Chương 69: Ngoại truyện 7: Thần phục – Ngốc chết mất

Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp

Hội Đường 10-10-2023 12:35:57

Nguyễn Đường không chịu dựa gần anh, cô nghiêng đầu nhìn ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ, chiếu vào trong mắt hình thành một dải sao trời. Cô không để ý tới, trên cửa sổ phản chiếu khuôn mặt của thiếu niên, ánh mắt anh tối tăm mà phức tạp. Trên đường đi Lục Nhan Thanh báo nơi ở của mình, người lái xe không nói thêm gì, lập tức đi hướng đó. Nguyễn Đường mặc áo khoác kéo khóa cao, trên lưng còn đeo balo, đi theo phía sau anh xuống xe. Anh ở một căn nhà riêng, trong viện trồng đầy hoa, bây giờ đã là cuối xuân đầu hè, là lúc hoa hồng nở rộ. Nguyễn Đường thấy được một mảng lớn hoa hồng xanh lay động dưới ánh trăng, hương thơm ngào ngạt tràn ngập không khí, thấm vào ruột gan. Vào phòng, Lục Nhan Thanh để cô ở dưới, một mình đi lên lầu. Nguyễn Đường dạo quanh một vòng bên dưới, không phát hiện đồ vật nào có ý nghĩa, cô có chút buồn ngủ, quay về phòng khách ôm gối nằm nghiêng trên sofa nhắm mắt. Không biết ngủ được bao lâu, cô bị người lay tỉnh. Lục Nhan Thanh để bộ quần áo bên cạnh cô,"Lên lầu tắm rửa rồi ngủ." Nguyễn Đường mệt không mở nổi mắt, chỉ cảm thấy Lục Nhan Thanh quá ồn ào giống như con muỗi vo ve bên tai vậy. Cô nâng tay che kín tai, lật người một cái rồi ngủ tiếp. Lục Nhan Thanh đứng bên cạnh không chút biểu cảm nhìn cô, thấy cô không nhúc nhích lập tức xoay người chuẩn bị lên lầu. Đi được vài bước, anh ngừng lại, sau đó xoay người. Ngày hôm sau, lúc Nguyễn Đường tỉnh lại vô cùng thỏa mãn, cô luôn ngủ không sâu, nhưng đêm qua lại ngủ vô cùng ngon, cũng không biết vì uống rượu hay do chiếc giường này ngủ thoải mái. Dừng một chút, cô quan sát hoàn cảnh xung quanh, đột nhiên nhớ tới hôm qua theo Lục Nhan Thanh về nhà, cho nên... bây giờ cô đang ở trên giường của Lục Nhan Thanh? Thiếu nữ giật mình một cái, lập tức nhảy xuống giường. Thần sắc Nguyễn Đường mờ mịt, không đúng, hôm qua không phải cô ngủ thiếp trên sofa sao? Tại sao bây giờ lại ngủ trên giường anh? Cho nên, là anh ôm cô lên đây sao? Ý nghĩ này vừa truyền tới đã bị Nguyễn Đường tự mình phủ nhận, anh còn lâu mới thương hương tiếc ngọc như vậy, nhất định là do cô mộng du, nửa đêm tự mình đi lên. Cô xuống lầu. Không thấy Lục Nhan Thanh đâu cô còn tưởng anh chưa dậy, kết quả sau khi tới sofa cầm điện thoại lên đã chín giờ. Còn có mấy cuộc gọi nhỡ từ chủ nhiệm, lớp trưởng và mẹ. !!! Nguyễn Đường,"..." Cô nhanh chóng thay đồng phục, sau đó đeo cặp ra khỏi cửa. * Lục Nhan Thanh làm xong một bộ đề toán, lấy điện thoại ra nhìn là chín giờ. Đầu ngón tay anh gõ nhẹ hai tiếng trên bàn. Tóc đỏ hạ thấp âm thanh, trộm hỏi Dương Quân,"Lục gia sao vậy, trúng tà à? Sao đột nhiên lại làm đề?" Chu Dịch cũng đang học thơ, liếc mắt một cái,"Không phải sắp thi đại học sao? Lục gia chắc là muốn thay đổi, lần nữa làm người." Tiểu Mã 'hừ' một tiếng."Chỉ còn một tháng, liệu có kịp không?" Dương Quân,"Chu Dịch kịp hay không thì tao không biết, dù sao thì Lục gia nhất định sẽ kịp, vừa rồi tao cầm đáp án nhìn rồi, cậu ấy làm đúng hết." Tóc đỏ nghe có chút hâm mộ,"Không hổ là vương bài của Nhất Trung." Nghĩ xong, cậu ta lại hỏi,"Cho nên Lục gia đột nhiên phấn đấu là vì em gái xinh đẹp đêm qua sao? Chúng mày nói xem em gái đó có quan hệ gì với Lục gia?" Chu Dịch lười tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, thành tích cậu ta cũng không tệ lắm, cố gắng một chút biết đâu cũng vào được đại học. Ban đầu gia nhập vào hội bạn này vây quanh Lục Nhan Thanh cũng chỉ vì muốn tiếp xúc thêm bạn bè, nhất là có thể dựa vào Lục Nhan Thanh để tiếp cận người mà cậu ta bình thường không thể với tới. Cho nên bây giờ Lục gia bắt đầu học tập, cậu ta tất nhiên có thể yên tâm đọc sách. Dương Quân nhìn thoáng qua Lục Nhan Thanh, thấy anh lại lấy một bộ đề lý, yên lòng nói tiếp,"Tôi nghe em gái bên Nhất Trung nói, Lục gia có một người em gái..." Lời còn chưa hết, bên cạnh đã vang lên tiếng nói quỷ mị,"Nói đủ chưa?" Hai mắt Lục Nhan Thanh âm u, buông bút trong tay đứng dậy, từ cửa sau phòng học ra ngoài. * Lúc Nguyễn Đường tới trường học đã qua nửa tiết văn, cô bị chủ nhiệm gọi tới văn phòng giải thích nguyên nhân trốn học, sau khi xong xuôi lại gọi cho mẹ báo bình an. Ra khỏi văn phòng, điện thoại lại vang lên, là anh Lục. Nguyễn Đường do dự một chút vẫn chọn nghe máy, cô trốn vào nhà vệ sinh, giọng điệu không tốt cho lắm,"Alo?" Cô vô cùng tức giận, đều tại tên đầu sỏ này mà sáng nay cô dậy muộn, buổi sáng đi học mà không gọi cô một tiếng. Lục Nhan Thanh cảm nhận được tâm tình không thoải mái của cô, cười một tiếng,"Em quên đồ ở nhà tôi rồi, raa đây lấy đi." "Đồ gì?" Nguyễn Đường suy nghĩ, còn nói,"Bây giờ là giờ học, không thể ra khỏi cổng trường, anh không biết điều này sao?" Lục Nhan Thanh thấp giọng,"Không phải sân thể dục có bức tường thấp sao?" "..." Nói như vậy, Nguyễn Đường lập tức nghĩ tới người này lúc còn là hội trưởng hội học sinh Nhất Trung thường xuyên tới đó bắt người. Cô về phòng học một chuyến, mở cặp ra nhìn một lúc cũng không phát hiện mình quên thứ gì. Nhưng cô thật sự tò mò Lục Nhan Thanh muốn làm cái gì, nhân dịp tiết sau là tiết tự học, cô lén chạy tới sân thể dục. Cô lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị hỏi xem anh ở đâu, đôi môi vừa mở, một đôi tay xuất hiện ngay phía trên tường. Nguyễn Đường còn chưa lấy lại tinh thần, chủ nhân đôi tay kia đã ngồi ở phía trên, nhìn thấy cô, đôi mắt đào hoa híp lại. Một lúc sau, anh cúi người đưa tay qua,"Lên đây." Nguyễn Đường nhíu mày,"Không phải anh nói em quên đồ..." Lục Nhan Thanh không kiên nhẫn,"Nghe lời, lên đây." Nguyễn Đường nghiến răng đưa tay cho anh, anh dùng lực một chút đã kéo cô lên trên. Thiếu nữ sợ độ cao, nắm chặt góc áo của anh, giọng nói run rẩy,"Lục... Lục... Lục Nhan Thanh, anh muốn làm gì?" Lục Nhan Thanh im lặng nhếch môi cười,"Em nhảy xuống tôi sẽ nói cho em biết." Lời còn chưa dứt, người bên cạnh đã nhảy xuống dưới, chân dài nhẹ nhàng đạp một cái đã vững vàng rơi xuống đất. Nguyễn Đường,"..." Lúc này cô ngang ngược ngồi trên tường, hai tay chống bên chân, ánh mắt nhìn Lục Nhan Thanh có chút đáng thương còn hung dữ, thoạt nhìn là biết muốn cắn anh mấy cái. Lục Nhan Thanh đứng phía dưới dang rộng hai tay,"Bây giờ có thể nhảy rồi." Nguyễn Đường còn đang do dự, nhìn anh một lát, nghiêm túc nói,"Lục Nhan Thanh, anh phải đỡ được em, nếu bị ngã..." Không cho cô cơ hội nói hết, Lục Nhan Thanh đã nâng tay, cầm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô kéo xuống. Nguyễn Đường không kịp đề phòng, cảm giác như cơ thể bị mất trọng lượng sau đó được một cái ôm tiếp nhận, bọn họ xoay nửa vòng tại chỗ mới đứng vững. Cô nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt eo Lục Nhan Thanh. Tiếng nói anh vang lên trên đỉnh đầu,"Định ôm bao lâu nữa?" Nguyễn Đường vẫn kinh hồn lên tiếng,"Gì mà bao lâu chứ?" Vài giây sau cô mới phản ứng kịp, vội vàng đẩy anh ra,"Bây giờ anh có thể nói tìm em có việc gì chưa?" Lục Nhan Thanh thu hồi cảm xúc trên mặt,"Đưa em đi ăn sáng." Nguyễn Đường không thể tin mở to hai mắt, theo bản năng nói,"Ăn..." Lục Nhan Thanh bình tĩnh nhìn cô, đáy mắt lộ ra vẻ nguy hiểm. Lý trí kịp thời ngăn cản những câu sau của Nguyễn Đường, hai mắt cong cong,"Ăn ăn ăn, thầy giáo nói bữa sáng là quan trọng, không thể không ăn." Hai mắt Lục Nhan Thanh nhướn lên, anh xoa đầu cô khích lệ nói,"Ngoan lắm." Nguyễn Đường cố gắng duy trì nụ cười trên mặt. Trong lòng cô lặng lẽ suy nghĩ, ngoan cái đầu anh, đồ điên, giờ này còn ăn uống gì, nhịn một lát rồi ăn cơm trưa chết được người à??? Mặc dù cô không phải học sinh giỏi, nhưng từ khi vào trường tới nay chưa bao giờ phá vỡ nội quy trường học, kết quả hôm nay lại bị anh hại, vừa trốn học vừa cúp học, hừ! Ăn sáng xong xuôi, Nguyễn Đường muốn về trường học nhưng đi chưa được vài bước đã bị Lục Nhan Thanh ôm eo kéo về. Anh hỏi cô,"Còn nhớ rõ đêm qua nói gì không?" Nguyễn Đường thăm dò nói,"Hút một điếu thuốc tuổi thọ giảm 10 năm?" Lục Nhan Thanh vẫn đang nhìn cô,"Là giám sát tôi học tập, còn nhớ không?" Nguyễn Đường sao dám nói không tính, cô nhẹ nhàng gật đầu,"Ừm." Lục Nhan Thanh im lặng nhếch môi cười, buông lỏng cô ra,"Quay về đi." * Buổi chiều tan học, Nguyễn Đường vừa ra khỏi cổng trường, một chiếc xe đã chạy tới bên người cô, cửa kính xe hạ xuống, cô nhìn thấy Lục Nhan Thanh. Đang định làm bộ như không thấy đã nghe anh nói,"Tôi tới đón em về nhà thu dọn đồ đạc sang chỗ tôi ở." Nguyễn Đường nhíu mày,"Anh bị điên à?" "Lên xe." "Tôi đã nói với dì rồi." "..." Nguyễn Đường đột nhiên nhớ tới sáng nay giải thích với mẹ, tối qua cô không ngủ ở nhà, là ở bên nhà Lục Nhan Thanh, mẹ cô mới yên tâm tắt máy. Cô thở dài một hơi, ấn tượng trước kia Lục Nhan Thanh với bố mẹ cô quả thật rất tốt. Nếu mẹ cô biết bây giờ anh biến thành dạng này, nhất định sẽ không yên tâm như thế, càng không đồng ý cho cô tới nhà anh ở! Nguyễn Đường thật ra cũng không có gì để thu thập, quần áo có thể mua lại lần nữa, cô chủ yếu chuyển đồ vẽ lên xe. Hai người ăn cơm bên ngoài, sau khi về nhà, anh đọc sách làm đề thi, cô ngồi cách đó không xa vẽ tranh. Không biết qua bao lâu, ánh mắt Nguyễn Đường bắt đầu chua xót, cô buông bút màu trong tay dụi mắt, nhìn về phía Lục Nhan Thanh ngồi ở bàn nửa ngày không nhúc nhích kia. Anh còn đang cúi đầu làm đề, đôi mắt xinh đẹp ngũ quan rõ ràng nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy một loại hơi thở tàn nhẫn không dễ chọc tới. Nguyễn Đường nghĩ, đây có lẽ là do khí chất khác biệt. Dừng hai giây, cô lấy điện thoại ra nhìn lịch, còn khoảng 33 ngày nữa là thi đại học. Rất nhanh bọn họ sẽ phải tách ra, bốn năm hoặc là lâu hơn, còn không biết sau này có thể gặp nhau nữa hay không. Có lẽ sẽ không, trước kia bố mẹ từng nói với cô, sau này sẽ ra nước ngoài học đại học, sau đó định cư luôn ở nước ngoài. Thật ra mấy năm trước bọn họ đứng vững ở nước ngoài đã muốn đón cô qua đó, chỉ là cô luyến tiếc, luyến tiếc đất nước, luyến tiếc phong cảnh, luyến tiếc người cùng cô lớn lên từ nhỏ. Nhưng bây giờ người nhà cô đều ở bên kia, sau khi cô tốt nghiệp đại học cũng chưa chắc đã trở về. Tự hỏi bản thân một lúc, Nguyễn Đường bỗng cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, theo bản năng liếc sang Lục Nhan Thanh. Anh vẫn đang đọc sách, tư thế cũng không thay đổi. Cho nên cô bị ảo giác sao? Tháng 5, thời tiết Dương Thành ngày càng nóng, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, cả tháng này cô đều ôn tập cùng Lục Nhan Thanh. Hầu hết thời gian bọn họ không nói chuyện gì cả, thỉnh thoảng anh sẽ trêu chọc cô vẽ không đẹp, cô sẽ nổi nóng với anh. Anh ngày càng giống trước kia như đúc, nghiêm túc có thể ngồi học bài nguyên một tư thế cả ngày trời. Trước kì thi tốt nghiệp một tối, Lục Nhan Thanh đọc lại tất cả đề thi một lượt, Nguyễn Đường cũng không vẽ tranh mà giúp anh chuẩn bị đồ đạc. Bút chì, bút bi, tẩy, chứng minh thư, giấy dự thi, ... toàn bộ đồ đạc được cô đặt trong một chiếc hộp bút trong suốt đặt trên bàn anh. Làm xong những thứ này, cô cong môi,"Ngày mai cố lên, em đi ngủ trước." Lục Nhan Thanh nhìn cô một cái, thản nhiên gật đầu. Nguyễn Đường không nhìn ra anh khẩn trương chút nào, cô cảm thấy so sánh mình với anh, cô mới là người khẩn trương, tim đập thình thịch lo lắng. Cô may mắn nghĩ, cũng may mình không cần thi đại học, không cần chịu loại tra tần này. Quay lại phòng, Nguyễn Đường đi tắm rửa một phen, sấy khô tóc sau đó nằm trên giường nhắm mắt lại. Đêm nay cô ngủ không được sâu, trong đêm mơ hồ còn nghe được tiếng cửa phòng bị đẩy ra. Lục Nhan Thanh thi ở Tam Trung, cách nhà anh chỉ mất 10 phút, trong lúc thi đại học, học sinh lớp 10, 11 đều được nghỉ, cho nên buổi sáng thi xong, giữa trưa anh sẽ về nhà ăn cơm cùng Nguyễn Đường. Mấy ngày nay hai người vẫn luôn ăn ở ngoài, sáng sớm ngủ dậy, Nguyễn Đường đã suy nghĩ, hôm nay là ngày quan trọng như vậy, ra ngoài ăn thì không được tốt lắm. Vì thế cô lập tức đi siêu thị mua đồ nấu ăn, chuẩn bị tự mình làm cơm. Cô cũng không dám chọn món nào có độ khó cao, chỉ chọn canh trứng cà chua, trứng gà vô cùng đơn giản. Cơm nấu xong xuôi, mười một rưỡi Lục Nhan Thanh thi xong, cô nhìn đồng hồ mới mười rưỡi, mười một giờ mới bắt đầu nấu thức ăn, vì thế Nguyễn Đường ra ngoài xem TV cười ha ha, lúc nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ rồi. Cô vội vàng nhảy xuống khỏi sofa, đi xuống phòng bếp muối cánh gà, sau đó chuẩn bị làm trứng trưng cà chua. Lục Nhan Thanh vừa mở cửa, còn chưa vào phòng đã ngửi thấy mùi khét truyền ra từ bếp. Anh cũng không đổi giày mà vội vàng chạy vào trong. Chỉ thấy trên người Nguyễn Đường mặc áo khoác rộng lớn của anh, trên mặt còn đeo khẩu trang đen, cả người trùm kín, trên tay có một cái khăn ướt và một cái xẻng nấu ăn, đang muốn lật thứ đen kịt trong chảo. Nhưng khăn lông ướt lại không ngừng chạm vào đáy nồi, vì thế mới tỏa ra mùi khét. Lục Nhan Thanh,"..." Anh cầm lấy cổ tay Nguyễn Đường, kéo cô ra sau lưng, tay kia lại cầm lấy nắp nồi, tắt bếp đi. Anh mở cửa sổ và máy hút mùi, kéo Nguyễn Đường chỉ lộ mỗi đôi mắt ra ngoài. Lục Nhan Thanh nhìn cô, đôi mắt đen nhánh, không khí xung quanh vô cùng thấp. Nguyễn Đường không hiểu sau lại sợ hãi, tuy rằng cô có lòng tốt muốn nấu cơm cho anh nhưng cuối cùng lại giống như phá nhà anh vậy, cũng không để anh thi xong về nhà có cơm ăn. "Có bị dầu bắn lên người không?" Lục Nhan Thanh kéo khẩu trang của cô xuống, nghiêm túc đánh giá khuôn mặt cô. Ngoại trừ mái tóc thiếu nữ có chút loạn, trên mặt trắng nõn không chút dấu vết bị bỏng. Nguyễn Đường nâng bàn tay cầm xẻng lên, mu bàn tay bị đỏ, cô ấm ức nói,"Tay bị dầu bắn lên rồi." Lục Nhan Thanh bắt lấy tay cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, nghe được tiếng kêu đau của cô, anh 'hừ' một tiếng,"Ngốc chết mất." Nguyễn Đường,"..."