Tuy không thể tiếp nhận, nhưng anh cũng có chút đồng tình với Nhiếp Ngộ.
Không ai hiểu rõ Nhiếp Ngộ hơn Quý Kỳ Sâm, anh có thể cảm nhận được Nhiếp Ngộ luôn cợt nhả đang nghĩ gì trong lòng.
Nhiếp Ngộ đang sợ hãi, sợ mẹ sẽ không nhận mình vì những hành vi xấu xa trước kia .
Quý Kỳ Sâm xoa khuôn mặt hơi mệt mỏi, cuối cùng cầm điện thoại lên, gửi cho mẹ một tin nhắn wechat: "Mẹ, thứ bảy tuần sau là sinh nhật con."
Tin nhắn được trả lời nhanh chóng.
Nguyên Nguyên thích ăn cỏ: "Thật sao? Mẹ sẽ nhớ thật kĩ, nhất định sẽ chuẩn bị quà cho con!"
Xuyên qua màn hình, Quý Kỳ Sâm như cảm nhận được sự chờ mong trong giọng điệu của mẹ anh. Anh im lặng một lát, sau đó lại gõ một dòng chữ, dừng lại một chút mới gửi đi: "Nhiếp Ngộ thì sao?"
Nhìn thấy tin nhắn này, Cố Nguyên mới bừng tỉnh nhớ ra.
Đúng rồi! Con trai Kỳ Sâm của cô Nhiếp Ngộ được sinh ra cùng một ngày, thứ bảy là sinh nhật của Kỳ Sâm, hiển nhiên cũng sinh nhật của Nhiếp Ngộ!
Tuy Nhiếp Ngộ rất không hiểu chuyện, rất nghịch ngợm rất khiến người ta đau đầu tức giận, nhưng dù thế nào thì cũng là con của mình, cô cũng nên chuẩn bị cho thằng bé một phần quà chứ nhỉ?
Nhưng Nhiếp Ngộ không gọi cô là mẹ, còn đập cửa bỏ đi!
Cố Nguyên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn trả lời: "Mẹ sẽ chuẩn bị cho thằng bé một món quà, nhưng nó có nhận hay không thì tùy! Hừ."
Quý Kỳ Sâm nhìn chữ hừ cuối cùng, trong mắt hiện lên ý cười, trả lời: "Vâng, nếu cậu ta không nhận, con muốn hai phần!"
Sau khi gửi wechat xong, Cố Nguyên xem lại tin nhắn một lần rồi lặng lẽ mở diễn đàn lên, đăng một bài viết: Xin giúp đỡ, sắp tới sinh nhật hai đứa con trai, tôi nên chuẩn bị quà gì đây?
Sau khi đăng bài, cô lập tức gửi wechat cho Camille để xin giúp đỡ: "Camille, tôi muốn mua quà sinh nhật cho con trai, cần tư vấn gấp!"...
Trong quán bar dưới lòng đất phồn hoa nhất thành phố Mall, Nhiếp Ngộ đang uống rượu nói chuyện phiếm với mấy người bạn. Trần Thạc hào hứng lên kế hoạch cho sinh nhật sắp tới của Nhiếp đại công tử, hỏi anh định tổ chức như thế nào. Nhiếp Ngộ lại chẳng có chút hứng thú nào, trong miệng ngậm một điếu thuốc, chậm rãi phun ra vài vòng khói, khóe môi nhếch lên một nụ cười, trong đôi mắt hẹp dài màu nâu nhạt lại không có chút ý cười nào, trái lại còn có chút trào phúng và bi thương.
Khi được hỏi sinh nhật sẽ mời ai, anh khẽ búng tàn thuốc vào gạt tàn, thản nhiên nói: "Sinh nhật làm gì, chẳng có ý nghĩa gì cả."
"Nhiếp đại thiếu gia, cậu sao vậy? Hai ngày gần đây cứ như quả cà tím vậy!"
Biên Cẩn Vân ôm lấy bả vai anh: "Nhiếp đại công tử hiện đang trong thời kì trống vắng, không có mục tiêu thì có ý nghĩa gì chứ? Hay là cậu đuổi theo tiểu mỹ nhân nhà Quý Kỳ Sâm kia đi, rất có tính khiêu chiến nha!"
Trần Thạc bật cười, vừa cười vừa điên cuồng gật đầu: "Ý kiến hay, theo đuổi cô bé kia đi, không phải Quý Kỳ Sâm nói đó là mẹ cậu ta à? Theo đuổi mẹ cậu ta tới tay, bắt cậu ta gọi bố!"
Lời này vừa nói ra, mấy anh em trong quán bar đều cười ha ha.
Chuyện Quý Kỳ Sâm nhận mẹ mọi người đều biết, cả đám đều cười không ngớt. Ai mà chẳng biết cô gái kia có dáng vẻ gì, thế mà Quý Kỳ Sâm lại nói đó mẹ cậu ta?
Nếu cậu ta đã dám nhận mẹ, vậy cũng đừng trách Nhiếp đại thiếu gia của bọn họ theo đuổi rồi làm ba của cậu ta!
Biên Cẩn Vân cười đến chảy nước mắt: "Chuyện này tôi có thể cười cả đời luôn đấy, Quý Kỳ Sâm nói đó là mẹ cậu ta, ha ha ha!"
Đang cười, đột nhiên anh ta cảm thấy cổ của mình bị bóp chặt.
Giật mình nhìn qua, người đứng trước mặt anh ta chính là Nhiếp Ngộ.
Nhiếp Ngộ một tay bóp điếu thuốc, một tay siết cổ anh ta, đôi mắt hẹp dài lóe lên tia sắc lạnh, đôi môi mỏng mím chặt, không có một chút ý đùa giỡn nào.
"Khụ khụ khụ, anh Ngộ, khụ khụ khụ..." Rốt cuộc Nhiếp Ngộ phát điên gì vậy? Đùa kiểu này sẽ chết người đấy!"
"Anh Ngộ mau buông ra, đừng làm vậy, mau buông ra!" Những người khác cũng hoảng sợ, vội vàng chạy tới kéo Nhiếp Ngộ.
Nhiếp Ngộ nheo mắt lại, ánh sáng lạnh trong mắt hiện ra, cắn răng nói: "Vừa rồi cậu nói gì? Nói lại lần nữa!"
"Tôi, tôi——" Biên Cẩn Vân không biết rốt cuộc mình nói gì chọc đến tên ôn thần này: "Tôi nói cậu theo đuổi mẹ cậu ta, bắt cậu ta gọi bố..."
Nói vậy có gì sai sao? Có gì sai đâu chứ!
Không phải Quý Kỳ Sâm và Nhiếp Ngộ vẫn luôn đối đầu nhau à? Nhiếp Ngộ vì chuyện này mà bóp cổ cậu ta, có phải bị điên không vậy?
Nhưng sau khi nghe được câu này, ý lạnh trên mặt Nhiếp Ngộ càng sâu hơn.
Áo sơ mi trắng như tuyết, đôi môi mỏng, mắt phượng sắc bén, âm thanh như rít ra từ kẽ răng: "Ai còn dám nói như vậy một lần nữa, người đó chính là kẻ thù của ông đây!"
Anh buông Biên Cẩn Vân ra, chụp lấy chai rượu bên cạnh rồi đập mạnh xuống đất, sau đó nhấc chân đá một cái, toàn bộ rượu trên bàn đều đổ ào ào xuống đất!
Khách khứa xung quanh nhìn qua, chỉ nhìn thấy một thanh niên mặc áo trắng giống như đang bốc cháy, cả người tỏa ra khí âm u, ai nấy đều sợ hãi, nhanh chóng rời đi.
Bồi bàn vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy anh đã nhận ra đây là thái tử gia của giới giải trí, tiền trong nhà có thể mua được cả ngàn cái quán Mall này. Biết mình không chọc nổi vị này, anh ta vội vàng gọi quản lý tới, còn bản thân thì đứng bên cạnh khuyên nhủ.
Biên Cẩn Vân và Nhiếp Ngộ là bạn thân từ nhỏ, chính anh ta cũng là con cháu nhà giàu, thế nên sao chịu nổi cơn nghẹn khuất này! Anh ta lập tức tức giận, chỉ vào Nhiếp gặp phải mắng: "Cậu cmn phát điên cái gì? Tôi nói Quý Kỳ Sâm thì làm sao? Trêu chọc gì tới cậu hả?
Nhiếp Ngộ cười khẩy: "Đúng, trêu chọc tới tôi đấy! Các cậu nhớ kỹ cho tôi, sau này ai dám nói mẹ của Quý Kỳ Sâm thì chẳng khác nào nói mẹ của tôi! Ông đây sẽ liều mạng với kẻ đó!"
Nói xong, anh lại đá bay một cái bàn, sau đó rời đi.
Tất cả mọi người đều ngây người, hai mặt nhìn nhau, ai nấy đều không hiểu nổi, rốt cuộc Nhiếp đại thiếu gia phát điên cái gì?
Rõ ràng mấy ngày trước còn cùng bọn họ cười nhạo Quý Kỳ Sâm và mẹ cậu ta cơ mà? Sao bây giờ lại như vậy rồi?