Sau khi Cố Nguyên trở về phòng, cô nhớ tới sự bất thường của con trai, vẫn không yên tâm lắm.
May là bây giờ cô đã có điện thoại!
Điện thoại là một thứ tốt, cái gì cũng biết, Cố Nguyên cảm thấy mình phải sử dụng thứ đồ này thật tốt mới được!
Cô bấm vào mục tìm kiếm, nhanh tay gõ 'Cha mẹ nên giao tiếp với con cái như thế nào?' Bên dưới rất nhanh đã hiện ra rất nhiều câu hỏi tương tự.
"Giao tiếp với con trẻ như thế nào mới là người mẹ đủ tư cách?"
"Làm thế nào để các bà mẹ giao tiếp với con trai vị thành niên?"
"9 mẹo giao tiếp giữa người mẹ và con trai vị thành niên."
Thậm chí còn có các lớp học nhỏ, chẳng hạn như 'Mùa thứ ba của các ông bố bà mẹ nuôi dạy con cái hàng đầu', 'Các bà mẹ nên làm thế nào để giao tiếp với con'.
Cố Nguyên nghiêm túc xem hết từng mục một, ngay cả lớp học nhỏ cũng nghe xong, nhưng trong lòng vẫn hơi hoang mang.
Mấy cái này thật sự hiệu quả ư?
Lúc này, cô phát hiện mình nhấp vào một diễn đàn tên là 'Không còn mối lo giữa quan hệ cha mẹ và con cái'. Loại diễn đàn này gần giống với BBS trong trường học trước kia của cô, có thể đăng bài, cũng có thể trả lời câu hỏi.
Trong diễn đàn cha mẹ và con cái này, tất cả các câu hỏi đưa ra đều được trả lời nhiệt tình.
Cố Nguyên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra nghi hoặc của mình. Đương nhiên cô cũng rất cẩn thận, không nói thẳng ra quan hệ đặc thù giữa mình và con trai, tránh cho người ngoài hoài nghi.
Bên dưới lập tức sôi nổi đưa ra đủ loại ý kiến, một trong những ý kiến trong đó khá đúng trọng tâm: "Chắc chắn cần phải giao tiếp tốt với con trẻ, nhưng đồng thời cũng phải thiết lập uy quyền cha mẹ hợp lý, chỉ khi có những thiết lập này thì sự giao tiếp mới thật sự hiệu quả và đúng đắn nhất." Theo mô tả của chủ thớt, hiển nhiên quan hệ mẹ con giữa cô và Kỳ Sâm vẫn còn thiếu sót này.
Uy quyền hớp lý của cha mẹ?
Cố Nguyên cảm thấy danh từ này rất mới mẻ, vội vàng hỏi lại cho rõ, kết quả phía dưới mọi người chỉ cho cô rất nhiều điều phải làm.
"Phải để con tuân theo một số quy tắc nhất định."
"Thêm điều kiên tiên quyết cho trẻ khi đưa ra những lựa chọn thay thế."
"Phải thiết lập kỉ luật trong nhà."
Nhưng làm sao để thiết lập kỷ luật?
Dưới đây lập tức nêu ví dụ: "Ví dụ, bạn có thể đồng ý cho con trai chơi điện thoại mấy tiếng một ngày, nếu bé không tuân thủ quy tắc thì sẽ mất tư cách chơi điện thoại. Còn nếu bé ngoan ngoãn nghe lời thì vẫn có thể chơi trong thời gian giới hạn."
Nghe vậy, Cố Nguyên như có điều suy nghĩ.
Ngay sau đó, wechat của cô vang lên.
WeChat của cô còn chưa thêm người nào, chỉ có mỗi con trai thôi, thế nên hiển nhiên là con trai gửi tin nhắn tới.
Quý Kỳ Sâm: "Mẹ ơi, mẹ ngủ chưa?"
Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: "Chưa đâu."
Quý Kỳ Sâm: "Mẹ đang làm gì vậy?"
Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: "Mẹ——"
Cố Nguyên do dự một chút, cân nhắc có nên chia sẽ những gì mình học được cho con trai hay không. Theo thông tin mà cô học được trên mạng, muốn giao tiếp tốt thì phải thẳng thắn, nói cho con trai nghe suy nghĩ thật sự của mình.
Quý Kỳ Sâm: "Mẹ đang chơi trò chơi đúng không?"
Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ thẳng thừng phủ nhận: "Đương nhiên là không! Sao con có thể nghĩ mẹ như vậy?"
Trông cô giống loại người không tim không phổi, thoải mái chơi game trong lúc con trai đang buồn bực không vui ư?
Quý Kỳ Sâm: "Thế thì tốt. Mẹ nghỉ ngơi sớm đi, không được thức khuya đâu đấy!"
Nói xong, anh lại bổ sung thêm một câu: "Nếu không con sẽ tịch thu điện thoại."
Cố Nguyên: "..."
Cô nhìn chằm chằm câu cuối cùng "Nếu con sẽ không tịch thu điện thoại" một lúc lâu.
Sao cô có cảm giác quen quen thế nhỉ?
Đúng lúc này, tin nhắn của Quý Kỳ Sâm lại gửi tới: "Nếu mẹ có thể đi ngủ đúng giờ lúc mười giờ mỗi ngày thì có thể thoải mái chơi điện thoại, nhưng điều kiện tiên quyết là không được chơi quá ba tiếng đồng hồ!"
Cố Nguyên: "..."
Quý Kỳ Sâm đợi một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời: "?"
Cố Nguyên cảm thấy tay mình đang run rẩy.
Không phải con trai cô cũng lên diễn đàn kia, hơn nữa còn vừa vặn nhìn thấy bài viết kia đấy chứ? Sao mấy câu này lại giống như vậy?
Quý Kỳ Sâm: "Mẹ?"
Cố Nguyên vội vàng trả lời: "Không có gì, không có gì, vừa rồi mẹ vào toilet."
Quý Kỳ Sâm: "Vâng. À đúng rồi, con có chuyện này cần nói cho mẹ biết."
Cố Nguyên: "Chuyện gì thế?"
Quý Kỳ Sâm: "Ngày mai ba con sẽ về."
Cố Nguyên: "..."
??!!
Quý Chấn Thiên, ba ruột của con trai cô, sắp về rồi?...
Tuy con trai nhà mình cũng là tổng giám đốc tài sản trăm tỉ, nhưng hai người này hoàn toàn khác nhau! Quý Kỳ Sâm là con trai của cô, con mình dù vĩ đại thì cũng mang theo bộ lọc người thân, nhìn mãi cũng chỉ có vậy thôi.
Nhưng Quý Chấn Thiên thì khác, người ta là doanh nhân thành công nổi tiếng, là nhân vật hô phong hoán vũ, là người mà Cố Nguyên sùng bái từ khi còn là sinh viên nghèo trong ký túc xá.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Cố Nguyên kích động đến không ngủ được.
Thế nên ngày hôm sau, khi Quý Kỳ Sâm nhìn thấy Cố Nguyên, anh phát hiện dưới mắt Cố Nguyên có quầng thâm nhàn nhạt.
Anh nhíu mày: "Mẹ, đêm qua lại mẹ thức chơi game hay lướt Weibo?"
Hay là tìm được niềm vui mới gì trên điện thoại rồi?
Cố Nguyên vội vàng lắc đầu xua tay: "Không, không có, không hề! Mẹ chỉ hơi mất ngủ lúc đầu thôi, rất nhanh là ngủ được rồi!"
Quý Kỳ Sâm thấy cô như vậy cũng không hỏi nhiều, sắc mặt hịu xuống: "Ăn cơm trước đi, khoảng mười giờ ba con mới về tới nhà."
Cố Nguyên đáp một tiếng, cùng Quý Kỳ Sâm ăn cơm.
Vẫn là bữa sáng ngon miệng như mọi người, nhưng lần đầu tiên Cố Nguyên không đặt lực chú ý lên mỹ thực, cô bắt đầu cân nhắc thân phận của mình.
Mình và Quý Chấn Thiên hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn không hề quen biết, còn tồn tại chênh lệch tuổi tác khá lớn (ít nhất nhìn mặt là chênh lệch rất lớn), lại có một đứa con trai chung, nhìn thế nào cũng thấy rất xấu hổ.
Ví dụ như một vấn đề khá quan trọng, cô nên xưng hô với Quý Chấn Thiên thế nào đây?
Tổng giám đốc Quý? Ngài Quý?
Bên này Cố Nguyên vừa ăn sáng vừa suy nghĩ lung tung, bên ngoài Quý Chấn Thiên đã bước chân vào cửa.