Chương 43 - Nhận mẹ

Trở Thành Mẹ Của Năm Vị Lão Đại!

Nữ Vương Bất Tại Gia 01-01-2025 05:14:38

Trong đầu Nhiếp Ngộ hiện lên vô số suy đoán, anh nhớ tới lúc trước Quý Kỳ Sâm nhắc về mẹ mình, nhớ tới gương mặt thiếu nữ của người phụ nữ bên cạnh Quý Kỳ Sâm, nhớ tới vẻ mặt dị thường và lạnh lùng ban nãy của ba, một suy nghĩ không thể tin được chợt lóe lên trong đầu anh. Anh nắm chặt văn kiện trong tay, nhìn chằm chằm từng chữ. Ánh mắt nhanh chóng lướt qua chữ trên mặt giấy, rõ ràng chữ nào anh cũng biết, nhưng khi ghép chúng lại với nhau thành một câu hoàn chỉnh thì anh lại không hiểu nổi nữa. Đây là điều mà anh chưa từng ngờ tới, một chuyện lật đổ mọi nhận thức trong quá khứ của hắn. Rất lâu sau, cuối cùng những con chữ đen kia cũng chắp vá ra chân tướng trong đầu anh. Hóa ra anh không được sinh ra như người bình thường, anh được kết hợp bởi tinh trùng của ba và một người phụ nữ quyên góp trứng, cuối cùng đến với nhân gian bằng một phương thức công nghệ cao nào đó. Còn người mẹ trên phương diện y học của anh 25 năm trước, đã bị đóng băng vì một căn bệnh hiếm gặp không thể chữa khỏi. Chuyện đã đến nước này, không cần nói gì nữa, Nhiếp Ngộ đều hiểu. Lúc anh ngẩng đầu nhìn về phía ba mình, đôi mắt màu nâu nhạt vô cùng bình tĩnh. Anh hít sâu một hơi, dùng một giọng điệu bình thản mà ngay cả chính anh cũng không ngờ tới hỏi: "Cho nên con và Quý Kỳ Sâm đều được sinh ra theo phương thức này? Theo y học, bọn con đều là con của cùng một người, hay nói cách khác——" Anh nói: "Bọn con là anh em cùng mẹ khác cha?" Nhiếp Nam Thanh gật đầu: "Không sai, thậm chí các con còn được chăm sóc bởi cùng một hệ thống, sinh ra cùng một ngày." Anh em cùng mẹ khác cha, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, Nhiếp Nam Thanh vẫn luôn hy vọng anh có thể trở thành bạn tốt với Quý Kỳ Sâm, sau này nâng đỡ lẫn nhau, đây cũng là hy vọng của Quý Chấn Thiên. Chỉ tiếc quan hệ của hai đứa nhỏ này chỉ tốt được lúc nhỏ, không biết từ khi nào đã ngày càng không hòa hợp, luôn so đấu với nhau, không ai chịu nhường ai. Đối với việc này, Nhiếp Nam Thanh cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ. Nhiếp Ngộ rũ mắt xuống: "Bà ấy... là mẹ con ư?" Trước mắt anh hiện lên ánh mắt cô gái kia, trong suốt đơn thuần giống như hoàn toàn không biết thế sự, khiến anh ác liệt muốn trêu chọc cô. Kết quả là... Đây là mẹ của anh? Nhiếp Nam Thanh nghe vậy thì lập tức trở mặt: "Chuyện tới nước này rồi, con nghĩ ba sẽ mang loại chuyện này ra đùa cợt sao? Mặc dù con không được sinh ra theo cách bình thường, nhưng con có mặt trên đời là nhờ trứng cô ấy hiến tặng, ngay cả tài năng IQ mà con tự hào cũng đến từ gen của cô ấy. Suy cho cùng, cô ấy đã gián tiếp cho con cuộc sống như hiện tại." "Sở dĩ ba chưa từng nói với con điều này là vì ba cho rằng cô ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại. Hơn nữa ba thấy con rất khinh thường khi Quý Kỳ Sâm nhắc tới mẹ, thế nên ba mới nghĩ rằng mình không nên nói cho con biết. Nhưng bây giờ cô ấy đã tỉnh lại, con không thể phủ nhận điều này nữa. Bất kể cô ấy trông bao nhiêu tuổi thì cô ấy cũng là mẹ trên mặt y học của con, đây là điều không thể chối cãi!" Ông là một người rất bảo thủ và truyền thống, tôn trọng đạo đức, hiếu thảo với người lớn tuổi, đây là những phẩm chất mà ông nghĩ một người phải có. Suy nghĩ muốn phản kháng của Nhiếp Ngộ vừa len lói được một chút đã lập tức rơi vào hầm băng, chỉ dám chôn vùi trong lòng, không dám để lộ ra bên ngoài. Anh rất hiểu ba mình. Nếu anh nói người kia không phải là mẹ anh, anh không thừa nhận, vậy ba anh rất có thể sẽ lập tức đuổi anh ra khỏi nhà, coi như không có đứa con trai này nữa! Nhiếp Ngộ hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi, cố gắng bắt mình chấp nhận tất cả những chuyện này, cố gắng tiêu hóa sự thật ngớ ngẩn này: "Được, con nhận!" Sắc mặt Nhiếp Nam Thanh dịu lại: "Được, vậy bây giờ con theo ba qua nhà họ Quý, xin lỗi mẹ con trước, sau đó xin lỗi Kỳ Sâm." Nhiếp Ngộ trưng ra vẻ mặt khổ sở: "Cái gì? Muốn con xin lỗi á?" Nhiếp Nam Thanh trừng mắt: "Con bất kính với mẹ con thế nào? Trong lòng con còn không rõ à? Kỳ Sâm một lòng bảo vệ mẹ, con thì gây rối khắp nơi! Như vậy còn chưa đủ để nên xin lỗi à?" Nhiếp Ngộ: "..." Nếu cô gái kia thật sự là mẹ anh, vậy anh, anh... Thế giới này thay đổi rồi! Anh khổ quá mà! Sao anh lại rơi vào hoàn cảnh này chứ? Trước đây anh đã làm gì vậy? Anh hít một hơi thật sâu, quả quyết nhắm mắt lại: "Ba, con đi."... Cố Nguyên vừa trở về nhà họ Quý đã phát hiện bầu không khí bên ngoài hơi khác lạ. Cô đảo mắt nhìn một vòng, ngoài sân có môt hàng vệ sĩ đứng ngay ngắn, tuy đều mặc áo sơ mi đen quần dài, nhưng phong cách không hề giống bình thường. Không phải vệ sĩ của con trai cô, xem ra là có khách tới mang theo vệ sĩ. Là Nhiếp Ngộ ư? Cậu ta đến xin lỗi mình? Cố Nguyên không tin, loại người hoàn toàn không để ai vào mắt như Nhiếp Ngộ mà muốn tới xin lỗi á? Cố Nguyên cảm thấy đây là chồn tới chúc tết gà, không có hảo tâm! Ha ha, có Cố Nguyên cô ở đây, tuyệt đối sẽ không để cậu ta dễ chịu đâu! Cố Nguyên nghĩ như vậy, sau đó siết chặt nắm tay, bước vào phòng khách. Vừa đi vào, mấy đôi mắt đồng loạt nhìn về phía cô. Có Quý Chấn Thiên, cái này bình thường! Có con trai, cũng bình thường luôn! Có Nhiếp Ngộ, ha ha thật sự tới? Có... Cố Nguyên nhìn kỹ, người này cô không biết, hơn bốn mươi tuổi, dáng người bảo dưỡng không tệ, mặt chữ điền, dáng vẻ rất uy nghiêm, vừa nhìn đã biết là người không giàu thì quyền quý! Quý Kỳ Sâm dẫn đầu nghênh đón, cung kính nói: "Mẹ, mẹ về rồi." Cố Nguyên thấy tâm trạng con trai không tệ: "Ừm, nhà có khách à?" Lúc hai mẹ con chào hỏi, Nhiếp Nam Thanh bên cạnh đã âm thầm đánh giá Cố Nguyên. Vẻ ngoài vẫn mười tám tuổi, đáy mắt trong suốt, hoàn toàn có thể nhìn ra đây là người ngây thơ trong sáng, không phải loại tham lam vô độ. Nhiếp Nam Thanh yên tâm. Ông cũng lo lắng người mẹ đột ngột xuất hiện này sẽ gây rắc rối cho con trai mình. Mà Nhiếp Ngộ, người vốn đang thành thật chờ Cố Nguyên về như tội nhân, hai mắt thẳng tắp, trong lòng tràn đầy tư vị nói không nên lời, không phải vui, không phải phiền muộn, cũng không phải sợ hãi. Là một người bình thường, đột nhiên gặp phải loại chuyện có một người mẹ trẻ hơn mình, quan trọng là mình từng têu chọc, bắt nạt người mẹ này, hơn nữa còn bị bà mắng chửi, tặng cho một cái tát, tư vị này quả thật nói không lên lời! Nhiếp Ngộ cảm thấy chắc chắn không có ai hiểu được tâm trạng của anh lúc này. Đang thấp thỏm, anh chợt nghe thấy tiếng Cố Nguyên vào cửa. Cố Nguyên vừa vào cửa, trái tim anh lập tức đập thình thịch, so với lúc nhỏ trốn học bị bắt còn căng thẳng hơn. Cố Nguyên vào cửa, anh nhìn thấy Quý Kỳ Sâm và Cố Nguyên chào hỏi lẫn nhau. Quý Kỳ Sâm gọi mẹ, gọi lưu loát như nước chảy mây trôi, cực kỳ tự nhiên! Còn có thể như thế nữa à? Không có rào cản tâm lý ư? Không thấy khó chịu khi gọi người trẻ hơn mình là mẹ sao? Nhiếp Ngộ hơi hoang mang, không rõ trong đầu Quý Kỳ Sâm nghĩ gì. Quý Kỳ Sâm chào hỏi Cố Nguyên xong, sau đó bắt đầu giới thiệu: "Đây là ba của Nhiếp Ngộ, chú Nhiếp. Còn đây là Nhiếp Ngộ, mẹ đã từng gặp qua rồi đấy!" Cố Nguyên mỉm cười lễ phép với Nhiếp Nam Thanh: "Chào ngài Nhiếp."