Nhiếp Nam Thanh thấy cô mỉm cười xinh đẹp, khuôn mặt già khó có được mà đỏ bừng lên, vội vàng gật đầu: "Chào cô Cố, xin chào."
Cùng Nhiếp Nam Thanh chào hỏi xong, ánh mắt Cố Nguyên lại xuống khuôn mặt Nhiếp Ngộ.
Nhiếp Ngộ tim đập mạnh một cái, lập tức ưỡn thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc giống như học sinh tiểu học đang chờ giáo viên chủ nhiệm kiểm tra.
Cố Nguyên thấy Nhiếp Ngộ như vậy cũng hơi bất ngờ, cô cho rằng mình sẽ nhìn thấy một Nhiếp Ngộ cợt nhả, vô lại, còn nghĩ nếu cậu ta xin lỗi thì sẽ hung hăng châm chọc cậu ta một phen. Không ngờ dáng vẻ của người này bây giờ lại giống hệt như một học sinh tiểu học đang lo lắng?
Nhiếp Ngộ nhìn Cố Nguyên, nghĩ xêm nên mở miệng thế nào, hay là gọi mẹ giống như Quý Kỳ Sâm? Nhưng anh không gọi được, không gọi được!
Sống đến hai mươi ba tuổi còn chưa gặp mặt bao giờ, bây giờ bảo anh gọi một cô gái trẻ là mẹ, anh thật sự không làm được!
Nhiếp Ngộ nghẹn lại, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.
Quý Kỳ Sâm bình tĩnh nhìn Nhiếp Ngộ ngốc nghếch, trong mắt hiện lên ý cười khinh bỉ.
Anh và Nhiếp Ngộ từ nhỏ đã quen biết, trước giờ Nhiếp Ngộ đều là lỗ mũi hếch lên trước, không ngờ cậu ta cũng có ngày hôm nay!
Đúng lúc này, Nhiếp Nam Thanh ho một tiếng, dẫn đầu mở miệng: "Chào cô Cố, lần này tôi dẫn Nhiếp Ngộ tới để xin lỗi chuyện lúc trước. Thằng bé không hiểu chuyện, làm việc không biết nặng nhẹ, nói chuyện cũng không suy nghĩ, có thể đã mạo phạm đến cô Cố."
Cố Nguyên nhìn Nhiếp Nam Thanh, người này cho cô cảm giác rất tốt, vừa nhìn đã biết là người vô cùng liêm chính.
Cô đã tra thông tin của Nhiếp Ngộ, biết ba cậu ta tên là Nhiếp Nam Thanh, là người sáng lập truyền thông Hezong.
Ở thời đại của cô, cô cũng từng nghe nói tới truyền thông Hezong, nhưng lúc đó nó vẫn là công ty truyền thông bình thường không lớn lắm. Hai mươi lăm năm trôi qua, công ty truyền thông này đã trở thành công ty truyền thông có sức ảnh hưởng lớn nhất thế giới, với nhiều rạp phim và web drama nổi tiếng, có thể nói là nắm giữ yết hầu của toàn bộ giới giải trí.
Mà vị Nhiếp Nam Thanh dậm chân một cái có thể khiến toàn giới giải trí chấn động này, hiện giờ lại vô cùng khiêm tốn lễ phép.
Điều này làm cho Cố Nguyên rất có thiện cảm cảm với ông. Cô vốn có bất mãn với Nhiếp Ngộ, định chờ cậu ta xin lỗi sẽ cho cậu ta đẹp mặt. Nhưng bây giờ đối mặt với một người đàn ông như vậy, cô cũng ngại nói thêm!
Cô vội vàng nói: "Không có gì, chỉ cần Nhiếp Ngộ xóa mấy lời không thích hợp trên mạng là được."
Nhiếp Nam Thanh nhìn Cố Nguyên trước mắt, nở nụ cười: "Cô Cố khoan dung không chấp nhặt với thằng bé, tôi rất cảm ơn."
Nói xong, ông nhìn về phía con trai mình, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Còn không mau tới xin lỗi!"
Nhiếp Ngộ đứng ở một bên, mặt nghẹn đến đỏ bừng, nghe vậy bèn tiến lên trước, cứng ngắc nói: "Xin lỗi, tôi sai rồi."
Nói xong, anh rũ mắt xuống, cũng không dám nhìn Cố Nguyên.
Cố Nguyên nhìn thấy Nhiếp Ngộ như vậy, suýt nữa thì bật cười.
Cô nhớ tới lần trước gặp Nhiếp Ngộ, người này mặc nguyên một cây âu phục trắng, cực kì ngả ngớn, còn là loại công tử phong lưu chuyên đi đùa giỡn con gái nhà lành!
Kết quả bây giờ, cậu ta giống như một quả bóng xì hơi, chạy đến trước mặt cô, cúi đầu xin lỗi.
Thấy cảnh tượng này, đương nhiên trong lòng cô rất thoải mái, muốn cười nhưng phải cố gắng nhịn lại: "Cũng không có gì. Thôi, tôi không so đo với anh."
Lúc nói lời này, thanh âm cô nhẹ nhàng, vẻ mặt lại vô cùng sung sướng.
Nhiếp Ngộ giương mắt, liếc cô một cái, nhìn thấy dáng vẻ tự đắc của cô thì trong lòng không có tư vị gì.
Chỉ xin lỗi thôi mà, có cần hạnh phúc tới vậy không?
Hay là thấy anh ăn mệt nên vui vẻ?
Hơn nữa chỉ nói một câu thế thôi á? Ngay cả một lời dư thừa cũng không có?
Anh bỗng nhớ tới dáng vẻ cô và Quý Kỳ Sâm nói chuyện ban nãy, rõ ràng rất thân mật tùy ý, sao nói chuyện với mình lại khách sáo xa cách như vậy?
Bà ấy đâu phải mẹ của một mình Quý Kỳ Sâm, cô cũng là mẹ của anh mà!
Lúc nghĩ như vậy, trong lòng Nhiếp Ngộ lại nổi lên một trện chua xót. Mẹ Quý Kỳ Sâm chính là mẹ anh, nhưng mẹ lại không thèm liếc mắt nhìn anh lấy một cái.
Anh giật giật khóe miệng, cố ý nói: "Hào phóng như vậy à? Không phải lúc trước con cầm gậy đánh tôi, nói sẽ không bỏ qua cho tôi sao?"
Nghe vậy, Cố Nguyên hơi giật mình.
Tình cảnh khó hiểu gì đây? Sao tên Nhiếp Ngộ này lại vô sỉ như vậy nhỉ?
Quý Kỳ Sâm thấy vậy, bèn tiến lên một bước, bảo vệ mẹ mình: "Nhiếp Ngộ, đây là thái độ xin lỗi của cậu ư?"
Nhiếp Ngộ nhếch môi, trào phúng cười khẩy: "Liên quan gì đến cậu?"
Quý Kỳ Sâm đáp lại: "Ban đầu là ai muốn đến xin lỗi?"
Quý Chấn Thiên nhìn bọn họ cãi nhau mà đau đầu. Hai đứa nhỏ này rốt cuộc bị sao vậy? Cứ gặp nhau là lại ầm ĩ.
Nhiếp Nam Thanh trực tiếp trầm mặt xuống: "Nhiếp Ngộ, ba dạy con như vậy à? Ba nuôi con hai mươi ba năm, có dạy con trở thành một người như vậy sao? Đây là thái độ mà con nên có với mẹ ruột của mình ư?"
Cố Nguyên nghe Nhiếp Nam Thanh nói, trong lòng vô cùng sảng khoái, nghĩ thầm Nhiếp Ngộ đúng là đáng đời.
Nhưng sau khi sảng khoái xong, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Cái gì? Mẹ ruột? Ý ông ấy là sao?
Nhiếp Ngộ bị Nhiếp Nam Thanh mắng, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười trào phúng, không quan tâm nói: "Con cứ như vậy đấ!"
Nhiếp Nam Thanh gầm nhẹ: "Đúng là vô pháp vô thiên! Nhiếp Ngộ, xin lỗi, xin lỗi mẹ của con mau!"
Nhiếp Ngộ chết cũng quật cường, không lên tiếng chính là không lên tiếng.
Cố Nguyên trợn tròn mắt, vội vàng ngăn cản: "Khoan đã! Xin lỗi ai cơ? Xin lỗi mẹ á? Ý ngài là sao? Ai là mẹ của cậu ta? Ở đây có mẹ của cậu ra sao?"
Cô nhìn trái nhìn phải cũng không thấy ai, ngoại trừ một người giúp việc bưng trà lên. Chẳng lẽ người giúp việc kia là mẹ của Nhiếp Ngộ?
Không, không thể nào...
Cố Nguyên hơi hoảng hốt, một phỏng đoán đáng sợ dâng lên trong lòng. Không không không cô tuyệt đối không thừa nhận!
Cô lập tức nhìn về phía con trai cầu cứu.
Quý Kỳ Sâm mím môi, không nói lời nào.
Cố Nguyên: "Con trai, con trai?"
Quý Kỳ Sâm miễn cưỡng nói: "Con cũng vừa mới biết."
Anh biết năm đó mẹ để lại năm quả trứng, hơn nữa năm quả trứng này đều đã nở ra. Thậm chí anh còn từng điều tra và biết tung tích của hai người, nhưng anh lại không ngờ rằng Nhiếp Ngộ cũng là một trong số đó.
Thậm chí Nhiếp Ngộ còn bắt đầu quá trình ấp trứng và ra đời cùng ngày với anh!
Ngẫm lại là thấy bực, sao cứ phải là Nhiếp Ngộ chứ?
Anh hiếm lạ một người anh em như vậy chắc?
Cố Nguyên càng hoảng hốt hơn, nhưng cô vẫn còn một tia hy vọng cuối cùng. Cô xin giúp đỡ nhìn về phía Quý Chấn Thiên và Nhiếp Nam Thanh: "Chuyện này... Mẹ của Nhiếp Ngộ rốt cuộc là ai?"
Cô miễn cưỡng nở nụ cười: "Hóa ra bà ấy cũng ở đây à? Sao tôi không thấy vậy?"
Mặt già của Nhiếp Nam Thanh lại đỏ lên, đột nhiên có hơi xấu hổ.
Ông và cô gái nhỏ này hoàn toàn xa lạ, kết quả lại cùng có một đứa con trai.
Quý Chấn Thiên ho khan một tiếng: "Chuyện này là tôi chưa kịp nói rõ với cô Cố, thật ra——"
Nhưng Quý Chấn Thiên còn chưa nói hết câu, Nhiếp Ngộ chợt cười lạnh một tiếng: "Không cần phải nói! Ai thèm làm con trai bà ấy chứ? Dù sao con cũng không thèm! Đúng là nực cười mà! Bà ấy trẻ như vậy sao có thể là mẹ con được? Con không nhận, Nhiếp Ngộ con kiên quyết không nhận!"
Nói xong, anh giậm chân bỏ chạy, tông cửa lao ra ngoài, cũng không quay đầu lại.