Cuối cùng Lục Nhan Thanh cũng đăng kí vào trường khoa học quân sự, ở thành phố H chưa hết tháng 8 cũng đã khai giảng.
Buổi tối trước khi xuất phát, Nguyễn Đường thu thập hành lý cùng anh, cô gái nhỏ ngồi trên sofa, dáng vẻ cúi đầu không vui chút nào.
Kỷ luật quân đội nghiêm minh, bình thường ngay cả điện thoại cũng thu, căn bản không có cách nào liên hệ với anh được, thậm chí ngày nghỉ còn ít hơn các trường khác rất nhiều.
Nguyễn Đường biết hai người bọn họ sẽ có một khoảng thời gian dài không thể gặp mặt, cũng không thể nói chuyện.
Lục Nhan Thanh đang sửa sang lại quần áo, thiếu nữ đột nhiên đứng dậy kéo quần áo trên tay anh, không cho anh tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Cô ôm lấy anh từ phía sau, hai má cọ lên lưng anh, cắn môi nhỏ giọng nói,"Anh có thể không đi được không?"
Hầu kết Lục Nhan Thanh chuyển động,"Vì sao?"
Hai mắt Nguyễn Đường hơi đỏ, cô khịt mũi,"Chỉ cần vừa nghĩ tới không thể gặp anh trong thời gian dài như vậy là em không muốn anh đi nữa."
Từ khi xác định quan hệ tới giờ, mỗi ngày bọn họ đều ở chung một chỗ với nhau, mà bây giờ anh lại phải đi học trường quân đội, có lẽ sau khi tốt nghiệp còn bị phân tới một nơi rất xa.
Lục Nhan Thanh khẽ cười một tiếng,"Sao lại dính người vậy chứ?"
"Anh còn cười được?"
Nước mắt Nguyễn Đường đã chảy ra,"Em giống trước kia thích dính người không được à..."
Lục Nhan Thanh tách hai tay Nguyễn Đường ra, xoay người lại đặt cô trên tủ quần áo, khom lưng liếm hết nước mắt của cô.
Anh nhìn cô không rời mắt, im lặng vài giây rồi khàn giọng nói,"Thật ngọt."
"..."
"Đồ biến thái chết tiệt!"
Lục Nhan Thanh không tức giận, anh chạm trán hai người vào nhau, lòng bàn tay vuốt ve lưng cô, giọng nói mang theo vẻ mê hoặc,"Em nói lại lần nữa đi."
Lúc anh nói chuyện, hơi thở lành lạnh dừng trên mặt Nguyễn Đường có chút ngứa ngáy, đầu ngón tay cô run lên muốn quay mặt đi,"Không nói..."
Lời còn chưa nói hết, đôi môi Lục Nhan Thanh đã ngăn chặn thanh âm của cô, anh như trở bàn tay phá vỡ phòng bị của cô, quấn lấy đầu lưỡi cô.
Vì phối hợp với anh mà Nguyễn Đường kiễng chân ngẩng đầu, cổ kéo ra thành một độ cong tuyệt đẹp.
Làn da thiếu nữ lộ bên ngoài đỏ bừng, mặt mày nhiều thêm vài phần mị hoặc.
Tiếng thở dốc của Lục Nhan Thanh càng ngày càng nặng, bàn tay giữ lấy eo cô cũng thêm lực, hôn không biết mệt mỏi.
Cơ thể Nguyễn Đường nhũn ra, cả người chỉ có thể dựa vào anh, cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập kịch liệt của anh, chóp mũi cũng đều là hơi thở của anh, giống như hương tuyết tùng hay là trà xanh, vô cùng say lòng người.
Thiếu nữ đã sắp không thở nổi, cô trầm thấp nức nở vài tiếng, mặt chôn ở cổ anh.
Lục Nhan Thanh ôm cô thật chặt, cằm cọ lên tóc cô, giọng nói khàn khàn mê ly, ngực vẫn đang không ngừng phập phồng,"Lễ Quốc Khánh anh sẽ về gặp em."
Một lúc sau Nguyễn Đường mới khôi phục lại hô hấp,"Bây giờ còn chưa tới tháng 9 mà anh đã nhắc tới Quốc Khánh với em."
Dáng vẻ ngoan ngoãn làm nũng khiến người khác vô cùng vui vẻ, Lục Nhan Thanh cong môi,"Không phải em nói muốn cố gắng học tập thật tốt, sang năm thi đỗ đại học H tìm anh sao?"
Nguyễn Đường cảm thấy buồn cười, cô ngẩng đầu nhìn anh,"Thành tích em kém vậy mà anh tin em sao?"
Lục Nhan Thanh xoa đầu cô,"Nếu em thi không tốt anh cũng giấu em trong phòng."
Nguyễn Đường liếc anh một cái, không nói thêm gì.
Lục Nhan Thanh ôm cô đặt lên giường,"Ngoan, đợi anh thu dọn hành ly xong rồi chơi với em."
Nguyễn Đường rút chân ra khỏi dép, đạp anh một cái,"Hừ, ai thèm chơi với anh, nhanh dọn đồ của anh đi."
Ánh mắt Lục Nhan Thanh từ mắt cá chân cô hướng lên, cuối cùng dừng lại trên mặt cô, ánh mắt tối đi.
Nguyễn Đường cầm gối ở bên cạnh che mặt,"Em không nói gì nữa, anh dọn đồ đi."
*
Ngày hôm sau, lớp 12 cũng đi học, sáng sớm Lục Nhan Thanh đã rời giường làm đồ ăn sáng, sau đó vào phòng Nguyễn Đường.
Lúc anh đẩy cửa vào cô đã tỉnh, nhưng lại lựa chọn tiếp tục giả bộ ngủ.
Cô cảm giác được anh sắp đi đến bên cạnh giường, đứng một lát, ngay lúc cô không nhịn được muốn mở mắt, Lục Nhan Thanh cúi người hôn lên trán cô một cái.
Giống như chuồn chuồn lướt sau đó ra khỏi phòng.
Nguyễn Đường nắm chặt chăn không để cho mình đứng lên đuổi theo anh.
Lục Nhan Thanh định ra cho cô một mục tiêu, nếu kì thi tháng đầu tiên cô có thể tăng 10 hạng trong lớp, Quốc Khánh sẽ đưa cô đi xem nhạc hội.
Từ năm lớp 10 Nguyễn Đường đã không học hành tử tế, vì thế mục tiêu này với cô mà nói có chút khó khăn, do đó cô đã thương lượng với bố mẹ, cuối tuần báo danh một lớp học phụ đạo.
Vốn dĩ cô cho rằng không có Lục Nhan Thanh bên cạnh sẽ không quen, sẽ nhớ anh nhưng ai ngờ, cô bận bịu tới mức không rảnh quan tâm tới nữ nhi tình trường!
Cô cảm giác mình sắp bị học hành dìm chết, nhất là môn văn có quá nhiều thứ phải học thuộc, còn phải viết đến mỏi cả tay, đúng là mất nhiều hơn được.
Nguyễn Đường thở dài một hơi.
Trước kì thi tháng ba ngày, cô cũng không làm đề toán hay lý, ngày ngày chỉ nâng quyển sách ngữ văn và đề thi tiếng anh chăm chú học.
Tất cả mọi người cho rằng cô sắp điên rồi, bao gồm cả chủ nhiệm lớp và giáo viên dạy văn, thậm chí lớp trưởng còn tới khuyên cô đừng quá khẩn trương, còn chín tháng nữa mới thi tốt nghiệp nên đừng vội vàng.
Sau kì thi tháng hai ngày là có kết quả, Nguyễn Đường nhìn thành tích của bản thân, suýt chút nữa vui đến mức khóc thành tiếng.
Sau hôm sữa đề chính là ngày nghỉ Quốc Khánh, sáng sớm cô vừa tỉnh lại đã tới sân bay đón Lục Nhan Thanh.
Nguyễn Đường đứng chờ hồi lâu cũng không thấy người, còn tưởng rằng máy bay bị trễ, vừa định ra quán café gọi đồ uống đợi anh thì thấy một người rất giống Lục Nhan Thanh đi từ đó ra.
Cô sửng sốt mất hai giây mới nhận ra chính là anh.
Hơn một tháng không gặp, Lục Nhan Thanh lại không đen đi chút nào, dáng vẻ càng trở nên tuấn tú sắc bén, ánh mắt nhiều thêm vài phần kiên định, chỉ là tóc ngắn vô cùng đáng sợ, bây giờ càng ngày càng giống một người đàn ông trưởng thành.
Lục Nhan Thanh bước đến trước mặt cô, còn chưa kịp nói chuyện Nguyễn Đường đã bật cười,"Bây giờ anh xấu muốn chết, haha."
Anh lập tức ôm lấy eo cô đi ra bãi đỗ xe.
Nguyễn Đường nhíu mày,"Eo em đau chết mất, anh có thể nhẹ chút không..."
Lục Nhan Thanh liếc cô một cái, khóe mắt hơi nhướn, như cười như không nói,"Anh vừa mới trở về, sao eo em lại đau rồi?"
Nguyễn Đường không hiểu nhìn anh,"Hả?"
Một lúc sau cô mới phản ứng kịp, hai má đỏ lên,"Lục Nhan Thanh, anh chính là tên biến thái chết tiệt!"
Lục Nhan Thanh 'ừm' một tiếng, thả lỏng tay,"Vậy em chính là bạn gái tên biến thái này."
"Chúng ta về nhà ăn cơm?"
Nguyễn Đường nhân lúc anh không để ý, nâng tay sờ đầu anh, tóc đâm vào tay khiến cô hơi đau, ghét bỏ thu tay lại,"Giống như râu của bố em vậy."
Lục Nhan Thanh cong môi,"Vậy còn muốn sờ không?"
Nguyễn Đường trực tiếp không để ý tới anh nữa.
Sau khi Lục Nhan Thanh đi học, dì Trương ở nhà thường xuyên tới đây nấu cơm cho Nguyễn Đường, vừa nghe tiếng mở cửa đã chạy tới,"Dì hâm nóng đồ ăn rồi, hai đứa đi rửa tay trước đi rồi ra ăn cơm."
Dì Trương giúp bọn họ bưng đồ ăn ra bàn, thu thập một chút rồi quay về nhà họ Nguyễn, Lục Nhan Thanh đã trở về, mấy ngày nay bà không cần tới nữa.
Ăn cơm trưa xong, Nguyễn Đường theo lẽ thường muốn đi ngủ trưa, vừa trở về phòng cô đột nhiên nhớ tới chuyện anh hứa dẫn mình đi xem hòa nhạc, Nguyễn Đường lấy bài thi trong cặp ra, chạy tới phòng Lục Nhan Thanh.
Vừa đẩy cửa lắc bài thi trong tay, cô nói,"Bạn học Tiểu Lục, anh đoán xem lần này thành tích của em tiến bộ..."
Còn chưa nói xong đã thấy người trong phòng đang cởi quần áo, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng sáng.
Cô đưa tay che mắt, giữa ngón tay còn lưu lại chút khe hở, cô hỏi,"Anh muốn làm gì?"
Lục Nhan Thanh buông quần áo trong tay, buồn cười nhìn cô cười một tiếng, đi tới bên tai Nguyễn Đường nói nhỏ,"Chuẩn bị đi tắm."
Nguyễn Đường né tránh,"Vậy anh mau đi đi."
"Em muốn nói gì với anh?"
Lục Nhan Thanh nhận bài thi trong tay cô, kiên nhẫn xem từng bài một, mỗi môn thi đều đạt tiêu chuẩn, tốt hơn trước đây rất nhiều.
Nguyễn Đường ôm lấy anh, vẻ mặt nũng nịu,"Bạn trai, bây giờ là lúc anh khen thưởng em đấy."
Lục Nhan Thanh hôn tóc cô, khóe môi nhếch lên,"Muốn làm gì?"
Nguyễn Đường,"Ngủ."
Lục Nhan Thanh gật đầu,"Vậy khen thưởng em ngủ cùng anh."
"... Ai muốn ngủ cùng anh chứ!"
Nguyễn Đường buông tay, cầm bài thi của mình,"Được rồi, anh mau đi tắm đi."
Cô cũng về phòng mình tắm rửa, đổi quần áo ngủ rồi lại đi xuống.
Lục Nhan Thanh mở cửa phòng tắm đã thấy thiếu nữ dựa lưng vào tường, mái tóc đen nhánh mềm mại thả ra đang nhìn mình.
Anh dùng khăn vừa lau tóc vừa hỏi cô,"Không phải không muốn ngủ cùng anh sao?"
Nguyễn Đường chỉ sofa bên kia,"Quy định cũ, anh ngủ sofa, em ngủ giường."
Tóc Lục Nhan Thanh rất ngắn, lau mấy cái là khô, anh bỏ lại khăn đi tới bên cạnh Nguyễn Đường ngồi xuống,"Không cho anh ôm sao?"
Anh vừa tắm xong, đôi mắt đen nhánh đào hoa còn mang theo hơi nước, khuôn mặt vô cùng đẹp trai.
Nguyễn Đường nuốt nước bọt,"Thật ra giường anh cũng lớn, hai người chúng ta ngủ chung cũng được."
Lục Nhan Thanh yên lặng nhìn cô vài giây, vẫn nhịn không được cùng cô nằm trên giường, anh ôm cô vào trong ngực, yên lặng lắng nghe hơi thở trong veo trên người cô, nhắm hai mắt lại.
Rất nhanh anh đã thiếp đi.
Nguyễn Đường nhìn khuôn mặt anh một lúc lâu cũng đã mệt, vì thế cô nhắm mắt lại, một hồi lâu sau cũng không ngủ được.
Cô buồn bực, vì sao nói tình nhân ngủ cùng nhau thì con trai mới là người không ngủ được sao, tại sao bây giờ người không ngủ được lại là cô?
Nguyễn Đường muốn lật người nhưng Lục Nhan Thanh lại ngủ rất say, bàn tay cũng ôm chặt cô không buông, cuối cùng Nguyễn Đường từ bỏ, không động nữa.
Cô nâng tay sờ mặt anh, đầu ngón tay chạy dọc theo đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng và đôi môi đỏ ửng, cuối cùng dừng lại trên xương quai xanh, hơi dùng lực xoay vòng.
Cách vài giây lại sợ anh tỉnh, cô nhanh chóng thu tay, bắt đầu đếm cừu trong đầu, không biết đếm tới bao nhiêu cũng ngủ thiếp đi.
Lúc Nguyễn Đường mở mắt, ngoài trời đã tối mà có vẻ Lục Nhan Thanh vẫn chưa tỉnh, cô vừa định ngủ tiếp thì nghe được tiếng nói khàn khàn của anh,"Tỉnh rồi?"
Nguyễn Đường chống lại tầm mắt của anh,"Anh cũng tỉnh rồi sao?"
Lục Nhan Thanh xoa đầu cô,"Nên dậy rồi, buổi hòa nhạc bắt đầu lúc bảy rưỡi."
Nguyễn Đường nâng tay choàng lấy cổ anh, môi tới gần bên miệng anh vừa cắn lại vừa liếm,"Haizz, em còn tưởng anh bị huấn luyện hành hạ đến quên mất chuyện này rồi cơ."
Hô hấp của Lục Nhan Thanh lại trở nên dồn dập, anh nhắm mắt, trầm giọng nói,"Ngoan, về phòng thay quần áo trước đi."
Nguyễn Đường cảm giác được gì đó, mặt rất đỏ, cô lúng túng ừ một tiếng rồi vội xuống giường.
Quốc Khánh có bảy ngày nghỉ, chuyến bay của Lục Nhan Thanh khởi hành vào buổi chiều ngày cuối cùng.
Nguyễn Đường nghĩ lần sau bọn họ gặp mặt đã là sang năm, mấy ngày nay cô vẫn dính lấy anh, ngay cả làm bài tập cũng sang thư phòng của anh.
Trước đó cô còn làm một đề toán, suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra cách làm, theo thói quen gửi tin nhắn cho đại diện môn toán.
Nguyễn Đường chụp ảnh gửi cho đối phương, sau đó gõ chữ: Bảo bối, bài tập này làm như thế nào, cậu xem...
Còn chưa gõ xong, điện thoại bỗng nhiên bị Lục Nhan Thanh cướp mất, anh nguy hiểm híp mắt, khóe môi nhếch lên,"Hải Đường bé bỏng, em dám ở trước mặt anh gọi người khác là bảo bối sao?"
Nguyễn Đường muốn đoạt lại điện thoại nhưng không với tới, cô kéo tay áo anh, mềm giọng nói,"Anh đừng nhìn avatar cậu ấy là ảnh con trai mà nghĩ nhiều, cậu ấy là nữ mà."
Lục Nhan Thanh vẫn không trả máy cho cô, còn niết cằm cô hỏi,"Em gọi người ta là bảo bối, vậy gọi anh là cái gì?"
Nguyễn Đường nâng tay chọc chọc mặt anh,"Haizz, anh đừng tức giận mà, anh mới là bảo bối của em, cậu ấy không phải."
Lục Nhan Thanh nghiêng đầu cắn ngón tay cô một cái,"Còn nhớ trước kia gọi anh là gì không?"
Nguyễn Đường trầm thấp kêu đau một tiếng, ấm ức nhìn anh, tại sao người này bây giờ còn thích cắn người hơn cô vậy chứ.
Lục Nhan Thanh buông điện thoại cô xuống, đặt ngón tay bị cắn trong lòng bàn tay ngắm một lúc, ánh mắt hơi trầm xuống,"Mau gọi đi."
Nguyễn Đường cong môi,"Anh muốn em gọi... anh trai Lục sao?"
Lời còn chưa dứt, cô đã bị Lục Nhan Thanh nhấc lên bàn, mười ngón tay đan xen, anh hôn lấy vành tai của cô,"Thật ngoan."
*
Trước kỳ thi tốt nghiệp một ngày, Lục Nhan Thanh từ trường ra ngoài tìm một nơi gọi điện thoại cho cô.
"Là anh."
Nguyễn Đường vẫn đang học, cô cong môi,"Em biết mà."
Lục Nhan Thanh hỏi,"Có khẩn trương không?"
Nguyễn Đường gật đầu,"Có chút... sao anh lại gọi cho em, hôm nay được nghỉ sao?"
Mục tiêu của cô là đại học H, mấy lần thi thử điểm số cũng không tốt lắm, còn chưa đạt tới điểm trúng tuyển năm ngoái của đại học H.
Lục Nhan Thanh,"Ừm, được nghỉ, thấy khẩn trương thì đừng học nữa, ngủ sớm chút."
Nguyễn Đường khép sách lại đi tới ban công, cô nhìn bầu trời đêm bên ngoài thở dài, nhỏ giọng nói,"Lục Nhan Thanh, nếu em không thi đỗ đại học H, có phải anh sẽ không cần em nữa, sau đó tìm một chị gái xinh đẹp... Đúng rồi, em còn chưa hỏi anh, nữ sinh lớp anh có nhiều không?"
"Không nhiều hơn nam được đâu."
Nguyễn Đường trầm mặc một lát,"Em sẽ thi đỗ, anh đợi em."
"Ừm."...
Năm ngoái Lục Nhan Thanh thi đại học, Nguyễn Đường ở nhà cảm thấy vô cùng nôn nóng, đợi đến lúc cô tự mình trải qua mới phát hiện, hai ngày thi trôi qua rất nhanh chóng.
Nguyễn Đường có một loại dự cảm, lần này cô đã phát huy hơn người, nhất định có thể đỗ đại học H.
Tháng 8 Lục Nhan Thanh mới nghỉ hè, sau khi thi xong Nguyễn Đường lập tức ra nước ngoài tìm bố mẹ, đợi Lục Nhan Thanh tới đón cô về nước.
Vừa gặp mặt Lục Nhan Thanh đã bế cô,"Gầy hơn rồi."
Nguyễn Đường ôm cổ anh,"Nhớ anh quá."
Bọn họ ở chung hơn nửa tháng, Lục Nhan Thanh có nhiệm vụ đặc thù phải trở về trường.
Nguyễn Đường nhận được thư báo trúng tuyển của đại học H, cô còn muốn đi cùng Lục Nhan Thanh tới thành phố H tìm một khách sạn ở tạm, nhưng Lục Nhan Thanh không cho, để cô ở nhà.
Nguyễn Đường tới đại học H sớm hơn dự định hai ngày, bởi vì đại học H cách trường Lục Nhan Thanh rất gần, cô muốn đi tìm anh nhưng ngày mai trường quân đội mới được nghỉ, bảo vệ không cho cô vào, cô cũng không có cách nào liên lạc được với anh.
Nguyễn Đường đành phải quay về ký túc xá, bạn cùng phòng của cô cũng đã tới, hai cô gái thu thập xong đồ đạc rồi cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi dạo.
Sáng ngày thứ hai, Nguyễn Đường còn đang ngủ đã nhận được điện thoại của Lục Nhan Thanh,"Anh ở trước ký túc xá, xuống đây đi."
Cô gái nhỏ lập tức tỉnh táo, cô ngồi dậy,"Anh đợi em 5 phút."
Cô nhanh chóng xuống giường bắt đầu thay quần áo.
Bạn cùng phòng bị động tĩnh của cô đánh thức, lười biếng ngáp một cái,"Sao cậu dậy sớm thế? Muốn đi đâu à?"
Mặt mày Nguyễn Đường cong cong, giọng nói hưng phấn,"Bạn trai tớ tới tìm."
Bạn cùng phòng 'oa' một tiếng,"Cậu có bạn trai rồi sao? Bây giờ đang dưới lầu? Tớ có thể nhìn thử không?"
Nguyễn Đường cười tươi,"Có thể, cậu muốn đi xuống dưới với tớ không?"
Hai cô gái nhỏ cùng nhau đi xuống dưới, còn chưa ra khỏi ký túc xá đã nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao lớn đứng dưới gốc cây cách đó không xa, rất nhiều ánh mắt nữ sinh cũng đã bị anh thu hút.
Nguyễn Đường chạy chậm qua bên người Lục Nhan Thanh, kéo cánh tay anh, giới thiệu với bạn cùng phòng,"Đây là bạn trai tớ, thế nào, đẹp trai không?"
Đôi mắt anh đen nhánh đào hoa, hai hàng lông mi dài, sống mũi cao thẳng tắp, quanh thân là khí chất lạnh lùng thoạt nhìn rất khó tiếp cận.
Bạn cùng phòng cảm thấy bạn trai Nguyễn Đường vô cùng đẹp trai, muốn chào hỏi anh nhưng anh lại không nhìn cô một cái, đành phải lúng túng vẫy tay với Nguyễn Đường,"Vậy hai người đi chơi đi, tớ tới nhà ăn ăn sáng đây."
Lục Nhan Thanh nắm tay Nguyễn Đường,"Đồ cần có đủ chưa? Còn thiếu thứ gì không?"
Nguyễn Đường gật đầu,"Đủ rồi, hôm qua em đi siêu thị với bạn cùng phòng, chính là nữ sinh anh vừa gặp ấy, cậu ấy rất tốt."
Tuy rằng cô nói vậy nhưng buổi tối lúc Lục Nhan Thanh đưa cô trở về vẫn đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn vặt ở nhà cô hay ăn, nhét đầy tủ trong phòng cô.
Lục Nhan Thanh lại thay Nguyễn Đường dọn dẹp bàn học và giường xong xuôi mới rời đi.
Không bao lâu sau, bạn cùng phòng trở về thấy đột nhiên bàn tủ Nguyễn Đường gọn gàng hơn nhiều sau với mình thì hỏi,"Bạn trai cậu lên đây đúng không?"
"Sao cậu biết?"
Bạn cùng phòng cười,"Vốn là đồ vật của cậu ở trên bàn vô cùng tùy tiện mà, điều này dễ thấy lắm, phải rồi, bạn trai cậu đi lính sao, cảm giác như cả người toàn sát khí vậy, tớ cũng không dám chào hỏi."
Nguyễn Đường hiểu rõ cảm thụ của cô ấy,"Phải, anh ấy học trường quân đội ngay bên cạnh."
Bạn cùng phòng đồng tình nhìn cô,"Quân đội à, vậy các cậu có phải lâu lắm mới gặp không? Điều này so với yêu xa còn đau khổ hơn nhiều..."
Nguyễn Đường thở dài,"Ít nhất bây giờ một tháng bọn tớ còn có thể gặp nhau mấy lần, năm ngoái không tính nghỉ đông nghỉ hè, hai học kì liền còn gặp nhau chưa được bốn lần."
Một ngày trước buổi tập quân sự, buổi chiều bọn họ phải đi nhận quân phục, sáng sớm hôm sau phải tập hợp ở sân trường đợi huấn luyện viên đưa tới nơi học.
Lớp trưởng chia lớp làm 6 đội, Nguyễn Đường và bạn cùng phòng ở chung một đội, đứng thứ hai từ ngoài vào.
Đội ngũ phía trước cũng đi dần, lúc sắp tới bọn họ, bạn cùng phòng đột nhiên dùng khuỷu tay chọc Nguyễn Đường đang ngẩn người, bên tai cô nói nhỏ,"Ơ, đó là bạn trai cậu mà phải không?"
Nguyễn Đường 'hả' một tiếng, theo hướng bạn cùng phòng chỉ nhìn qua, quả nhiên thấy Lục Nhan Thanh.
Lần đầu tiên cô được nhìn thấy dáng vẻ mặc quân phục của anh.
Dáng người thẳng tắp, mặt mũi lạnh như băng không chút cảm xúc, thoạt nhìn vô cùng hung ác giống như chú sói ngủ đông trong đêm đen.
Nguyễn Đường còn chưa kịp phản ứng đã có nữ sinh hét ầm lên,"Đẹp trai quá, trời ạ!"
Không chỉ nữ sinh khoa tài chính đang nhìn anh mà các lớp còn lại cũng vậy, sau khi bị huấn luyện viên quát một tiếng mới thôi.
Lúc Lục Nhan Thanh đi qua Nguyễn Đường, bước chân anh dừng lại.
Thiếu nữ đội mũ, một lọn tóc rũ xuống bên má, đuôi tóc dính trên môi, anh tiện tay vén sợi tóc sang bên tai cho cô.
Trước khi thu tay còn nhẹ nhàng nhéo vành tai cô một cái.
???
Nguyễn Đường lén lút trừng mắt nhìn anh một cái, ý bảo anh không được xằng bậy.
Những người khác nhìn tới nhìn lui, nhỏ giọng suy đoán quan hệ của hai người, Lục Nhan Thanh thản nhiên nhìn lướt qua mấy người đang nói chuyện, giọng nói lạnh lùng,"Nghiêm!"