Chương 70: Ngoại truyện 8: Thần phục – Dâng cho em tất thảy

Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp

Hội Đường 10-10-2023 12:35:58

Nguyễn Đường nghiến răng, nhỏ giọng thì thầm,"Em muốn làm cho anh..." Dừng một chút, cô lại hỏi,"Buổi sáng anh thi thế nào?" "Rất tốt." Lục Nhan Thanh xoa đầu cô, vẻ mặt cười như không,"Sao vừa rồi không nói tiếp?" Nguyễn Đường vừa định mở miệng, Lục Nhan Thanh đã lôi cổ tay cô đi tới thư phòng, cô giãy giụa hai lần,"Anh định làm gì?" Lục Nhan Thanh không đáp lại, anh đưa cô vào trong thư phòng rồi đóng cửa, buông tay cô ra đi đến trước ngăn tủ lấy thuốc trị bỏng, ném xuống trước mặt Nguyễn Đường,"Em xử lý đi." Nguyễn Đường luống cuống tay chân tiếp được,"Anh không thể đưa cho em một cách tử tế à?" Lục Nhan Thanh cúi đầu cười một tiếng, anh nâng tay lên, lười biếng cởi cúc áo sơ mi rồi ra khỏi thư phòng. Nguyễn Đường lấy băng vải từ trong hòm thuốc, sau khi bôi thuốc lên vết thương, thu thập xong xuôi cũng theo ra ngoài. Ống tay áo của Lục Nhan Thanh xắn lên trên lộ ra da thịt trắng trẻo, anh đang ở trong bếp nấu mì. Nguyễn Đường cảm thấy vô cùng thần kì, lại gần hỏi,"Ơ? Anh học nấu ăn từ bao giờ đấy?" Lục Nhan Thanh buồn cười liếc cô một cái,"Em cảm thấy tất cả mọi người đều giống em à?" Nguyễn Đường liếc mắt,"Cũng chỉ là nấu mì thôi mà sao anh đắc ý vậy chứ, cứ như là lấy giải trạng nguyên vậy." Sợ bị Lục Nhan Thanh trả đũa, vừa nói xong cô đã xoay người ra khỏi phòng bếp. Trong tủ lạnh chỉ còn lại hai quả trứng gà, Lục Nhan Thanh nấu chín một nửa, sau đó vớt cả hai đặt bên trong bát Nguyễn Đường. Nhìn thấy Lục Nhan Thanh cho mình hai quả trứng, mà bát của anh lại chỉ có mì không, ngưng vài giây, cô hỏi,"Lục Nhan Thanh, có phải anh sợ ăn trứng nên mới đưa hết cho em không???" Lục Nhan Thanh không tức giận với cô, giọng điệu dỗ dành,"Tối mai rồi đưa em đi ăn ngon, hôm nay ăn tạm vậy đã." Nguyễn Đường nghĩ ngợi, bừng tỉnh đại ngộ nói,"Em biết rồi, anh nhất định là vì hai ngày nay thi đại học nên mới muốn tích cóp nhân phẩm, đối xử với em tốt như vậy phải không?" Động tác trên tay Lục Nhan Thanh dừng lại, nhàn nhạt trả lời,"Không phải, là vì anh dễ dàng tha thứ cho mấy người ngốc nghếch, mà em vừa hay chính là người ngốc." Nguyễn Đường,"..." Cô lặng lẽ nghĩ, anh mới là đồ ngốc, buổi chiều anh còn phải thi, cô cũng không muốn so đo với anh. * Thời gian hai ngày trôi qua trong chớp mắt, Nguyễn Đường ở nhà nhàm chán, cô đi tới trước cửa Tam Trung chờ Lục Nhan Thanh thi xong rồi đi ăn cơm. Lúc cô vừa tới nơi, tiếng chuông kết thúc cũng vang lên. Phía xa chân trời trải rộng một mảng lớn mây đỏ, khiến cho bầu trời xanh thẳm càng thêm màu sắc. Rất nhiều người ra khỏi cổng trường, người thì mang theo vẻ sầu lo, người lại vô cùng thoải mái. Nguyễn Đường nhìn thấy Lục Nhan Thanh bị mấy nam sinh vây quanh, anh không nói chuyện, mấy người bọn họ lại líu ríu không ngừng. Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, đôi mắt Lục Nhan Thanh ánh lên vẻ dịu dàng, khóe môi cũng cong lên. Lúc này tóc đỏ và Tiểu Mã cũng đã nhìn thấy Nguyễn Đường, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau sau đó lấy cớ chạy trốn. Lục Nhan Thanh đã đặt bàn ở nhà hàng, ăn cơm xong xuôi, anh đưa Nguyễn Đường tới khu vui chơi. Nguyễn Đường cười híp mắt nhìn Lục Nhan Thanh,"Nhìn không ra nội tâm anh lại ngây thơ vậy đấy." Tâm tình Lục Nhan Thanh có vẻ rất tốt, không phản bác lại cô,"Muốn chơi cái gì?" Đa phần trò chơi buổi tối lúc này đã đóng cửa, Nguyễn Đường nhìn trên vòng quay ngựa gỗ đều là trẻ nhỏ, lập tức chỉ vào trò chơi xếp hàng rất dài ngay bên cạnh,"Chơi cái này?" Lục Nhan Thanh ngước mắt lên, cười cười,"Chắc chưa?" "Ừm." Nguyễn Đường gật đầu,"Nhiều người như vậy nhất định chơi rất vui." Rất nhanh đã tới lượt bọn họ, lúc này Nguyễn Đường mới thấy rõ đây là nhà ma, cô theo bản năng muốn xoay người bỏ trốn. Lập tức bị Lục Nhan Thanh kéo cổ lại. "Không phải quyết định rồi sao?" Một tay Lục Nhan Thanh giữ chặt cô, tay còn lại cầm điện thoại quét mã thanh toán, sau đó cầm vé đưa cô vào trong. Nguyễn Đường cố gắng giãy giụa, giọng nói ngọt lịm nghe vào tai có chút run rẩy,"Lục Nhan Thanh, nếu em bị dọa chết em sẽ không bỏ qua cho anh đâu." Lục Nhan Thanh nhếch môi,"Ừ, anh đợi lúc em tới tìm anh." Nguyễn Đường,"..." Tuy rằng cô sợ ma nhưng vẫn có chút tò mò, nhất là bên cạnh còn có một người đáng sợ hơn cả ma, cô ho nhẹ một tiếng,"Đồ tự kỷ, ai muốn tìm anh chứ." Bên trong nhà ma vô cùng lạnh lẽo, mặc dù đang là mùa hè nhưng vừa bước vào đã cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng, nhất là cách trang trí đèn xanh xanh vàng vàng, không khí vô cùng quỷ dị. Nguyễn Đường cảm thấy ý lạnh tràn lan cả cơ thể, cô khẽ run,"... Đều tại anh kéo em vào đây, đáng ra em nên đợi anh bên ngoài." Lục Nhan Thanh cúi đầu nhìn cô,"Sợ thật?" Nguyễn Đường khẩn trương nuốt nước miếng,"Ừm." Lục Nhan Thanh dừng một chút rồi hỏi,"Vậy có muốn nắm tay anh..." Lời còn chưa dứt, Nguyễn Đường đã nhìn thấy con ma mặc đồ đỏ xuất hiện, còn để lộ ra răng nanh nhuốm máu với cô và Lục Nhan Thanh, cô lập tức giống gấu koala ôm chặt lấy cánh tay anh. Lúc này giọng nói của cô đã mang theo tiếng khóc nức nở, cô nhẹ giọng nói,"Anh mau nói cho em đây là giả đi..." Nhân viên nhà ma thấy khách đã bị dọa vẫn tiếp tục công việc của mình, đi tiếp tới trước mặt Nguyễn Đường và Lục Nhan Thanh, vết máu giả còn nhỏ xuống dưới. Cơ thể Nguyễn Đường càng run rẩy hơn nữa. Lục Nhan Thanh rút cánh tay ra, ấn đầu cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cô thấp giọng dỗ dành,"Ừm, đều là giả, không phải sợ." Anh nhìn lướt qua nhân viên nhà ma, ánh mắt như một khối băng lạnh không có chút nhiệt độ nào cả. Nhân viên nhà ma: ??? Tại sao sát khí trên thân người này lại nặng như vậy? Người kia do dự một chút rồi xoay người đi dọa người khác. Đoạn đường tiếp theo, Nguyễn Đường không thấy một con 'ma' nào nhảy tới trước mặt dọa mình nữa, vô cùng khoa trương oa một tiếng, lúc ra khỏi nhà ma còn cười nói với Lục Nhan Thanh,"Hình như cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của em." Lục Nhan Thanh nhìn cô còn đang nắm chặt tay áo anh, không nói gì. Nguyễn Đường cũng phát hiện động tác của mình, khuôn mặt vừa bị dọa cho trắng bệch nháy mắt khôi phục lại, nhanh chóng bỏ tay áo anh ra,"Vậy... chúng ta về nhà thôi."... Hai giờ sáng, Nguyễn Đường tỉnh lại từ cơn ác mộng, cô đưa tay sờ lưng mình phát hiện có một tầng mồ hôi mỏng, vội vàng vào phòng tắm lau khô rồi định chuẩn bị đi ngủ tiếp. Nhắm mắt lại đều là hình ảnh máu me vừa rồi trong mộng, làm thế nào cũng không ngủ nổi. Nguyễn Đường suy nghĩ, ôm gối đầu ra ngoài, ban đầu cô muốn ra sofa phòng khách lầu một ngủ, bởi vì nơi đó cách phòng Lục Nhan Thanh gần nhất, cô sẽ có cảm giác an toàn. Vừa xuống lầu đã nhìn thấy Lục Nhan Thanh ra khỏi phòng, anh mặc áo phông trắng sạch sẽ, lộ ra xương quai xanh tinh tế. Phát hiện cô ôm gối đi xuống, khóe mắt Lục Nhan Thanh hơi nhướn lên, dịu dàng hỏi,"Gặp ác mộng?" Nguyễn Đường gật đầu, nghĩ tới trong phòng anh cũng có sofa, thăm dò hỏi,"Em có thể tới sofa phòng anh ngủ không?" Lục Nhan Thanh thở dài,"Em vào trước đi, anh uống cốc nước rồi trở về." Nguyễn Đường đặt gối lên sofa, vừa định nằm xuống nghỉ ngơi đã thấy Lục Nhan Thanh mang theo ly nước trở lại, anh chỉ lên giường,"Lên đó ngủ đi." Nguyễn Đường trừng mắt,"Như vậy không ổn lắm đâu?" Tuy rằng nói vậy nhưng cô vẫn nghe theo, thật sự không muốn ngủ sofa chút nào. Có Lục Nhan Thanh bên cạnh, phòng tắt đèn Nguyễn Đường cũng không sợ, nhưng một lúc sau cũng không cảm thấy mệt mỏi, cô khẽ gọi,"Lục Nhan Thanh, anh ngủ chưa?" Lục Nhan Thanh nhắm mắt lại trả lời,"Chưa." Nguyễn Đường xoay người,"Vậy nói chuyện với em đi, nói gì cũng được." Lục Nhan Thanh im lặng trong chốc lát mới mở miệng nói,"Trước kia có một người, thật ra đã sớm biết mình có nhiều chỗ không bình thường, vì để cho người nhà không phát hiện, anh ta tỉ mỉ ngụy trang bản thân, cho nên mặc dù anh ta không có bạn bè, nhưng người thích anh ta rất nhiều, sau này anh ta gặp được..." Nguyễn Đường đột nhiên lên tiếng,"Vậy có bao nhiêu người thích anh ấy..." Chưa nói xong, cô ho nhẹ một tiếng,"Em tùy tiện hỏi thôi, anh kể tiếp đi, người đó gặp được cái gì?" Lục Nhan Thanh híp mắt, đôi môi khẽ nhếch, một lúc lâu sau mới lên tiếng,"... Gặp được một đồ ngốc, sau đó mới biết được cuộc sống này đáng giá thế nào." Cô gái nhỏ không biết đã ngủ từ lúc nào, anh nói xong một lúc lâu cũng không có phản ứng, anh vén chăn lên đi tới bên kia giường. Lục Nhan Thanh vươn tay, ngón tay khắc họa khuôn mặt của cô, cuối cùng dừng lại ở trên đôi môi hồng hào, anh chậm rãi cúi người xuống. Trong lúc mơ màng, Nguyễn Đường cảm nhận được một thứ ấm áp chạm lên khoé miệng mình, sau đó nhanh chóng rời đi. Cô muốn mở to mắt, nhưng một giây sau lại triệt để mất đi ý thức, chìm vào giấc ngủ. * Sau khi thi đại học xong, lớp 10 và 11 lại tiếp tục đi học như bình thường. Nhà Lục Nhan Thanh cách trường cũng không xa nên Nguyễn Đường cũng không chuyển về nhà mình. Tuy rằng bây giờ anh không cần đi học, nhưng mỗi sáng còn dậy sớm hơn cả cô, sau khi cô thức dậy đều có thể ăn đồ ăn anh làm hoặc đồ anh mua. Trừ bữa trưa không ăn cùng nhau, còn lại hai bữa lúc nào hai người cũng ăn chung một chỗ, dưới sự chăm sóc của Lục Nhan Thanh, Nguyễn Đường cảm giác mỡ trên người mình lại nhiều hơn một chút. Thỉnh thoảng Lục Nhan Thanh còn tới trường đón cô tan học, hai người sẽ cùng nhau đi dạo hoặc xem phim. Cách ngày công bố thành tích thi tốt nghiệp còn nửa tháng, lúc ăn cơm, Nguyễn Đường hỏi anh,"Lục Nhan Thanh, anh định học đại học nào?" Lục Nhan Thanh lẳng lặng nhìn cô vài giây, hai mắt híp lại,"Em muốn anh học ở đâu?" Nguyễn Đường nghiêm túc nói,"Theo suy nghĩ của anh thôi." Lục Nhan Thanh 'ừm' một tiếng. Nguyễn Đường cũng không hỏi thêm. Một buổi tối trước khi có điểm, cô không biết tại sao Lục Nhan Thanh lại không khẩn trương chút nào, còn cô lại khẩn trương muốn chết rồi, ba giờ sáng vẫn không ngủ được. Cũng may mai là cuối tuần, cô ngủ một giấc dậy là có thể tra điểm của anh, đứng dậy nhìn đồng hồ một chút, Nguyễn Đường mặc áo ngủ rồi đi tới thư phòng. Lục Nhan Thanh mở laptop ra, Nguyễn Đường lại gần nhìn, còn tưởng rằng anh đang tra điểm, kết qua lại thấy anh xem thị trường cổ phiếu. Nguyễn Đường nhắc nhở anh đã có thể tra thành tích rồi, anh mới không chút để ý mở trang web ra, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên bàn phím vài cái, trang web tải một lúc mới ra tổng điểm, 712 điểm. Nguyễn Đường thở phào nhẹ nhõm, cô che miệng ngáp một cái, đang chuẩn bị quay về tiếp tục ngủ, cánh tay Lục Nhan Thanh đã vắt trên eo cô. Anh dùng lực một cái, cô lập tức ngã vào lòng anh, tay anh nắm lấy cánh tay của cô, giúp cô ổn định cơ thể. Nguyễn Đường bị bất ngờ, mơ màng nhìn anh. Đáy mắt thiếu nữ nhiễm một phần hơi nước trong suốt làm nổi bật lên đôi mắt hạnh giống như chứa cả bầu trời sao đêm rực rỡ mĩ lệ. Hai mắt Lục Nhan Thanh tối xuống, giọng nói khàn khàn,"Anh chọn trường khoa học quân sự." Thần sắc trên mặt Nguyễn Đường càng trở nên bối rối,"Hả?" Dừng một chút, cô đột nhiên nghĩ tới điều gì,"Anh muốn học trường quân đội sao?" Lục Nhan Thanh không hề chớp mắt nhìn cô,"Em muốn anh đi không?" Hai mắt Nguyễn Đường run rẩy, cô cúi đầu nhìn tay mình,"Sao anh lại hỏi em chứ?" Hầu kết Lục Nhan Thanh chuyển động, anh nói,"Bởi vì ý kiến của em rất quan trọng." Nguyễn Đường bỗng cảm thấy hoảng sợ, vội đứng lên lui về sau,"Em cũng không có quan hệ gì với anh... anh vẫn nên tự mình quyết định cho tương lai của mình đi." Lục Nhan Thanh đứng dậy chặn đường lui của cô,"Hải Đường bé bỏng, làm bạn gái của anh đi?" Nguyễn Đường chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương, vừa định mở miệng từ chối, nhưng lời tới bên miệng lại biến thành,"Anh cho em thời gian suy nghĩ..." Không cho cô cơ hội nói xong, Lục Nhan Thanh đã kéo cô tới bên cạnh, cúi đầu hôn cô. Tay anh nâng cằm cô lên, ép cô ngẩng đầu đối diện với mình, động tác vô cùng dịu dàng lưu luyến giống như một dòng nước ấm áp khiến cô không thể từ chối. Nguyễn Đường cảm nhận được nhịp tim của mình ngày càng đập mạnh, hô hấp cũng dần thay đổi, ngay cả không khí xung quanh cũng tăng lên, cô theo bản năng muốn đẩy anh ra. Vì thế, Lục Nhan Thanh lại cắn lên môi cô một cái, anh cong môi cười khẽ,"Suy nghĩ kỹ chưa?" Trên môi vẫn còn cảm giác đau đớn nhè nhẹ, mùi máu tươi tràn lan trong khoang miệng, Nguyễn Đường nhíu mày. "Đm." Cô ngẩng đầu căm tức nhìn anh,"Lục Nhan Thanh, anh theo đuổi người khác mà còn ép mua ép bán sao?" Hơn nữa nếu sớm biết anh muốn nói với cô những điều này, đáng ra cô nên đánh răng rửa mặt trước rồi mới xuống. Buổi sáng vừa tỉnh lại thì nhớ ra hôm nay phải tra thành tích thi, kết quả xuống dưới thì phát hiện hoàng thượng không vội thái giám đã gấp, thật là tức chết cô rồi!!! Bàn tay Lục Nhan Thanh không nặng không nhẹ vỗ mông cô một cái,"Ai dạy em nói lời đó?" Nguyễn Đường càng tức giận, cô chui ra khỏi lòng anh,"Anh dám đánh em..." Lục Nhan Thanh bình tĩnh mở miệng,"Em cứ thử xem?" Đôi mắt nhìn nhìn vô cùng quỷ dị. Nguyễn Đường rụt vai, thấp giọng nói,"Dù sao... Anh cũng phải chịu trách nhiệm với em!" Lục Nhan Thanh xoa đầu cô,"Không phải anh là bạn trai em rồi sao?" Nguyễn Đường trừng mắt nghiêm túc nói,"Em cảm thấy mình vô cùng thiệt thòi!" Lục Nhan Thanh nhìn cô không nói gì, cảm xúc nơi đáy mắt vô cùng khó hiểu. Giọng nói của thiếu nữ càng ngày càng nhẹ,"Vốn là em tương đối thiệt thòi..." Bây giờ đã ở bên anh, vậy về sau cô có lẽ nên vì anh mà ở lại trong nước, cô cũng không muốn bọn họ vừa xác định quan hệ đã phải yêu xa. Quan trọng là, cô cũng chưa xác định được mình có thích anh đến vậy không. Lục Nhan Thanh cúi đầu kéo cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, một lúc lâu sau anh trầm thấp cười một tiếng,"Ừm, khiến em thiệt thòi rồi." Sau đó anh lui về sau nâng tay lên, ngón tay lành lạnh vuốt ve khóe môi cô, giọng nói khàn khàn,"Vậy nên anh sẽ không để cho em phải thiếu thứ gì cả." Những thứ sau này anh có, kể cả bản thân anh, hết thảy đều dâng hiến hết cho cô.