Chương 72: Ngoại truyện 10: Thần phục – Anh yêu em (HOÀN)

Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp

Hội Đường 10-10-2023 12:36:00

Ba ngày huấn luyện, sinh viên khoa tài chính khổ không thể tả, huấn luyện viên vừa nghiêm khắc lại vừa hung dữ, dù cho bạn gái anh ở chung với bọn họ, một chút anh cũng không tha. Thậm chí các lớp khác đã được nghỉ ngơi hai lần thì bọn họ mới được nghỉ ngơi, thời gian nghỉ ngơi cũng ngắn hơn so với người khác. Mặc dù bọn họ cảm thấy huấn luyện viên của mình mặc quân trang trông vô cùng cấm dục lãnh đạm, nhưng ngoại trừ việc đẹp trai ra thì một ưu điểm khác cũng không có. Lúc nghỉ ngơi, bạn cùng phòng không nhịn được chạy tới hỏi Nguyễn Đường,"Cậu có chọc tức bạn trai cậu không đó?" Nguyễn Đường mơ hồ,"Hả? Tớ không, sao lại hỏi vậy?" Bạn cùng phòng như muốn ngồi phịch vào trong ngực Nguyễn Đường, khiển trách nói,"Cậu xem bạn trai cậu so với huấn luyện viên lớp khác còn nghiêm khắc gấp bao nhiêu lần." "Hơn nữa, Đường Đường, cậu không thấy mệt sao?" Nguyễn Đường không đổ mồ hôi, cũng không thấy mệt mỏi lắc đầu,"Tớ thấy vẫn ổn mà." Lúc cô đứng học chỉ lo nhìn lén Lục Nhan Thanh, thậm chí còn không nhịn được mà cảm thán bạn trai mình thật sự quá đẹp trai. Bạn cùng phòng nghẹn lời,"Sao thể lực cậu lại tốt đến vậy chứ." Dừng một chút đột nhiên bắt lấy cánh tay Nguyễn Đường,"À tớ hiểu rồi, chị em tốt, cậu có thể giả bộ yếu ớt, như vậy biết đâu huấn luyện viên sẽ cho chúng ta nghỉ ngơi." Nguyễn Đường gật đầu, cong môi,"Được rồi, tớ sẽ tận lực." Có Nguyễn Đường phối hợp, huấn luyện buổi chiều tuy không thể nói là thoải mái nhưng thời gian nghỉ ngơi cũng đã nhiều hơn. Sau khi kết thúc, Nguyễn Đường về ký túc xá tắm rửa xong thay đổi quần áo muốn xuống lầu, bạn cùng phòng lập tức ôm lấy cánh tay cô khẩn cầu,"Cậu muốn đi tìm huấn luyện viên Lục đúng không?" Nguyễn Đường,"Ừm, sao vậy, cậu cũng có chuyện muốn tìm anh ấy?"... Lục Nhan Thanh vừa kết thúc huấn luyện, còn chưa kịp thay quần áo tắm rửa đã tới nhà ăn tìm Nguyễn Đường cùng cô đi ăn cơm. Hai người ngồi trong canteen, bởi vì lần này Lục Nhan Thanh mang cái danh huấn luyện viên tàn nhẫn, có rất nhiều người vụng trộm nhìn bọn họ. Nguyễn Đường nghe được cách đó không xa có nữ sinh đang thảo luận về cô và Lục Nhan Thanh. "Đẹp trai có lợi ích gì chứ, nhìn đã biết là người không biết chăm sóc người khác." "Nhỏ tiếng chút, đừng để anh ta nghe được." Nguyễn Đường chớp mắt nhìn về phía Lục Nhan Thanh,"Anh mau đút cho em ăn đi." Lục Nhan Thanh dùng đũa gắp thịt bò đưa tới bên miệng cô, híp mắt,"Em thích người biết chăm sóc?" Nguyễn Đường há miệng ăn rồi mới nói,"Không phải, chỉ là em thích anh như vậy." Ăn cơm xong trời đã tối hẳn, hai người nắm tay đi dạo dọc theo nhà ăn, không có mục tiêu đích đến. Nguyễn Đường thật sự hối hận vì lúc trước đã khuyên Lục Nhan Thanh đi học trường quân đội, nếu không ít nhất cô và anh có thể dính lấy nhau giống như bây giờ. Đến một nơi không người, cô dừng lại trước, cười tủm tỉm,"Đúng rồi, huấn luyện viên Lục, bạn cùng phòng em nói lúc huấn luyện anh có thể thả lỏng một chút không, bọn họ đều là những đóa hoa nhỏ, không chịu nổi tàn phá như vậy đâu." Lục Nhan Thanh yên lặng nhìn cô,"Vậy em định mua chuộc anh thế nào?" Nguyễn Đường dang hai tay muốn ôm anh,"Em làm bạn gái của huấn luyện viên Lục mà." Lục Nhan Thanh lại đẩy cô ra, anh nói,"Trên người anh đều là mồ hôi." "Không có việc gì, em không ghét anh đâu mà." Nguyễn Đường vẫn nhào vào lòng anh, cọ cọ lên lồng ngực anh, chóp mũi cô đều là hơi thở trên người Lục Nhan Thanh, lẫn vào đó là mùi mồ hôi nam tính, còn có hơi bạc hà lành lạnh. Cô ngẩng đầu nghiêm túc hỏi,"Huấn luyện viên Lục, vậy em có tính là hại các cậu ấy không?" Khóe môi Lục Nhan Thanh nhếch lên,"Tính." * Sau khi kỳ quân sự kết thúc, tân sinh viên chính thức bắt đầu nhập học. Nguyễn Đường cảm thấy điều vui nhất học kì này chính là nửa tháng tham gia quân sự, mỗi ngày đều có thể đứng cạnh Lục Nhan Thanh, tựa như một đôi tình nhân còn học cấp ba vậy. Mà không phải như bây giờ, một tuần chỉ có thể gặp nhau một lần, giống như yêu xa. Nhưng chính vì điều này, thời gian bọn họ gặp nhau mới trở nên quý giá. Tết nguyên đán năm ngoái, Nguyễn Đường không thể đón Tết cùng Lục Nhan Thanh, năm nay vất vả lắm mới được ở chung một chỗ, tuần trước gặp mặt đã thương lượng việc đón giao thừa cùng nhau. Buổi chiều sau khi Nguyễn Đường học xong, về ký túc xá thay quần áo tới trường quân đội cách vách chờ Lục Nhan Thanh. Thành phố H ở phía nam, từ khi mùa đông tới nay thời tiết cũng chưa rét lắm, Nguyễn Đường chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng đứng chờ ở cổng, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình nhỏ gầy vô cùng đáng chú ý. Ở đây đại đa số đều là nam sinh, ánh mắt thường dừng trên người cô, thỉnh thoảng còn có người huýt sáo. Nguyễn Đường mặc kệ bọn họ, cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lục Nhan Thanh,"Anh mà còn không ra thì đừng mong gặp bạn gái nữa!!!" Cứ năm phút chờ cô lại nhắn thêm cho Lục Nhan Thanh một tin nhắn. "Sao anh còn chưa ra, em cho anh 10 phút, nếu còn không ra em sẽ..." Cô gõ tới một nửa, cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân, giống như có cảm giác, cô ngẩng đầu lên nhìn, đụng phải đôi mắt đen nhánh của Lục Nhan Thanh. Cô cong môi cười chạy tới, nhảy dựng lên nhào vào người anh,"Sao bây giờ mới ra ngoài? Em gửi cho anh nhiều tin nhắn vậy mà anh cũng không trả lời em." Lục Nhan Thanh đỡ lưng cô,"Chờ lâu rồi?" Thiếu nữ đứng trong gió gần nửa tiếng, hai má đã lạnh đến đỏ bừng, cô ôm cổ anh cọ cọ. "Ừ." Nguyễn Đường ấm ức,"Bên ngoài thật sự rất lạnh." Lục Nhan Thanh xoa đầu cô,"Ai bảo em mặc ít thế." Nguyễn Đường thở dài một hơi,"Bởi vì đẹp mà, một tuần chúng ta không gặp rồi, em mặc đẹp một chút để gặp anh không được sao? Chẳng lẽ để anh bị yêu tinh khác mê hoặc à?" Lục Nhan Thanh buông cô ra, cởi áo khoác trên người khoác lên người cô, Nguyễn Đường cản anh,"Không cần cho em, chúng ta đi ăn cơm đi." Bởi vì là đêm giao thừa, mỗi quán cơm trên phố đều chật ních, bọn họ đã đặt một quán thịt nướng, phòng ngay cạnh Lâm Giang. Lúc gọi đồ uống, Nguyễn Đường thấy Lục Nhan Thanh gọi nước trái cây, cô lập tức đoạt lại menu đổi thành bia,"Chúng ta gọi cái này đi, nướng thịt thì phải uống bia mới hợp." Lục Nhan Thanh cũng không ngăn cản cô, đưa menu lại cho phục vụ. "Xin quý khách đợi một chút." Phục vụ nói xong xoay người đóng cửa rồi ra khỏi phòng. Nguyễn Đường ngồi cạnh Lục Nhan Thanh, đầu cô dựa vào trên vai anh,"Chúng ta chơi trò đoán số đi, người nào thua chịu trách nhiệm nướng, người thắng chịu trách nghiệm ăn." Cô thò nắm đấm tới trước mặt Lục Nhan Thanh,"Nào, bắt đầu, kéo búa bao —–" Khóe môi Lục Nhan Thanh khẽ nhếch, anh lười biếng giơ tay phải lên. Búa với bao. Nguyễn Đường thua. "Ván này không tính, thêm lần nữa..." Nguyễn Đường lại thua. Thiếu nữ giận dỗi, lúc muốn tiếp tục, phục vụ đã gõ cửa mang đồ uống vào. Nguyễn Đường lập tức ngồi thẳng, làm bộ như không xảy ra chuyện gì. Sau đó vẫn là Lục Nhan Thanh phụ trách nướng, cô phụ trách ăn, hương vị bia cũng không ngon như trong tưởng tượng của cô, uống hết nửa lon cũng đã ngà say. Hai mắt cô nhiễm một tầng hơi nước trong suốt, cằm dựa lên vai anh nhìn một lát, đôi môi dán sát tai anh trầm thấp gọi,"Lục... anh trai Lục." Sợi tóc cô quét trên da Lục Nhan Thanh kèm theo hơi thở ngọt ngào khiến anh cảm thấy ngứa ngáy. Lục Nhan Thanh,"Ừm?" Nguyễn Đường vươn tay ôm lấy bả vai anh, ánh mắt sáng ngời,"Anh biết không? Lúc anh mặc quân trang vô cùng đẹp trai, từ kia nói thế nào nhỉ..." Suy nghĩ trong chốc lát, cô nhíu mày,"Phải, cấm dục, cũng không phải cấm dục, với em mà nói, mỗi lần nhìn thấy đều muốn cởi từng chiếc trên người anh xuống." Lục Nhan Thanh nở nụ cười,"Thật sự nghĩ vậy?" Nguyễn Đường thành thật gật đầu,"Thật." Anh xoa đầu cô,"Được, sau này để cho em cởi." Nguyễn Đường có chút tức giận, vung tay đẩy anh ra rồi đứng dậy, chỉ vào Lục Nhan Thanh nói,"Anh nói có lệ à, vì sao lại là sau này... có phải anh cảm thấy em không được đúng không?" Lục Nhan Thanh rốt cuộc cũng ý thức được tửu lượng của Nguyễn Đường, bây giờ có vẻ cô đã say rồi, anh dở khóc dở cười đành phải theo ý cô,"Không phải, em rất được." "Em biết mà." Nguyễn Đường được dỗ dành vui vẻ, cô ngồi xuống chững chạc đàng hoàng nói,"Chính là anh không được." Lục Nhan Thanh,"..." Bây giờ hơn chín giờ, mười hai giờ bọn họ phải tới bờ sông ngắm pháo hoa, thành phố H nổi tiếng nhất chính là pháo hoa bắn hàng năm vào đêm giao thừa. Nguyễn Đường náo loạn trong chốc lát rồi dựa vào vai Lục Nhan Thanh ngủ nửa tiếng, lúc thức giấc đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cô cũng quên mất những lời vừa nói. Lục Nhan Thanh ra ngoài thanh toán tiền cơm, bọn họ cùng nhau ra ngoài. Lúc đến bờ sông, hai bên bờ đã rất nhiều người, bọn họ không chen lấn, chỉ đứng dưới gốc cây đại thụ nói chuyện phiếm. Thời khắc tiếng chuông vang lên, từng đợt pháo hoa nổ tung trên trời giống như ngọn lửa chói mắt, giống như từng vì sao lấp lánh đẹp không sao tả xiết. Pháo hoa bắn hơn nửa tiếng. Sau khi kết thúc, Lục Nhan Thanh hỏi Nguyễn Đường,"Em mang chứng minh thư không?" Nguyễn Đường lắc đầu,"Không mang." Lục Nhan Thanh giúp cô đội mũ,"Bây giờ ký túc xá có thể vào không?" Nguyễn Đường gật đầu,"Có thể, bị dì quản lý mắng một trận là được vào, hơn nữa dì ấy cũng không nhớ rõ ai về ai không đâu, em về rồi thì anh làm sao? Một mình ở khách sạn à?" Lục Nhan Thanh thản nhiên 'ừ' một tiếng. Nguyễn Đường lấy chứng minh thư trong túi ra lắc trước mặt anh,"Lừa anh thôi, em mang mà, em cũng không muốn bị dì ấy mắng, anh không biết đâu, nghe dì ấy mắng sợ lắm đó, so với anh còn hung dữ hơn." "Thế sao?" "Phải..." Lời còn chưa dứt, Lục Nhan Thanh đã cúi đầu cắn lên môi cô một cái. Nguyễn Đường bị đau gọi lớn một tiếng, bắt đầu uy hiếp anh,"Lục Nhan Thanh, nếu bây giờ anh còn cắn em nữa em sẽ về trường ngay lập tức." Sắc mặt Lục Nhan Thanh tối đi, trấn an liếm môi cô, khàn giọng nói,"... Không cắn nữa." Đến khách sạn, hai người lấy chứng minh thư ra thuê một phòng rồi lên lầu. Lục Nhan Thanh dùng thẻ mở cửa phòng, trước khi đi vào, trong đầu Nguyễn Đường đột nhiên vang lên lời nói với Lục Nhan Thanh lúc ở quán rượu. Khuôn mặt thiếu nữ lập tức đỏ lên, nghĩ đến vừa rồi còn khinh thường nói anh không được, bước chân cô cũng dừng lại. Lục Nhan Thanh đi vào bên trong, không nghe thấy bước chân sau mình thì nhìn lại, cô còn đứng ở cửa, mặt đỏ như trái đào vậy. Nguyễn Đường ho nhẹ một tiếng, thăm dò nói,"Chuyện đó... lúc ở quán ăn ý thức em không tỉnh táo anh nhìn ra mà đúng không?" Lục Nhan Thanh híp mắt,"Ừ." Nguyễn Đường thở phào nhẹ nhõm,"Vậy thì tốt, tốt." "Em đi tắm trước?" "Ừm." Tâm tình cô bây giờ vô cùng tốt. Cô không mang theo quần áo để thay, chỉ tắm rửa phía dưới rồi dùng khăn tắm lau khô ra ngoài. Bọn họ đặt một phòng giường lớn, lúc Lục Nhan Thanh đi vào tắm, Nguyễn Đường lăn lộn vài vòng trên giường mới thôi. Không hiểu sao cô có chút hưng phấn. Tóc Lục Nhan Thanh ngắn, tắm rửa gội đầu cũng nhanh, anh đẩy cửa phòng ra, ngọn tóc còn mang theo từng giọt nước chảy xuống hai má, xẹt qua hầu kết xuống dưới. Anh cất bước chậm rãi đi tới bên cô. Lục Nhan Thanh ngồi cạnh giường ôm eo Nguyễn Đường, đặt cô lên đùi mình, cùng anh đối mặt, anh giữ chặt gáy cô, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng, giọng nói mơ hồ không rõ,"Có một số việc, anh nhất định phải chứng minh với em." Hô hấp của anh có chút gấp rút, Nguyễn Đường cảm nhận được da thịt anh dần trở nên cứng ngắc, cơ thể cô theo bản năng muốn lui về sau nhưng mà tư thế này khiến cô như bị giam cầm, bàn tay to lớn của anh đã giữ chặt phía sau lưng không cho cô trốn thoát. Như là trừng phạt cô muốn chạy trốn, nụ hôn dịu dàng của anh dần trở nên kịch liệt, môi lưỡi không ngừng cọ xát. Nguyễn Đường muốn cắn anh, người đàn ông lại đột nhiên đứng dậy đặt cô lên giường, cơ thể ép sát lại. Cô từng nghe bạn cùng phòng nói lần đầu tiên sẽ rất đau, bạn trai của một người bạn cùng phòng khác từng thử nhiều lần mới thành công cho nên cô cũng hơi sợ hãi. Giọng nói thiếu nữ bắt đầu run rẩy,"Lục Nhan Thanh, em sợ." Hầu kết Lục Nhan Thanh chuyển động,"Sợ cái gì?" Nguyễn Đường chần chừ vài giây, ăn ngay nói thật,"Em nghe nói lần đầu sẽ rất đau..." Dừng một chút, cô đưa tay vuốt ve mặt anh,"Nhưng nghĩ đến chuyện vì anh mà đau, em cũng không sợ nữa." Lục Nhan Thanh cong môi hôn lên tai cô,"Anh sẽ nhẹ nhàng." Nguyễn Đường 'ừm' một tiếng. Cô cho rằng mình đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng trong nháy mắt đó vẫn khóc thành tiếng,"Lục Nhan Thanh, anh muốn giết em à..." Đèn trong phòng đã tắt, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ, Nguyễn Đường cho rằng Lục Nhan Thanh sẽ biết dỗ dành hôn cô, kết quả anh cũng không làm gì. Cô cảm giác không thích hợp, mở to đôi mắt ướt át. Lục Nhan Thanh căn bản không nói ra lời, tất cả ý chí của anh giống như tan rã, anh không hề chớp mắt nhìn cô, tay chống hai bên bả vai, trên trán đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, khóe mắt rất đỏ, vẻ mặt nhìn vô cùng dọa người. Nguyễn Đường dần thích ứng với đau đớn, hoặc là cảm giác đau đớn đã từng chút biến mất, lời nói thoát ra từ miệng cô vừa yếu ớt lại ngọt ngào. Động tác của Lục Nhan Thanh cũng dần trở nên kịch liệt. Buổi tối này, từ trong miệng anh, Nguyễn Đường nghe được nhiều nhất ba câu chính là 'anh không được?', 'gọi tên anh', 'đừng chạy'. Không chỉ như thế, cô còn bị anh buộc nói rất nhiều câu nói tỏ tình sến súa kì quái... Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng chịu buông tha cô, ôm cô vào phòng tắm cùng tắm rửa rồi lại quay trở về giường. Nguyễn Đường nằm trong lòng anh bỗng nghĩ tới gì đó,"Lục Nhan Thanh, có phải anh chưa từng tỏ tình với em không?" "Ừm." Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên mang theo vẻ thỏa mãn sau khi được ăn no, anh hỏi,"Em rất muốn nghe à?" Cảm nhận được cơ thể anh bắt đầu khác thường, trong lòng Nguyễn Đường dâng lên một loại dự cảm không lành, cô vội vã nói,"Thật ra cũng không phải rất muốn..." Hai người đổi một tư thế khác, Lục Nhan Thanh hơi cúi người, đặt một nụ hôn bên tai cô, thấp giọng nói,"Anh yêu em." — Cuộc đời này không biết may mắn cỡ nào mới có thể gặp được em, sau đó thần phục dưới chân em. END.