Mưa bên ngoài đã ngừng lại, bầu trời đêm sạch sẽ như nước, ánh trăng tròn trịa treo trên cao.
Mạnh Nịnh chạy nhanh xuống lầu, bắt một chiếc taxi quay về nhà họ Hứa.
Người lái xe nhìn cô gái nhỏ trông như bị người ta đuổi giết, trong lòng cũng hoang mang không tự chủ nhanh chóng lái đi.
Trái tim Mạnh Nịnh đập thình thịch, mất khá lâu mới ổn định hô hấp, tỉnh táo trở lại.
Bây giờ cô hối hận cực kì, vừa rồi cũng không phải tại cuộc bình phẩm sách, cô nói nhảm nhiều vậy làm gì, sớm rời đi không phải tốt sao.
Ngừng một lát, cô đột nhiên nhớ tới sắc mặt Khương Diễm vừa rồi khi nói câu nói kia.
Tựa như không ngoài ý muốn, một chút khiếp sợ cũng không có, cho nên, dù hôm nay cô không nói gì, cậu cũng sớm đã đoán được cô không phải Mạnh Nịnh trước kia rồi đúng không?
Vậy rốt cuộc là cậu phát hiện từ khi nào?
Cô tới thế giới này lâu như vậy rồi, còn tưởng rằng người bên cạnh sớm đã hình thành thói quen với sự thay đổi của cô nên cũng không nghĩ gì cả, kết quả, có người sớm đã nhìn ra cô không phải nguyên chủ.
Hu hu hu, chỉ số thông minh của nhân vật phản diện này thật đáng sợ!
Một đêm này, Mạnh Nịnh ngủ không ngon, mơ rất nhiều giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ, rất nhiều người quen và không quen đều la hét cô không phải Mạnh Nịnh, còn có người muốn bắt cô đi làm nghiên cứu, cô bị trói lại trên bàn mổ lạnh băng, khi lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim đã khiến cô tỉnh lại.
Ăn điểm tâm xong, cô ủ rũ đi tới trường.
Một kỳ nghỉ hè không gặp, bạn học trong lớp đều đen đi nhiều, mọi người đang nói chuyện, thấy cô đi vào đều nhiệt tình chào hỏi.
"Chị Nịnh, nghỉ hè chị có đi đâu chơi không?"
"Chị Nịnh, lâu rồi không gặp, em thực sự nhớ chị lắm."
"..."
Mạnh Nịnh thật sự cảm thấy, vẫn là mấy người bạn lớp chín vô tư đơn thuần là đáng yêu nhất.
Cô bỏ cặp xuống, lấy trong ngăn kéo ra bộ đề thi mới tinh bắt đầu làm.
Chốc lát, có nam sinh đi vào từ cửa sau, lớn tiếng hét lên,"Chị Nịnh, bên ngoài có người tìm."
Bàn tay đang cầm bút của Mạnh Nịnh khựng lại, cô quay đầu, ánh mắt đụng phải đôi mắt đen nhánh của Khương Diễm, trái tim cô khẽ run lên một chút.
Nghĩ ngợi một lát, Mạnh Nịnh vờ ho khan vài tiếng, nhỏ giọng nói với nam sinh kia,"Cậu giúp tớ bảo cậu ấy là hôm nay tớ không khỏe, có chuyện gì đợi ra về rồi nói được không?"
Nam sinh gật đầu,"Được thôi, chị Nịnh."
Sau đó cậu ta lập tức xoay người ra ngoài.
Rất nhanh, cậu ta lớn giọng nói từ bên ngoài vào,"Chị Nịnh của chúng tôi nói, hôm nay cơ thể chị ấy không khỏe, không muốn gặp cậu, tốt nhất là cậu đi đi."
Mạnh Nịnh,"..."
Cảm nhận được ánh mắt Khương Diễm dừng trên người mình, cô cúi đầu không dám quay lại.
Bây giờ cô vẫn chưa nghĩ xong, không biết mình nên thẳng thắng thành khẩn nói cho cậu biết mình thật sự không phải Mạnh Nịnh, hay là đến chết vẫn mạnh miệng kiên quyết nói mình là Mạnh Nịnh.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt lành lạnh bên ngoài cửa sổ cuối cùng cũng biến mất, Mạnh Nịnh ngẩng đầu lên lại bất ngờ đụng trúng mặt bàn trên, suýt nữa dọa cô hét lên.
"Chị Nịnh, không sao chứ?" Bàn trên xin lỗi nhìn cô.
Mạnh Nịnh hít sâu một hơi, lắc đầu khẽ nói,"Tớ không sao."
"Không sao thì tốt, chuyện đó, tớ sắp... rời khỏi Thịnh Dương rồi..."
Bút trên tay Mạnh Nịnh rơi xuống bàn, khóe mắt phiếm hồng,"Hả? Sao lại thế?"
Ánh mắt bàn trên vô cùng bình tĩnh, cậu cười nói,"... Bố mẹ chuyển đi nơi khác làm việc, tớ cũng phải đi cùng, cậu cũng đừng buồn, có duyên, không chừng tương lai còn có thể học chung trường đại học."
Ngừng một chút, cậu nâng tay xoa đầu Mạnh Nịnh, cười chúc phúc,"Cố gắng thi đại học thật tốt nhé. Có duyên sau này sẽ gặp lại."
Lên lớp 12, Thịnh Dương có một quy định bắt buộc phải tham gia lớp học buổi tối, bất luận là học sinh ở trong hay ngoài trường cũng phải ở lại học đến chín giờ, dù sao cũng chỉ còn gần một năm nữa là đến kì thi đại học, mọi người càng ngày càng khẩn trương.
Ngay cả học sinh lớp chín cũng bắt đầu nỗ lực, lúc nghỉ hè, Mạnh Nịnh đã tổng hợp lại kiến thức quan trọng lớp 10 và lớp 11, sau khi khai giảng, bạn học trong lớp liên tục mượn bài cô xem.
Sau này lớp phó học tập cảm thấy mượn qua lại như thế có chút phiền phức, được Mạnh Nịnh đồng ý, mang vở ghi chép của cô đi photo phát cho cả lớp.
Trước khi lớp học tối kết thúc nửa tiếng, sẽ có người tới hỏi Mạnh Nịnh đề bài mình không hiểu, giọng cô rất dễ nghe, giảng giải vô cùng dễ hiểu, nam hay nữ sinh cũng đều thích tìm cô hỏi bài.
Mà mọi người cũng luôn chờ cô làm xong đáp án mới tới hỏi cô.
Tiếng chuông kết thúc lớp học buổi tối vang lên, không bao lâu, trong lớp đã về hết sạch.
Mạnh Nịnh thu thập xong sách vở, đi xuống tầng, vừa định ra cổng thì tay bị người ta giật mạnh.
Nương theo ánh đèn đường, cô thấy rõ khuôn mặt thiếu niên, gò má tuấn tú, ngũ quan sắc bén.
Ngón tay thiếu niên lành lạnh, xúc cảm vô cùng thoải mái.
Mạnh Nịnh lại càng khẩn trương, tim đập cũng ngày một nhanh.
Chưa kịp mở miệng nói chuyện đã bị cậu kéo tới một góc nhỏ hẻo lánh, bên dưới là nền gạch, trên tường là hoa tử đằng, ánh trăng xuyên qua kẽ lá rơi xuống.
Lưng Mạnh Nịnh mảnh khảnh bị đè gắt gao trên tường, cô đột nhiên cảm thấy thần kỳ, sao trước nay cô chưa từng phát hiện con đường nhỏ này chứ.
Hay là chỉ có tòa nhà này có mà thôi?
Còn đang nghĩ linh tinh, cằm đột nhiên bị ngón tay lạnh lẽo nắm lấy, cô bị bắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của Khương Diễm.
Ánh mắt của cậu mang theo tìm tòi nghiên cứu.
Lông mi thiếu nữ rất dài, mái tóc mềm mại đen nhánh rũ xuống, đôi mắt trong veo tràn ngập mờ mịt và kích động.
Nếu Khương Diễm tiếp tục hỏi cô là ai, cô nên trả lời như thế nào được đây...
Từ ngày đó tới giờ cô cũng không nghĩ ra!
Thiếu nữ khẩn trương nuốt nước miếng.
Ngón tay Khương Diễm mân mê sợi tóc mềm mại của cô, hai mắt dần tối đi.
Im lặng trong chốc lát, hầu kết cậu chuyển động, cúi sát lại gần hơn nữa, đôi môi mỏng ở bên tai cô, nhẹ giọng nỉ non,"Trốn tớ? Không phải nói muốn yêu thương, muốn ở bên tớ sao?"
Mạnh Nịnh mở to hai mắt.
Cậu... sao lại nghe được mấy lời này nữa...
Cho nên, đêm đó, cậu giả vờ ngủ sao?
Cô nhớ rõ hôm ấy còn gọi cậu vài tiếng mà...
Mạnh Nịnh đã hiểu rõ, tức giận đến phát run, vừa định chất vấn xem vì sao cậu muốn lừa mình lại thấy cậu nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng nói khàn khàn,"Mông Mông*, cậu run cái gì? Hửm?"
(*từ 檬 bên trên và từ 柠 Nịnh trong tên nữ chính đều có nghĩa là chanh)
Mạnh Nịnh,"..."
Cô sửng sốt vài giây mới phản ứng được Mông Mông trong miệng cậu là đang gọi mình.
Một cảm giác xấu hổ nổi lên, dưới ánh trăng sáng, khuôn mặt thiếu nữ đỏ ửng.
Cô cảm thấy Khương Diễm vô cùng quá đáng, bí mật lớn nhất trên người cô, còn có những suy nghĩ khác, cái gì cậu cũng biết rõ, lại còn khí thế bức người kia nữa.
Mà cậu đang nghĩ gì, đến tột cùng có thích cô hay không, cô hoàn toàn không biết.
Mạnh Nịnh muốn đẩy cậu ra, nhưng nơi này thật sự quá chật hẹp, chứa hai người đã quá đủ, nếu không phải hai người đều gầy, cả người còn dính sát một chỗ thì không thể chui vào nổi...
Nhưng mà, trên người cậu vẫn là hơi thở quen thuộc, hương thảo dược nhàn nhạt, từng chút một vây lấy cô.
Mạnh Nịnh không chớp mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, dừng một chút, cô nhón chân lên, muốn cắn cậu một cái, kết quả, cô phát hiện, độ cao vẫn không đủ.
Khương Diễm yên lặng nhìn cô chăm chú, giống như không hiểu ý đồ của cô vậy.
Thiếu nữ nhích lại gần cậu, nâng tay lên, ngón tay trắng nõn tinh tế kéo cổ áo đồng phục của cậu xuống.
Mạnh Nịnh ngẩng đầu, răng nanh như ý nguyện cắn một cái trên môi cậu.
Gió đêm tháng 9 rất dịu dàng, ve sầu trốn sau lá cây tựa như luyến tiếc mùa hè, vẫn đang kêu to.
Mạnh Nịnh cảm thấy thân thể Khương Diễm đột nhiên cứng ngắc, máu nóng không ngừng dồn lên trên, da thịt trắng nõn lộ bên ngoài đã đỏ hết.
Cô nhắm mắt lại, một lát sau, không đợi được cậu đáp lại, trái tim nóng bỏng đã bắt đầu khôi phục lại.
Mạnh Nịnh hạ chân xuống, cúi đầu, vừa định chạy trốn, thân thể còn chưa kịp chui ra từ lồng ngực cậu đã một lần nữa bị cậu bắt lại, giam giữ giữa vách tường và lồng ngực cậu, tay Khương Diễm nhẹ nhàng nâng mặt cô lên.
Hai tai thiếu niên phiếm đỏ, lông mi rũ xuống, cúi đầu che lấp môi cô, không hề chớp mắt nhìn cô, giống như muốn thu hết thần sắc của cô vào trong mắt.
Không biết qua bao lâu, thân thể Mạnh Nịnh gần như nhũn ra, cả người chóng mặt, theo bản năng nghiêng đầu thở gấp.
Một giây sau, cánh tay cậu lại ôm chặt eo cô, chống đỡ thân thể cô, đôi môi ấm áp lại phủ lên trên một lần nữa.
"..."
Sức khỏe cơ thể này vốn dĩ không tốt, Mạnh Nịnh đã không chịu nổi, cô trầm thấp nức nở thành tiếng, nước mắt rưng rưng nhìn khóe mắt phiếm hồng của thiếu niên giống như yên lặng khiển trách.
Khương Diễm ẩn nhẫn khắc chế, hầu kết chuyển động không ngừng.
Mạnh Nịnh lập tức cúi đầu, chôn mặt trong lồng ngực ấm áp của cậu, cô cảm nhận được tim cậu đang đập kịch liệt, có chút dọa người.
Khương Diễm có rất nhiều thắc mắc, nhưng cái gì cậu cũng không hỏi.
Cậu biết, cô xuất hiện trong thế giới của cậu đã là đặc ân duy nhất mà ông trời ban cho.
Cậu ôm Mạnh Nịnh thật chặt, như là ánh trăng sáng đã rơi vào trong ngực mình, động tác cẩn thận, tỉ mỉ.
Khương Diễm nghĩ, nếu đây chính là một giấc mơ, vậy cậu tình nguyện cả đời ở lại trong giấc mơ này, cho đến chết mới thôi.