Nghe vậy, Camille suýt thì bị sặc.
Khuôn mặt này nhìn thế nào cũng không ra bốn mươi lắm tuổi! Chẳng lẽ phẫu thuật thẩm mỹ? Hay là có phương thức dưỡng nhan bí truyền nào đó?
Trong nháy mắt này, Camille suýt nữa thì quỳ xuống cầu xin Cố Nguyên cống hiến bí kíp bảo dưỡng.
Nhưng đương nhiên cô ta không thể làm vậy!
Cô ta càng dựa sát vào người Quý Chấn Thiên, dùng tất cả biểu cảm và động tác của mình để tuyên bố đây là người đàn ông của cô ta, không ai được cướp mất!
Cô ta phải bình tĩnh, phải bảo vệ tất cả những gì mà cô ta vất vả lắm mới có được.
Mà dì Trần bên cạnh thì không thể nào bình tĩnh lại được.
Bọn họ vẫn luôn cho rằng Cố Nguyên là một cô gái nhỏ, là bạn gái của cậu chủ. Nhưng sao đột nhiên lại biến thành mẹ già bốn mươi lăm tuổi rồi?
Bà ấy giơ tay gõ đầu. Không được! Bà ấy phải vào bếp yên tĩnh một lát thôi! Bây giờ cả người đều cảm thấy không khoẻ!
Đây là một cuộc gặp gỡ khá lúng túng. Cố Nguyên có chậm chạp đến đâu cũng cảm nhận được sự xuất hiện của mình đã đả kích tới đại mỹ nữ Camille bên cạnh, đồng thời cũng tạo cho Quý Chấn Thiên cảm giác xấu hổ.
Vì thế cuộc gặp nhanh chóng giải tán, mọi người ai về phòng người nấy.
Quý Kỳ Sâm và Cố Nguyên đi cùng nhau anh săn sóc đưa cô về tới tận phòng: "Mẹ, mẹ không cần để ý Camille đâu."
Cố Nguyên hơi bất đắc dĩ: "Mẹ cảm thấy hình như cô ấy không thích mẹ lắm."
Quý Kỳ Sâm: "Cô ta có thích mẹ không rất quan trọng à?"
Cố Nguyên lo lắng bày tỏ: "Cô ấy không thích mẹ, cũng sẽ không thích con trai của mẹ. Sau này Camille kết hôn với ba con, lỡ cô ấy bắt nạt con thì sao? Bây giờ cô ấy vẫn còn khả năng sinh con, mà con lại không biết nói lời ngon tiếng ngọt lấy lòng ba con, đến lúc đó cô ấy sinh ra một đứa bé đáng yêu kháu khỉn, con có thể sẽ trở thành con trai cả không được coi trọng, cuối cùng bị tước đoạt quyền thừa kế, đuổi ra khỏi nhà."
Quý Kỳ Sâm nhất thời cảm thấy trên trán xuất hiện ba vạch đen.
Rốt cuộc mẹ anh xem được cốt truyện máu chó này ở đâu vậy? Thế mà trong nháy mắt đã tự biên tự diễn ra một vở kịch hào môn tranh quyên thừa kế?
Anh hít một hơi thật sâu, nhìn mẹ mình, trịnh trọng nói: "Mẹ, những vấn đề này, mẹ không cần phải lo lắng, con đảm bảo nó sẽ không bao giờ xảy ra!"
Cố Nguyên nghiêng đầu: "Sao con có thể đảm bảo?"
Quý Kỳ Sâm: "Thứ nhất, ba tôi sẽ không cưới cô ta vào cửa, cũng sẽ không có đứa con thứ hai. Thứ hai, con có rời khỏi AK hay không là do con quyết chứ không phải phải ba con."
Giọng điệu nhẹ nhàng, lại vô cùng khí phách.
Cố Nguyên lập tức bị hơi thở bá tổng của con trai làm cho chấn động. Coi nhìn con trai, một lúc lâu sau mới nói: "Con trai được rồi, hai mẹ con ta có lưu lạc dưới gầm cầu hay không, tất cả đều dựa vào con đấy!"
Quý Kỳ Sâm: "..."
Nãy giờ anh nói đều công cốc hết à?...
Thật ra Cố Nguyên rất tin tưởng con trai mình. Một người trưởng thành như vậy, sao có thể đến mức bị một người mới thượng vị như Camille bắt nạt?
Nhưng trong lòng cô cũng hiểu được, mình chỉ tạm thời ở chỗ này mà thôi, sau này nếu Camille thật sự gả cho Quý Chấn Thiên, con trai vẫn phải ở chung với cô ta.
Xét thấy ánh mắt không quá thân thiện của Camille hôm nay, cô quyết định giúp con trai thăm dò trước, lỡ như sau này bọn họ diễn cung đấu thì cũng có chuẩn bị trước, tốt xấu gì cũng coi như là biết người biết ta mà.
Cho nên sau bữa trưa hôm đó, khi Quý Chấn Thiên và con trai thảo luận công việc trong thư phòng, Cố Nguyên canh thời gian đi tới ban công bên ngoài phòng ăn, Camille đang uống cà phê ở đó.
Camille là một đại mĩ nhân, mái tóc xoăn lượn sóng, váy siêu ngắn để lộ đôi chân trắng thon dài, chân mang một đôi sandal, lộ ra mười móng chân được sơn màu đỏ tươi, trông vô cùng gợi cảm.
Nhìn thấy Cố Nguyên tới, cô ta lập tức ngồi thẳng dậy, cười ha hả nói: "Cô Cố, có muốn uống cà phê không?"
Cố Nguyên: "Cảm ơn, đây là loại cà phê gì vậy?"
Trước đây cô từng uống một ít cà phê nhưng cũng không hiểu rõ lắm. Mấy ngày nay tìm tòi học hỏi, cô biết cà phê có rất nhiều loại, ví dụ như Mocha là loại cô có thể uống, còn những loại khác thì không nên.
Về lý do tại sao thì cô không biết, con trai cũng không nói. Nhưng cô vẫn quyết định nghe lời con trai mình.
Camille nhìn chằm chằm dung nhan của thiếu nữ Cố Nguyên, cố gắng tìm ra dấu vết của dao kéo nhưng thất bại. Cô ta chua xót thu hồi ánh mắt, khuấy thìa cà phê trong tay, hời hợt nói: "Đây là Civetcoffee."
Cố Nguyên: "Civetcoffee? Civet có nghĩa là gì?"
Coffee thì cô hiểu, nhưng Civet lại là cái gì?
Nghe vậy, Camille hơi nhíu mày, có chút nghi hoặc. Người phụ nữ này có thể sinh con trai cho Quý Chấn Thiên, cho dù Quý Chấn Thiên không kết hôn với cô thì cũng phải cho cô một khoản tiền cấp dưỡng cực lớn chứ! Sao ngay cả Civetcoffee cũng không hiểu thế này?
Camille nhìn gương mặt tràn ngập hơi thở thanh xuân của Cố Nguyên, trong lòng càng thêm nghi hoặc: "Ngay cả cái này mà cô cũng không biết á? Civet là phân mèo, Civetcoffee là cà phê phân mèo."
Trong mắt người bình thường, Civetcoffee là loại cà phê xa xỉ cao cấp, mà Civetcoffee trong đại trạch nhà họ Quý càng đáng giá hơn bên ngoài, so với hoàng kim còn đắt hơn gấp mười lần. Hơn nữa sản lượng toàn cầu hàng năm cũng chỉ có mấy cân, chỉ cung cấp cho hoàng thất nước ngoài và các nhân vật đứng đầu, người bình thường căn bản không mua được.
Cố Nguyên nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc: "Phân mèo? Cà phê phân mèo?"
Camille nhìn dáng vẻ không dám tin của Cố Nguyên, bỗng tìm được chút cảm giác tự tin và ưu việt. Cô ta cười tao nhã khuấy thìa thủy tinh trong tay, thong dong nói: "Đúng, đây chính là phân mèo."
Cố Nguyên nhất thời không giữ nổi tam quan của mình. Một lát sau, cô không nhịn được hỏi: "Cô thích uống phân mèo à?"
Camille gật đầu, tao nhã thưởng thức một ngụm: "Tôi đánh giá cao hương vị này, vừa độc đáo vừa đậm đặc, nhấp một ngụm thôi đã là sự hưởng thụ tuyệt đỉnh rồi."
Nói xong, cô ta còn khép hờ mắt, lông mi cong dài khẽ buông xuống.
Sau khi sửng sốt, cuối cùng Cố Nguyên hỏi ra một nghi vấn từ sâu trong nội tâm: "Vậy cô có thích uống phân chó không?"
Những lời này vừa thốt ra, Camille tức giận đến sắc mặt trắng bệch, cà phê trong miệng phun thẳng ra ngoài, vẻ tao nhã không còn sót lại chút gì.
Nữ giúp việc bên cạnh đang định đưa nước trái cây cho Cố Nguyên, cũng nhịn không được mà bật cười thành tiếng.