hôm nay anh còn phải quay mấy cảnh ban đêm, lần trước ở trong nhóm chat anh nói muốn tới hiện trường xem cô biểu diễn thật ra hoàn toàn chỉ là nói đùa mà thôi.
Vừa xong Lục Diên nhận được tin nhắn mẹ Lục gửi tới, ba nói hôm nay An An đứng hạng hai, bị bại bởi một người bạn học cùng lớp.
Ban đầu Lục Diên còn nghĩ chuyện này không có gì to tát, em gái của anh không yếu ớt đến độ như vậy, nhưng sau khi biết được người bạn học cùng lớp này chính là người đã từng gây khó dễ cho cô thì Lục Diên lại mơ hồ cảm thấy không đúng lắm.
Suy nghĩ một chút, anh vẫn không nhịn được hỏi một tiếng.
Lục Diên: [ Thật sao? Không buồn sao? ]
Lục An An cười: [ Buồn chứ, nhưng lần sau em lại tiếp tục cố gắng là được. ]
Lục Diên: [ Tâm trạng tốt như vậy? ]
Lục An An: [ Tâm trạng của anh tốt thì đương nhiên là em cũng không có vấn đề gì. ]
Lục Diên bật cười: [ Vậy thì tốt, đừng buồn, trong lòng anh em vĩnh viễn là người đứng đầu. ]
Lục An An: [ Vâng, cám ơn anh trai. ]
Lục Diên cảm thấy cô không có vấn đề gì thì dặn dò Lục An An mấy câu, nói cô phải cố gắng nghỉ ngơi thật tốt.
Anh vừa gửi tin nhắng ra ngoài không bao lâu, ở ngoài cửa ra vào liền phát ra mấy tiếng kinh hô.
Anh vừa ngẩng đầu lên liền thấy người tới là Thịnh Hành.
"Thầy Thịnh, thầy đã về rồi."
"Thầy Thịnh cực khổ rồi."
"Thầy Thịnh!"
Thịnh Hành gật gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng: "Mọi người cũng mệt mỏi rồi."
Tối nay anh cũng có mấy phân cảnh cần phải quay, sau khi chương trình kết thúc liền ngay lập tức trở về trường quay.
Lục Diên liếc nhìn, hơi bĩu môi.
Trợ lý bên cạnh liếc nhìn: "Anh Diên, anh làm gì thế?"
"Không có chuyện gì." Lục Diên cáu bẳn: "Chỉ là có chút tức giận thôi."
"A?"
Lục Diên nói: "Đừng động vào anh."
Trợ lý: "..."
Vừa nói xong, người kia đã đi tới đứng bên cạnh Lục Diên.
"Thầy Lục."
Lục Diên nhìn về phía Thịnh Hành: "Thầy Thịnh tìm tôi có việc gì sao?"
Thịnh Hành gật đầu một cái.
Lục Diên: "? ? ?"
Vẻ mặt anh hiện lên dấu chấm hỏi nhìn Thịnh Hành, kinh ngạc không dứt.
Thịnh Hành khựng lại nói: "Tìm thầy Lục luyện tập kịch bản."
Lục Diên: "..."
Xung quanh hai người đều là nhân viên công tác, tất cả đều hiếu kỳ nhìn vào hình ảnh hai người ngồi cùng một chỗ.
Không biết vì sao, nhìn vào lại thấy có chút gì đó rất chi là hài hòa.
Mặc dù rõ ràng... Sắc mặt của cả hai người đều không tốt cho lắm.
Nhân viên công tác xung quanh quá nhiều, Thịnh Hành cũng không tiện nói cái gì.
Hai người thật sự cầm kịch bản lên luyện tập, dù sao cành tối nay cũng là phân cảnh hai người đối diễn với nhau.
Tin tức Lục Diên tham ra đóng bộ phim này đến bây giờ vẫn chưa được công bố, mặc dù bên ngoài vẫn luôn có account marketing nói gần nói xa, nhưng căn bản là các fans đều không tin.
Đoàn làm phim cũng không thừa nhận tin tức này, dù sao thì phim vẫn chưa quay xong, bọn họ cũng không muốn gây ra ảnh hưởng xấu gì cho bộ phim.
Hai người này lực lượng ngang nhau, kỹ thuật diễn cũng đều không phân cao thấp.
Mặc dù luôn có người trào phúng hai người thực ra không phải là diễn viên phái thực lực mà là ngôi sao phái thần tượng, nhưng điều này cũng không thể tiêu diệt được sự cố gắng của bọn họ .
Sau khi hai người tập trung vào đối diễn thì quần chúng vây xem xung quanh cũng ít đi không ít.
Lục Diên lúc này mới nhìn về phía Thịnh Hành: "Cậu có gì muốn nói với tôi?"
Thịnh Hành gật đầu, nói: "Em ấy rất lợi hại."
Lục Diên: "Sau đó thì sao?"
"Giúp tôi chuyển lời một câu——" Anh hơi dừng lại, cười cười: "Màn biểu diễn của em ấy đêm nay không thua kém bất luận người nào, rất xuất sắc."
Làm idol của cô, anh cảm thấy rất tự hào
Lục Diên hơi bĩu môi: "Sao cậu không tự đi mà nói?"
Thịnh Hành: "Huấn luyện viên và học viên không có phương thức liên lạc trực tiếp."
Lục Diên: "... ?"
Thịnh Hành nhàn nhạt nói: "Cực khổ rồi. Phiền toái anh giúp đỡ chuyển đạt lại nhé."
Tác giả có lời muốn nói:
Anh trai: Vì sao tôi phải giúp cậu chuyển lời !!!
Thịnh Hành: Anh nói xem.
Anh trai: Đồ boy tâm cơ!!!*