Sao anh lại có một người mẹ như vậy? Sao ban nãy anh lại nghĩ quẩn mà mở miệng gọi mẹ chứ?...
Cố Nguyên phát huy tinh thần kẹo cao su, thuận lợi ngồi lên xe Nhiếp Ngộ.
Lúc trước Cố Nguyên cảm thấy xe của Quý Kỳ Sâm vô cùng cao sang xa xỉ, nhưng sau khi ngồi lên xe Nhiếp Ngộ, cô mới phát hiện con trai Kỳ Sâm nhà cô đã rất khiêm tốn, rất nội hàm rồi, thật sự lóa mắt phải là cái xe này đây!
Cố Nguyên thoải mái ngồi trên ghế, hai chân đặt phía trước, sau đó nhàn nhã thảnh thơi nói: "Con trai, lát đưa mẹ Wechat, chúng ta kết bạn nhé."
Cô muốn kéo hai đứa con trai vào một nhóm, có chuyện gì thì cô chỉ cần nhắn vào nhóm, thế là cả hai người đều có thể nhìn thấy.
Cứ như vậy một thời gian dài, có lẽ quan hệ giữa hai đứa con trai nhà cô sẽ thân thiết hơn—— Đương nhiên, đây chỉ là nguyện vọng tốt đẹp của cô mà thôi.
Nhiếp Ngộ vẻ mặt ghét bỏ: "Cái gì, muốn kết bạn á? Con không muốn!"
Cố Nguyên chớp mắt: "Con không chịu kết bạn, vậy mẹ biết quản lý con thế nào?"
Nhiếp Ngộ cười lạnh, hỏi ngược lại: "Sao con phải cần mẹ quản lý?"
Cố Nguyên rất vô tội buông tay: "Nhưng con đã nói mẹ có thể quản con mà."
Nhiếp Ngộ: "Có sao? Con nói bao giờ?"
Tại sao anh không nhớ?
Cố Nguyên: "Đúng vậy, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, con đã nói trên đời này chỉ có hai người có thể quản được con, một là mẹ con, hai là mẹ con."
Đương nhiên cô không thể vợ, nhưng rất trùng hợp, cô chính là mẹ Nhiếp Ngộ!
Nhiếp Ngộ lập tức lộ ra biểu tình ảo não như ăn shit.
Anh ôm đầu, không nói lên lời. Lúc ấy não anh bị úng nước à? Sao lại rảnh rỗi đùa giỡn cô chứ? Đùa giỡn thì đùa giỡn, sao lại phải nói ra những lời như thế? Đây không phải là tặng đầu free sao?
Cố Nguyên giơ tay, thuận thế xoa đầu anh, an ủi nói: "Con cũng đừng lo lắng, mẹ sẽ không quá đáng đâu, mẹ chỉ đúng lúc chỉ ra một số vấn đề của con, dạy con thái độ làm người."
Nhưng Nhiếp Ngộ không muốn nói chuyện, anh cảm thấy tiền đồ của mình ảm đạm không ánh sáng.
Sao anh lại đột nhiên có một người mẹ từ trên trời rơi xuống chứ?
Anh dịch đầu, né tránh tay cô, không muốn cô xoa tóc mình.
Cố Nguyên nhìn anh né tránh, bèn vỗ tay: "Con ngoan, nghe lời."
A a a- Anh không muốn nghe lời, được chứ?...
Cố Nguyên đi theo Nhiếp Ngộ về nhà.
Nhà Nhiếp Ngộ là một biệt thự mang phong cách độc đáo, không giống với sự sang trọng quý phái của nhà Kỳ Sâm, nhà Nhiếp Ngộ được trang trí màu sáng hiện đại, trông khá ấm áp.
Ví dụ như bức tường màu hồng đào diễm lệ kia, còn có tấm thảm là màu xanh da trời, phía trên phủ đầy mây trắng, hình ảnh như không gian ba chiều, đi lên rất có cảm giác đi dạo trên mấy.
Cố Nguyên gật đầu, tỏ vẻ thẩm mĩ của còn Nhiếp Ngộ vẫn rất tốt. Cô nhìn ra được Nhiếp Ngộ rất tỉ mỉ với việc trang trí nhà cửa, không giống con trai Kỳ Sâm, đối với ăn mặc nhà ở gì đó đều không hứng thú, chỉ một lòng làm việc kiếm tiền.
Lúc về cô phải nói chuyện lại với Kỳ Sâm thôi, bảo thằng bé phải chú ý đến sinh hoạt nhiều hơn, học cách tận hưởng cuộc sống, không thể cứ nghiện công việc mãi được.
Nhiếp Ngộ đã hết cách với Cố Nguyên, anh uể oải nằm xuống sô pha, bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc mẹ định làm gì? Nhà cũng xem xong rồi, kế tiếp muốn thế nào nữa?"
Cố Nguyên cười tủm tỉm nói: "Con trai à, đương nhiên mẹ sẽ ở lại đây rồi."
Nghe câu này, Nhiếp Ngộ lập tức kinh hãi: "Mẹ muốn ở lại?"
Cố Nguyên bẻ ngón tay tính: "Thật ra mẹ ở chỗ Kỳ Sâm rất tốt, vốn dĩ cũng không muốn ở lại chỗ con. Nhưng hôm nay bấm ngón tay tính toán, nhớ tới chuyện con đùa giỡn mẹ lúc trước. Nếu con đã gọi mẹ là mẹ, đương nhiên mẹ phải quản lý con, uốn nắn tam quan đầy vấn đề của con, để cậu không làm chuyện xấu, không đùa giỡn con gái nhà lành nữa. Dù sao trước khi con chịu sửa đổi, mẹ sẽ ở lại nơi này!"
Cố Nguyên nói rất đường hoàng, rất lý lẽ.
Nhiếp Ngộ nghe vậy, thật sự chỉ muốn té xỉu ngay trên mặt đất.
Nói dễ nghe như vậy, nhưng thực chất là muốn trả thù, cố ý muốn trả thù mình!
Bà ấy còn ghi hận chuyện lúc trước, hiện tại làm mẹ mình nên muốn dùng đạo đức bắt cóc để trả thù mình!
"Nếu mẹ là mẹ con, con để mẹ ở đây không thành vấn đề, nhưng mà..."Nhiếp Ngộ cắn răng: "Ở đây không có phòng thừa."
Nhưng lời này vừa nói xong, cả hai chợt nghe được một giọng nói cung kính nói: "Cậu chủ, cậu đã trở lại."
Cố Nguyên ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy đối phương là một người trung niên khoảng bốn mươi năm tuổi, mặc tây trang có kiểu dáng giống hệt Tư Mã quản gia, trên cổ cũng thắt nơ, nho nhã lễ độ cung kính.
Vừa nhìn là biết quản gia luôn!
Cố Nguyên hào phóng vươn tay về phía đối phương, cười nói: "Chú là quản gia nơi này đúng không? Tôi tên là Cố Nguyên, xin hỏi chú họ gì?"
Quản gia vội vàng cười bắt tay Cố Nguyên, sau đó cung kính nói: "Xin chào, tôi họ Gia Cát, cô có thể gọi tôi là Gia Cát quản gia."
Gia Cát quản gia...
Quả nhiên là cùng một kiểu với Tư Mã quản gia, chẳng lẽ đây là nghệ danh quản gia ư?
Cố Nguyên nở nụ cười: "Xin chào Gia Cát quản gia. Là thế này, tôi là mẹ của Nhiếp Ngộ, lúc trước tôi phát hiện hành vi xử sự của Nhiếp Ngộ có một số vấn đề, cần phải sửa chữa. Trong khoảng thời gian này, nếu có thể thì tôi muốn sống ở đây một thời gian, giám sát hành vi của thằng bé."
Lời này vừa nói ra, nụ cười của Gia Cát quản gia bỗng cứng đờ.
Ông ấy nhìn Cố Nguyên với ánh mắt khó tin, nhìn nửa ngày mới gian nan dời ánh mắt về phía cậu chủ nhà mình.
Ông biết cậu chủ nhà mình phong lưu, hoa tâm, thay bạn gái như thay áo, gặp cô nào xinh đẹp là động lòng, nhưng chỉ được vài ngày là ném, quả thật tương đối cặn bã.
Ông cũng biết bạn gái của cậu chủ phong cách đa dạng, tầng tầng lớp lớp, kiểu nào cũng có.
Nhưng cô bạn gái này có đáng tin không thế? Vừa mở miệng đã nói mình là mẹ của cậu chủ, hay tình thú bây giờ nó vậy nhỉ? Cùng một kiểu với ôm kêu papa?
Gia Cát quản gia suy nghĩ miên man, ông ấy vậy mà không theo kịp thời đại nữa rồi, có phải ông ấy nên đình chỉ công tác, tạm thời cách chức về trường học lại không nhỉ?
Cố Nguyên nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Gia Cát quản gia, vẫn cười bình tĩnh như cũ: "Cho nên, xin hỏi trong nhà còn phòng dư không?"
Gia Cát quản gia trong hoảng hốt gật đầu: "Có, có."
Nhiếp Ngộ nghe vậy, chỉ cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
Sao đột nhiên anh lại có một bà mẹ chứ? Hơn nữa còn muốn chuyển tới để quản anh?
Ba anh cũng không quản được anh đâu, người mẹ trẻ tuổi này muốn quản cái gì chứ?
Nhiếp Ngộ muốn khóc, anh hối hận quá!
Đáng ra lúc trước anh ngàn vạn lần không nên rảnh rỗi mà chạy đi trêu chọc bà ấy mới đúng!