Học kỳ sau Khương Diễm thành lập công ty khoa học kỹ thuật sinh vật Thịnh Nguyệt, mùa xuân năm thứ hai, công ty ở nước ngoài thuận lợi đưa ra thị trường, giá trị gấp mấy chục lần.
Tháng 7 năm đó, tạp chí kinh tế tài chính có sức ảnh hưởng lớn ở quốc tế cũng tiến hành phỏng vấn Chu Tử Hào – phó tổng giám đốc của Thịnh Nguyệt.
Phóng viên nước ngoài nhìn thấy phó tổng còn trẻ như vậy, kinh ngạc quên mất câu hỏi đã học, đành phải dùng tiếng mẹ đẻ để hỏi.
Tuy Chu Tử Hào không học đại học, nhưng lại tinh thông vài ngoại ngữ, toàn bộ quá trình đối đáp trôi chảy, nói năng bình tĩnh.
Cuối cùng, phóng viên khen cậu,"Bây giờ ngài mới hơn 20 tuổi, thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn."
Chu Tử Hào khiêm tốn khoát tay,"Ít nhất tôi cũng đã tới tuổi kết hôn, đại boss của chúng tôi bây giờ muốn lĩnh chứng cũng chưa được."
Phóng viên càng giật mình, khó tin hỏi lại,"Chính là ông chủ phía sau Thịnh Nguyệt chưa từng lộ mặt sao?"
Chu Tử Hào nhíu mày cười không nói, duy trì vẻ trầm mặc.
Sau khi tạp chí này phát hành, ông chủ phía sau Thịnh Nguyệt trở thành đề tài nổi tiếng của giới trẻ, mặt Chu Tử Hào cũng bị mọi người nhớ kỹ.
Sinh viên đại học A thường xuyên nhìn thấy Chu Tử Hào đến khoa công nghệ thông tin tìm Khương Diễm, sớm đã đoán được ông chủ phía sau của Thịnh Nguyệt và Mỹ Thực Thành là cùng một người.
Mà năm nay, Mạnh Nịnh lên năm thứ ba đại học, tháng sáu trường học tổ chức lễ tốt nghiệp, mời rất nhiều bạn học nổi danh, trong đó Khương Diễm cũng được mời.
Hôm đó là thứ sáu, buổi sáng cô và Sài Tử Hàm xin nghỉ đi xem anh diễn thuyết.
Lúc hai cô gái tới, hội trường đã bị chen lấn chật như nêm cối, nơi nào cũng có người, cả hai đành phải đứng ở cửa.
Khương Diễm là người đầu tiên phát biểu, đầu tháng sáu, người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ và quần tây đen, vai rộng eo hẹp chân dài, caravat sọc màu xanh nhạt trên người là Mạnh Nịnh giúp anh chọn.
Anh vừa đi lên sân khấu, tiếng động lớn ầm ĩ trong nháy mắt an tĩnh lại, tất cả mọi người đều muốn học hỏi kinh nghiệm từ anh. Tuy rằng danh tiếng đại học A rất lớn, sau khi tốt nghiệp tiền lương và đãi ngộ sẽ không kém, nhưng cũng không phải là đặc biệt, bởi vậy rất nhiều người muốn tự tay xây dựng sự nghiệp.
Trong khoảng thời gian này Mạnh Nịnh vẫn luôn ở ký túc xá, cũng không có cơ hội nói với Khương Diễm hôm nay cô sẽ tới.
Nhưng mà anh vừa đứng vững, ánh mắt lành lạnh đã xuyên qua đám người trong hội trường, rơi xuống trên người cô gái đang đứng ở cửa.
Mạnh Nịnh nhìn anh không chớp mắt, trong nháy mắt đã trôi qua hai năm, khuôn mặt tuấn tú của anh đã bớt đi vẻ non trẻ, nhiều thêm vài phần trưởng thành.
Cô đột nhiên hoảng hốt, bây giờ Khương Diễm và người đàn ông trong trí nhớ đã vô cùng trùng khớp, chỉ là khí chất quanh người cũng không nhẫn tâm và lạnh lùng như vậy.
Cô cong môi cười với anh.
Thần sắc Khương Diễm trong nháy mắt dịu dàng hẳn, đôi mắt như có ánh sáng.
Người trong hội trường như nhận thấy điều gì, vừa định quay đầu nhìn lại, anh đã lên tiếng,"Tôi là Khương Diễm."
Tất cả mọi người lập tức im lặng nghe anh nói.
"Mỗi người đều có một ước mơ, đối với mọi người mà nói, đó có thể là sự thành công, là tài phú, là tiền tài, mà con đường tắt nhanh nhất để dẫn tới thành công chính là không ngừng học tập..."
"Cùng với đó, định nghĩa thành công của mỗi người không hề giống nhau, biện pháp đơn giản nhất chính là trước khi mọi người đưa ra một quyết định hay trước khi bước lên lối đi riêng của mình, trước hết phải làm rõ những điều mình muốn là gì..."
Trong hội trường đa phần là những người sắp tốt nghiệp chuẩn bị dấn thân vào xã hội, nhưng vị đàn em năm ba này hoàn toàn không giống người bạn cùng lứa tuổi với họ.
Sài Tử Hàm ghé sát bên tai Mạnh Nịnh hỏi,"Khương tổng nhất định là rất muốn cậu đúng không?"
Mạnh Nịnh ho nhẹ một tiếng không nói gì.
Sài Tử Hàm còn lảm nhảm,"Nhất định là cậu, công ty cậu ấy bận rộn như vậy còn muốn tới đại học A cùng cậu đi học, cậu vừa bị bệnh là bỏ lại tất cả chạy tới chăm sóc, rõ ràng tuổi còn nhỏ nhưng thỉnh thoảng tớ lại cảm thấy cậu ấy thành thục giống như bố cậu vậy."
Mạnh Nịnh,"..."
*
Buổi chiều học xong, Mạnh Nịnh tới chung cư của Khương Diễm, cô rửa tay vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm.
Cửa không biết bị đẩy ra từ lúc nào, sau khi người đàn ông dán sát phía sau lưng cô, cô mới phản ứng được có người tiến vào.
Khương Diễm ôm chặt cô từ phía sau, hai tay đặt lên bụng cô, hương tuyết tùng thanh đạm trên người anh vây cô.
Mạnh Nịnh trừng mắt,"Trời ạ, anh ôm chặt quá, em không rửa rau được."
Khương Diễm chôn mặt trong hõm vai cô, đôi môi dán lên da thịt cô, giọng nói khàn khàn mang theo vẻ mệt mỏi,"Đừng nấu nữa."
Mạnh Nịnh xoay người, cười tủm tỉm nhìn anh,"Đã lâu rồi em không xuống bếp, nếu không luyện tập trù nghệ nữa thì có khả năng không theo kịp anh..."
Lời cô nói là thật, hai năm qua, trù nghệ của anh tiến bộ rất nhanh, bây giờ đều là anh nấu cho cô ăn.
Dừng một chút, Mạnh Nịnh không hiểu sao nhớ tới lời nói của Sài Tử Hàm, hai tai mơ hồ nóng lên.
Cô đẩy lồng ngực anh,"Anh mau ra ngoài đi..."
Lời còn chưa dứt, cổ tay đã bị anh nắm lấy, đưa ra phía sau gáy, thấp giọng nói,"Mông Mông, giúp anh cởi bỏ."
Mạnh Nịnh gật đầu, ngón tay phủ trên caravat của anh, nhẹ nhàng tháo ra.
Sau khi tháo caravat, cô vừa định thu tay, Khương Diễm đè tay cô xuống,"Còn cả cúc áo."
Nhiệt độ lòng bàn tay anh rất nóng, đôi mắt cũng dần tối đi.
Mạnh Nịnh bỗng nhiên ý thức được điều gì, nhìn ra ngoài cửa sổ nói,"Khương Diễm, bây giờ còn chưa tối..."
Ngay sau đó, cô đã bị anh nhấc eo đặt lên trên bệ bếp.
Khương Diễm cúi người hôn lên môi cô,"Nghe lời."
Đầu lưỡi anh từng chút một miêu tả hình dạng cánh môi cô, cứ thế tiếp diễn.
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô không chớp, lông mi mảnh dài mang theo ý dụ dỗ.
Mạnh Nịnh cảm giác như mình bị mê hoặc, cô ngẩng đầu, ngón tay cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh ra.
Đầu ngón tay cô không ngừng đi xuống, xẹt qua làn da ở cổ anh, tiếp đó là hầu kết chuyển động, sau đó là xương quai xanh...
Lòng bàn tay cô còn cách một lớp vải, Khương Diễm trầm thấp kêu rên một tiếng, hô hấp càng ngày càng nặng, dần hôn cô sâu hơn.
Mạnh Nịnh bị kỹ năng hôn thành thạo của anh làm cho chóng mặt, cả người đã mềm nhũn, tay cũng không còn sức chỉ có thể níu lấy vạt áo sơ mi của anh.
Cổ váy cô không biết từ lúc nào đã trượt xuống dưới, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, đầy đặn tinh tế.
Khương Diễm chống hai tay lên bàn, cúi người, hô hấp nóng bỏng từ vai cô đi xuống dưới.
Đôi mắt xinh đẹp của Mạnh Nịnh nhiễm một tầng hơi nước, thân thể không ngừng lui về sau, mãi cho tới khi lưng cô chạm tới mặt tường lạnh lẽo, không còn chỗ nào khác để trốn, cả người run rẩy hô tên anh,"Khương Diễm..."
Giọng nói mềm mại nức nở vang lên,"Chúng ta về phòng ngủ được không?"
Khương Diễm ngẩng đầu, thần sắc ẩn nhẫn,"Có phải không thoải mái không?"
Cơ thể Mạnh Nịnh mềm xuống, cô chôn mặt ở cổ anh, giọng nói rầu rĩ giống như làm nũng,"Ở đây rất kỳ quái."
Lời còn chưa dứt, cô cảm giác như mình bị chạm tới bên trong, đầu như nổ tung, trong nháy mắt trống rỗng, cô không nói, cũng coi như là ngầm đồng ý...
Thái dương Khương Diễm đã có một tầng mồ hôi mỏng, anh tinh tế hôn lên da thịt trắng nõn phía sau gáy của cô, vành tai xinh đẹp, đôi môi ướt át mềm mại đã sưng đỏ.
Mạnh Nịnh quay lưng lại với anh, lòng bàn tay vẫn chống ở trên bệ, caravat quấn vòng quanh tay đã trượt xuống đất.
Không biết qua bao lâu, cô bị ôm tới phòng tắm, được anh kiên nhẫn hầu hạ tắm rửa, sau đó đóng gói trong khăn tắm ôm về giường.
Bên ngoài đã tối, thành phố đã lên đèn.
Đầu Mạnh Nịnh vừa đặt xuống đất đã muốn ngủ, cô nhắm mắt lại, cơ thể Khương Diễm lại sát tới gần, giống như một cái lò nung bao vây lấy cô.
Cô hôn lên mặt anh, giống như cầu xin tha thứ,"Ngày mai là cuối tuần, thời gian có rất nhiều, cho nên tối nay chúng ta ngủ một giấc thật ngon trước đã được không?"
Đợi nửa ngày cũng không thấy Khương Diễm trả lời, cô cho rằng anh ngầm đồng ý, nâng tay lên xoa tóc anh,"Thật ngoan."
Đang muốn buông tay lại bị anh nắm lấy cổ tay, sau khi anh tinh tế thưởng thức từng ngón tay của cô, cô cảm giác ngón áp út như có một vật thể lạ lành lạnh.
Mạnh Nịnh mở mắt, thấy rõ chiếc nhẫn trên tay, còn chưa nói gì Khương Diễm đã kéo cô ngồi dậy, thành kính hôn lên trán và khóe mắt cô,"Ký tên vào đây rồi cho em ngủ."
Anh xuống giường ra phòng ngoài mang về một túi văn kiện, còn có một cây bút đưa tới tay cô.
Mạnh Nịnh thấy rõ mấy chữ giấy chuyển nhượng cổ phần Thịnh Nguyệt, và một số bất động sản ở Giang Thành, Nam Thành, Thủ Thành.
Cô mở to mắt, cũng không kí tên.
Khương Diễm cúi mặt, thần sắc trên mặt không rõ.
Mạnh Nịnh để bút xuống, lung lay cánh tay anh vừa đeo nhẫn, đôi mắt cong cong, nghiêm túc nói,"Anh đã sớm là người của em, cho nên..."
Cô ghé sát vào bên tai anh, hôn lên vành tai anh, đỏ mặt nói,"Cho nên những thứ này vẫn nên để lại cho con của chúng ta đi."
Trong nháy mắt đầu Khương Diễm như nổ tung.
Mạnh Nịnh còn chưa kịp phản ứng đã bị đặt trên đệm, cô khóc không ra nước mắt nhắc nhở,"Ngày mai là cuối tuần..."
Khương Diễm trầm thấp nở nụ cười,"Không phải muốn sinh con cho anh sao?"
Mạnh Nịnh,"..."
Cô chôn mặt trong gối giống như đà điểu, mặc kệ anh nói hay không nói cái gì...
Sau này lúc Mạnh Nịnh ăn khuya xong đi ngủ, rạng sáng trong lúc nửa tỉnh nửa mê cảm giác mình như không thở nổi, theo bản năng mở mắt phát hiện Khương Diễm đang ôm chặt lấy mình.
Cô cảm nhận được sự khác thường của anh, ghé vào người anh, cằm cọ trên vai anh,"Khương Diễm, anh gặp ác mộng sao?"
Hầu kết Khương Diễm chuyển động, cảm xúc áp lực vô cùng mãnh liệt, khàn giọng nói,"Ừm, mơ thấy em rời khỏi anh."
Mơ thấy sau khi cô đi, thế giới là một mảnh tăm tối hoang vu, tất cả những gì anh thấy chỉ còn một tấm bia mộ cỏ đã mọc cao, một mình anh đứng đó, tuyệt vọng cô độc.
Mạnh Nịnh không hiểu sao cảm thấy đau lòng, hốc mắt chua xót, nước mắt sắp trào ra, cô cũng ôm chặt lấy anh,"Đồ ngốc, em sẽ không đi, sau này anh ở đâu thì em ở đó."
Cũng không sợ tương lai phía trước hoang đường hay tối tăm, cô cũng tình nguyện cả đời không tỉnh lại cùng anh trầm luân, ở bên anh suốt cả cuộc đời.