"Không phải chỉ lên mạng trào phúng Quý Kỳ Sâm vài câu thôi sao?" Nhìn ba mình như vậy, ai không biết còn tưởng anh đã phạm phải sai lầm lớn gì đấy: "Là cậu ta hẹn hò với người khác bị chụp lén đưa lên mạng, liên quan gì đến con? Con là công dân tự do, chẳng lẽ không phát biểu ý kiến của mình à? Cậu ta làm sai, dựa vào đâu mà muốn con che giấu giúp?"
"Quý Kỳ Sâm đã giải thích người kia là mẹ thằng bé, tại sao con lại đăng thêm hai chứ 'ha ha' kia làm gì? Con có biết con làm vậy khiến cư dân mạng suy đoán thế nào không? Con cần gì phải đánh lừa người khác như vậy?" Nhiếp Nam Thanh mệt lòng. Ông thật sự không hiểu, rõ ràng đều là con trai, tại sao con trai Quý Chấn Thiên lại hiểu chuyện thông minh cầu tiến như vậy, còn con trai mình thì chỉ biết chơi bời, suốt ngày đi khắp nơi hái hoa ngắt cở? Chẳng lẽ gen của mình không bằng Quý Chấn Thiên?
Nhưng trước giờ ông vẫn luôn tận tụy cố gắng làm ăn mà , trái lại là Quý Chấn Thiên ba tháng một đổi bạn gái một lần đấy!
Chẳng lẽ lúc trước bị nhầm lẫn, thật ra Quý Kỳ Sâm mới là con của ông?
Nhiếp Nam Thanh vô cùng hoài nghi chuyện mình bị nhầm con.
"Phụt ha ha!" Đối với nghi vấn của cha già, Nhiếp Ngộ bật cười: "Ba à, ba đang chọc cười con chắc? Hai cha con bọn họ chẳng biết nghĩ gì mà nói một cô gái chưa tới hai mươi tuổi là mẹ Quý Kỳ Sâm, ai biết bọn họ có mục đích gì chứ! Là một người có bộ não bình thường, con không thể bày tỏ suy nghĩ của mình một chút sao?
Nhiếp Nam Thanh càng thêm bất đắc dĩ.
Ông nhìn con trai mình với vẻ mặt nghiêm túc: "Người phụ nữ đó, thật sự là mẹ của Quý Kỳ Sâm."
Đối với tuyên bố trịnh trọng của cha già, Nhiếp Ngộ càng cười to hơn.
Anh cười đến chảy cả nước mắt: "Ba, ba nói thật cho con biết đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Ba và chú Quý quen biết lâu như vậy, chắc cũng biết gì đó đúng không không? Thế mà ba còn giúp bọn họ giấu giếm! Trời ạ, con bắt đầu tò mò rồi đấy, rốt cuộc có bí mật gì chứ? Chẳng lẽ người phụ nữ kia là người ngoài hành tinh?"
Nhiếp Nam Thanh nhìn dáng vẻ của con trai, cau mày, nghiêm túc nói: "Ba không nói đùa, cũng không có lừa con, đó thật sự là mẹ của Quý Kỳ Sâm."
Nhiếp Ngộ sửng sốt.
Anh biết ba mình là một người trầm tĩnh, ít khi nói chuyện, nhưng mỗi khi mở miệng thì nói câu nào chắc câu đấy, tuyệt đối không bao giờ nói dối.
Đặc biệt là trong những chuyện như này, ông càng không có lý do gì để nói dối cả.
Anh cau mày, khó tin nói: "Sao có thể? Người phụ nữ kia trông trẻ như vậy mà! Phẫu thuật thẩm mĩ ư? Nhưng không đúng, bạn gái cũ của con cũng từng phẫu thuật, tuyệt đối không được như cô ấy!"
Người phụ nữ kia có làn da mềm mại, vẻ mặt hồn nhiên trong sáng, cả người tràn ngập hơi thở thanh xuân, ngay cả ánh mắt cũng trong suốt, đây tuyệt đối không phải khuôn mặt đã đụng qua dao kéo!
Nhiếp Nam Thanh hít sâu một hơi, nhìn con trai mình: "Nhiếp Ngộ, đừng gọi cô ấy là người phụ nữ kia, bởi vì ——"
Ông trịnh trọng nhìn con trai mình, gằn từng chữ nói: "Bởi vì, cô ấy cũng là mẹ của con!"
Lời này vừa nói ra, Nhiếp Ngộ sững người.
Sau khi bối rối, anh bắt đầu hơi lo lắng, quay sang nhìn cha mình: "Ba, ba không sao chứ?"
Chắc không phải bị anh chọc tức đến ngu người luôn đâu nhỉ?
Người phụ nữ kia, là mẹ anh?
Lại là trò đùa cấp vũ trụ nào nữa?
Nhiếp Nam Thanh thở dài: "Nhiếp Ngộ, ba không nói đùa với con. Lúc nhỏ, con hỏi mẹ con là ai nhưng ba không nói, chỉ nói mẹ con ở một nơi rất xa."
Nhiếp Ngộ: "Con không phải kẻ ngốc, rất xa tất nhiên là một thế giới khác rồi. Không phải chết thì là gì nữa?"
Khi còn bé Nhiếp Ngộ đã hiểu được chuyện này, cũng buồn bã một thời gian, nhưng sau đó anh dần quên đi. Anh cũng có mẹ nhưng mẹ đã qua đời, đây không phải vấn đề gì lớn!
Anh mới không giống Quý Kỳ Sâm kia, coi mẫu vật trong một máy chân không là mẹ mình, đúng là ngu ngốc!
Nhiếp Nam Thanh: "Không, Nhiếp Ngộ, mẹ con không chết. Cô ấy chỉ bị ngủ đông do mắc bệnh nan y, hiện giờ cô ấy đã khỏi bệnh và tỉnh lại."
Nhiếp Nam Thanh nhìn con trai mình: "Mẹ của Quý Kỳ Sâm chính là mẹ con, người trong bức ảnh đó, chính là mẹ con!"
Những lời này truyền vào tai Nhiếp Ngộ giống như có vô số sấm sét đánh nhau trong đầu. Anh chỉ cảm thấy đầu ong ong, suy nghĩ rói loạn, hai mắt hoàn toàn trông rỗng!
Nhiếp Ngộ không thể tin nổi nhìn người cha vẫn đang nghiêm túc như cũ. Chính ông ba này, vừa mới nói ra một chuyện vớ vẩn đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Anh lẩm bẩm: "Ba, ba đang nói gì vậy? Sao có thể được? Ý ba là mẹ của con và Quý Kỳ Sâm là cùng một người? Đã thế con là một người phụ nữ chưa tới hai mươi tuổi? Sao có thể trẻ như vậy? Sao con có thể là anh em với Quý Kỳ Sâm? Sao có thể!"
Lời cuối cùng, anh gần như là gào lên.
Anh và Quý Kỳ Sâm là đối thủ một mất một còn, từ nhỏ đã đối đầu nhau, đấu tranh đến mức người chết ta sống, sao có thể là anh em được?
Nhiếp Nam Thanh trầm mặc một hồi, lấy ra một văn kiện: "Con xem cái này rồi sẽ hiểu."