Chương 63: Ngoại truyện 1: Trái tim chỉ có mình em.
Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp
Hội Đường10-10-2023 12:35:51
Ngày tang lễ của Lục Nhan Thanh, tuyết ở Nam Thành cuối cùng cũng đã ngừng rơi, nhưng ánh nắng chiếu vào trên người lại lạnh vô cùng.
Bác sĩ tâm lý quốc tế trứ danh Jon cũng bay tới Nam thành, nói tất cả những vấn đề mình cố vấn cho Lục Nhan Thanh mấy năm nay cho trưởng bối nhà họ Lục.
Lúc này người nhà họ Lục mới biết mấy năm nay tâm lý của Lục Nhan Thanh có vấn đề nghiêm trọng, còn biết vì sao anh ta đột nhiên lại bắt cóc Mạnh Nịnh.
Nhất là khi biết Lục Nhan Thanh vì bọn họ mà tự mình hại mình, Lục phu nhân khóc không thành tiếng, Lục Minh Hàn cũng như già đi mười tuổi.
Đây chính là đứa con trai ông yêu thương, đắc ý nhất đời này.
Tang lễ kết thúc, Trình Tuệ Văn đỡ Lục phu nhân, Hứa Văn Thanh đỡ Lục Minh Hàn trở về.
Mà Lục Nhan Trúc không chịu rời đi, cô bé ôm lấy bia mộ Lục Nhan Thanh khóc tê tâm liệt phế,"Anh ơi, em xin anh, đừng bỏ em lại mà..."
Hứa Dịch giống như thấy được mình của đời trước qua cô bé, anh không đành lòng, ngồi xổm bên cạnh cô bé, nhẹ nhàng xoa đầu,"Sau này anh làm anh trai em có được không?"
"Em không muốn anh, em chỉ muốn anh trai em thôi..."
Lục Nhan Trúc đẩy tay anh ra, lại nhào về phía bia mộ, dùng sức đánh ảnh chụp Lục Nhanh Thanh,"Đồ trứng thối, anh quay về, mau quay về đi..."
Hứa Dịch nắm lấy cổ tay cô bé, nhẹ nhàng ôm cô bé vào trong ngực, học giọng điệu của Lục Nhan Thanh dỗ dành,"Tiểu Trúc Tử ngoan, nghe lời."
Lục Nhan Trúc đột nhiên yên tĩnh lại, cô siết chặt góc áo Hứa Dịch, nước mắt làm ướt hết áo anh, hồi lâu sau cũng ngất trong lòng Hứa Dịch.
Hứa Dịch ôm Lục Nhan Trúc đi khỏi.
Trước khi ra khỏi nghĩa trang, Mạnh Nịnh dừng bước, cô thấp giọng gọi,"Khương Diễm."
Anh dịu dàng nhìn cô.
Mạnh Nịnh cố nhếch khóe môi,"Lục Nhan Thanh... anh ta sẽ hạnh phúc chứ?"
Khương Diễm nhìn thoáng qua chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út, anh chậm rãi cúi người hôn lên trán cô, giọng nói khàn khàn,"Đến anh còn có thể được cứu vớt."
Anh đã từng làm nhiều chuyện sai trái như vậy nhưng cũng được thần linh tha thứ.
Mạnh Nịnh quay đầu nhìn thoáng qua bia mộ Lục Nhan Thanh ở phía xa.
Cô tin tưởng, trên thế giới này nhất định sẽ có một người có thể kéo Lục Nhan Thanh ra khỏi bóng tối, đem ánh sáng tới cho sinh mệnh của anh ta.
Chỉ là người kia không phải cô, cũng không phải Khương Diễm.
Nếu có kiếp sau, cô hi vọng Lục Nhan Thanh có thể gặp được người kia sớm hơn một chút.
*
Mùa xuân này trải qua nhiều chuyện, qua năm mới được vài ngày, Hứa Dịch và mấy người nhà họ Lục cùng nhau xuất ngoại.
Lần này nhà họ Lục đi cũng không tính sẽ trở về, công việc ở trong nước đều chuyển giao cho Hứa thị.
Hứa Văn Thanh mặt ngoài vô cùng bình tĩnh, nhưng bên trong sắp vui đến phát điên rồi, gặp ai tinh thần cũng thoải mái, cả người như trẻ thêm vài tuổi.
Trước khi Lục phu nhân đi có nhờ người đưa di vật của Lục Nhan Thanh cho Khương Diễm và Mạnh Nịnh.
Lúc chuông cửa vang lên, Mạnh Nịnh đang ở trong bếp hầm canh.
Sau khi Khương Diễm xuất viện, cô cũng đã chuyển tới tiểu khu Tây Hoa Uyển ở cùng anh.
Bởi vì nghe Chu Tử Hào nói, bình thường Khương Diễm ở một mình ăn gì cũng tùy tiện, hoàn toàn không chú ý tới dinh dưỡng, đôi khi còn bận đến nỗi không ăn, cho nên dạ dày vẫn không tốt lắm.
Mà bây giờ vết thương của anh vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cần phải bồi bổ thân thể.
Đúng lúc Hứa Dịch cũng không ở nhà, nên cô lập tức chuyển qua đây ở.
Mạnh Nịnh rửa tay rồi ra khỏi phòng bếp, người đưa đồ đến đã đi, Khương Diễm cầm một túi văn kiện lớn trong tay chuẩn bị mở ra.
Thiếu nữ chớp mắt tò mò lại gần nhìn.
Bên trong có một tờ giấy chuyển nhượng đất, một cột Lục Nhan Thanh đã kí tên, bên còn lại vẫn đang để trống.
Mạnh Nịnh nhìn chỉ hiểu mảnh đất này ở trung tâm Thủ Thành, gì cũng không nhìn ra.
Mà Khương Diễm đã nhận ra, mảnh đất này chính là tổng bộ công ty của đời trước.
Trong túi còn có rất nhiều ảnh chụp, Khương Diễm tùy tiện rút vài tấm nhìn thử, không đợi Mạnh Nịnh thấy rõ đã vội cất vào trong.
Mạnh Nịnh nghiêm túc nhìn anh,"Là cái gì vậy?"
Khương Diễm nhàn nhạt đáp lại,"Không có gì."
Anh vuốt tóc Mạnh Nịnh,"Ngoan, đừng nhìn."
"Khương Diễm."
Mạnh Nịnh cong môi đùa giỡn,"Trong lòng anh có quỷ à?"
Khương Diễm híp mắt im lặng nhìn cô vài giây, ngay sau đó anh cúi thấp, cố ý ở bên tai cô khàn khàn lên tiếng,"... Muốn nhìn thử thật sao?"
Cô không chút lý do nhớ tới chuyện xảy ra một ngày trước khi về Nam Thành.
Khuôn mặt Mạnh Nịnh đỏ bừng trong chốc lát, cô liều mạng lắc đầu, cố ý muốn quên đi hình ảnh khiến người ta xấu hổ,"... Em không muốn."
Cô cũng không muốn nhìn anh.
Thiếu nữ vừa nói vừa lui về phía sau.
Nhưng mà Khương Diễm lại vươn tay, chụp lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, ngón tay vuốt ve da thịt mềm mại của thiếu nữ, hơi thở ấm áp phả vào bên tai cô.
Anh liếm nhẹ vành tai cô, giọng nói như dụ dỗ trẻ con,"Thật sự không muốn nhìn sao?"
Cơ thể Mạnh Nịnh có chút tê dại, cô nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu nghiêm túc giải thích,"Lúc xuất viện bác sĩ đã đặc biệt căn dặn em, miệng vết thương của anh chưa khỏi hẳn, trong khoảng thời gian này cần cấm dục... không đúng... là cấm tất cả các hoạt động vận động kịch liệt, cho nên bây giờ anh phải dưỡng thương thật tốt, không được nghĩ..."
Trong phòng vô cùng ấm áp, trên người Khương Diễm chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, xương quai xanh tinh xảo lộ ra bên ngoài.
Hầu kết anh chuyển động, bàn tay mang nhẫn đột nhiên nắm lấy cổ tay Mạnh Nịnh.
"Mông Mông."
Anh vén áo lên, đặt tay cô ở vị trí trái tim, thấp giọng nói,"Cảm nhận được không?"
Mạnh Nịnh mờ mịt chớp mắt, mềm giọng nói,"Cái gì?"
Da thịt của anh vô cùng cứng rắn, vết sẹo bên cạnh vẫn chưa liền, mà trái tim bên trong anh lại đập liên hồi khiến tay cô cũng run lên.
Cô đột nhiên cảm thấy mình vừa hiểu sai lời anh nói, máu dồn hết lên trên, hai má và vành tai đỏ bừng, trông vô cùng ngon miệng.
Ánh mắt Khương Diễm trầm xuống, nặng nề cắn một cái lên môi cô,"Trái tim anh chỉ có mình em."
Mạnh Nịnh cảm giác mình sắp bị Khương Diễm 'tra tấn' đến điên rồi, ngón tay cô khẽ chạm vào vết sẹo trên ngực anh, sau đó rút ra, ôm chặt lấy eo anh.
Cô chôn mặt trong lồng ngực Khương Diễm, trên người anh là hơi thở lành lạnh dễ chịu, hơi thở chỉ thuộc về mình anh, quen thuộc khiến cô muốn khóc.
Hốc mắt Mạnh Nịnh nóng bừng, cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Thật ra cho tới bây giờ cô vẫn chưa dám tin rằng đời trước Khương Diễm sẽ thích mình, hoặc là nói, cô cảm giác mình không xứng với tình cảm của anh.
Khi đó cô không chỉ không xinh đẹp, thậm chí ngay từ đầu còn áp đặt mọi đau khổ của mình là do anh, về sau coi như cũng đã ăn năn, nhưng vẫn dùng phương thức khiến người ta đau lòng ép anh rời đi.
Tuy rằng đời trước cô đã đoán được tình cảm của Khương Diễm đối với mình không bình thường, khả năng sớm đã thích cô, nhưng lúc Lục Nhan Thanh nói ra mấy chuyện này, cô vẫn khiếp sợ đến không nói nên lời.
Cô nghĩ, ông trời nhất định đã rất ưu ái cô, vì vậy mới đưa cô quay về bên cạnh anh.