Tang mẫu thích ứng nhanh hơn cả, bà ta vẫn không hiểu hôm đó vì sao Tả Thiếu Dương lừa mình ra khỏi nhà, giờ thì hiểu rồi:
– Ra là cậu, ra hôm đó lừa bá mẫu đi để lấy giấy cho vay tiền, rồi tới nhà Khúc chưởng quầy đòi lại tiền ... Chả trách hôm đó ta không tìm được giấy cho vay ... Nói thế số tiền này toàn bộ của nhà ta?
– 80 mươi lượng này đúng ra là của Chu chưởng quầy, 20 lượng này mới là của bá mẫu, toàn bộ ở đây.
Tang mẫu lảo đảo, ngã xụp xuống ghế, bà ta đầu óc chậm chạp hơn người khác, lúc nãy nhà tiền chống đỡ tình táo được, giờ mọi thứ qua đi rồi, tất cả quay về của mình rồi liền thấy cả người như bị hư thoát, đứng không vững nữa.
Tang phụ nhìn trái nhìn phải, ngơ ngơ ngác ngác, nói:
– Vậy là quán trà vẫn của ta, ta không phải đi làm công cho ai nữa, không nợ tiền ai nữa rồi à?
– Đúng vậy.
Tả Thiếu Dương gật đầu:
– Ha ha ha, ha ha ha ...
Tang phụ ngửa mặt cười lớn, vừa cười vừa chảy nước mắt.
Chu chưởng quầy ngẩn ra một lúc, giơ ngón tay:
– Bội phục, bội phục. Không ngờ tiểu lang trung cậu cơ cảnh, quyết đoán như vậy, nếu trước đó chỉ có thể nói cậu trượng nghĩa khinh tài, bây giờ lá gan này mới thực sự đáng phục, có thể làm việc lớn.
Tả Thiếu Dương hừ một tiếng không thèm để ý tới ông ta, mặc dù Chu chưởng quầy khen y, nhưng Tả Thiếu Dương vẫn căm ghét ông ta vô cùng, có lẽ bởi vì lão già này háo sắc nhắm tới Tang Tiểu Muội, cho nên tuy ông ta coi như cũng thẳng thắn, Tả Thiếu Dương vẫn không có chút thiện cảm nào.
Mấy lão trà khách gật gù tán thưởng, chỉ có Chúc Dược Quỹ nheo mắt lại không biết trầm tư vì điều gì.
Tang Tiểu Muội mới đầu cũng rất vui mừng, lập tức ánh mắt trở nên ảm đạm, nhìn Tả Thiếu Dương một cách khó hiểu.
– Tiểu lang trung, cậu giúp bá mẫu lấy lại tiền, tránh được tổn thất, bá mẫu rất cảm kích, vì điểm này, bá mẫu đồng ý gả Tam nha đầu cho cậu làm thê tử ...
Chuyện này lúc nãy bà ta đã nói bây giờ tự nhiên đem ra nói lại, ai cũng đoán ra, bà ta định lật lọng rồi, quả nhiên Tang mẫu tiếp tục:
– Tam nha đầu có thể gả cho cậu, chỉ là sính lễ vẫn phải có ... Làm gì có ai cưới tức phụ không cần sính lễ? Thế chẳng phải coi rẻ nhà gái để người ta cười cho hay sao.
Lời này không phải không có lý, mấy phụ nhân ra quán trà nói chuyện thường xuyên khoe khoang kể với nhau nhà này gả tức phụ được bao nhiêu sính lễ, đội rước dâu lớn thế nào, có điều Tang mẫu nói ra vào thời điểm này rõ ràng lại mang mùi vị khác.
Tả Thiếu Dương dự liệu được chuyện này rồi, đầu hơi cúi xuống né tránh ánh mắt của Tang Tiểu Muội.
Chúc Dược Quỹ lúc này đặt cốc trà xuống, lớn tiếng nói:
– Tang bà tử, lão hán vốn không muốn xen vào chuyện nhà người ta, tới đây chỉ làm chứng, nhưng giờ không im lặng được nữa, lúc nãy bà mới nói gì, sao giờ nuốt lời.
Tang mẫu quay ngoắt đầu sang:
– Ai nuốt lời, lúc nãy bà tử này nói, sinh lễ xóa nợ, bây giờ tiền là của ta, nói cách khác, ta không nợ tiền tiểu lang trung, tất nhiên sính lễ phải thu.
– Cái bà nương này ... Đúng là, ta không buồn quản nữa . .
Tang mẫu cũng có chút xấu hổ, vẫn mặt dày nói:
– Tiểu lang trung, cậu giúp nhà ta một chuyện lớn, ta cũng không quá đáng. Sính lễ này chỉ cần 70 lượng là đủ.
– 70 lượng.
Chúc Dược Quỹ vừa mói nói không quản nữa, rốt cuộc vẫn không nhịn nổi:
– Tang bà tử, bà còn là người nữa không, bà lại không biết Quý Chi Đường ra sao, người ta lấy đâu ra được 70 lượng, đợi y góp đủ tiền chỉ e Tam nha đầu đã già như bà rồi.
– Mặc kệ, dù sao ta không biết, ai muốn cưới khuê nữ nhà ta phải trả đủ sính lễ, không người ta nói khuê nữ nhà ta không ai thèm, phải tặng không biếu không, làm hỏng thanh danh khuê nữ nhà ta.
Chúc Dược Quỹ tức tới bật cười:
– Thật cả đời lão phu chưa thấy ai mặt dày như bà, vừa nãy bà mới nói hôn sự của Tam nha đầu để nó làm chủ bà không được định đoạt.
– Đúng, lão nương lại không ép uổng gì nó, nó nhìn trúng ai, ta đi tìm bà mai, cưới hỏi đàng hoàng, chỉ cần sính lễ đầy đủ là được.
– Bà nương này, đúng là chỉ biết tiền ...
Thấy làm được Chúc Dược Quỹ cứng họng, Tang mẫu càng nhơn nhơn đắc ý:
– Chúc chưởng quầy, lão bà tử này nãy giờ đều nói lý, ông mới là người đuối lý. Ta đâu phản đối tiểu lang trung, chỉ cần cậu ta đưa đủ sính lễ là có thể đón Tam nha đầu về nhà . . Tiểu lang trung, cậu là thiếu niên tuấn kiệt, lão thân tin cậu có thể kiếm được 70 lượng đúng không? Tam nha đầu nhà ta với cậu tình sâu ý nặng, ngay của hồi môn cũng đem cầm đồ cho cậu trả nợ, cậu nhất định không phụ lòng nó đúng không?
– Mẹ ... Mẹ ...
Tang Tiểu Muội nghe tới đó chỉ mặt Tang mẫu lắp bắp nói được mấy tiếng, vừa đau lòng vừa giận, òa khóc che mặt chạy đi. Hoàng Cầm dậm chân đuổi theo.
Tả Thiếu Dương từ nãy tới giờ vẫn im lặng cúi đầu đứng đó.
Chu chưởng quầy hớn hở thu bạc lại, đeo lên người:
– Tang lão hán, không phải ta nói ông, cái bà nương của ông đúng là độc, nếu không phải có người ta, cái quán trà này cũng mất, cả nhà ông đi làm công rồi. Vậy mà các người không cảm kích, còn cố ý làm khó, loại chuyện vô tình vô nghĩa này các người làm ra được, sau này gặp chuyện gì đừng bao giờ nói tới hai chữ tình nghĩa nữa, đừng mong ai giúp đỡ ... Bỏ đi, lão tử không phải cha ông mà phải dạy khôn ông, đi đây. Tiểu lang trang, đa tạ, cáo từ.
– Lão sắc quỷ Chúc lão hán trước đó tuy làm chuyện không phải của con người, có điều mấy câu vừa rồi không sai, các người sống cạn tàu ráo máng như vậy rồi có lúc trắng mắt ra.
Chúc Dược Quỹ đứng dậy, ông ta hiểu lầm, cho rằng Tả Thiếu Dương đứng ngây đó vì sự trở mặt của Tang mẫu, khiến chuyện y và Tiểu Muội không thành, vỗ vai an ủi:
– Đi, đi làm cốc chén rượu với lão phu. Ngươi còn trẻ, ngày tháng còn dài, không nên mất tinh thần.
Tả Thiếu Dương nhìn hướng về phía phòng Tiểu Muội một cái, kệ Chúc Dược Quỹ kéo đi, mấy lão trà khách lắc đầu đi nốt, để lại phu thê Tang gia đang hí hửng ôm lấy số tiền.
Ra ngoài rồi, Chúc Dược Quỹ mới thở dài:
– Đại lang, phải nói gì cậu đây, ta đã dạy cậu, trước tiểu nhân, sau quân tử, điều đó không chỉ áp dụng cho việc kinh doanh, cuộc sống cũng nên thế. Cậu quang minh lỗi lạc, không muốn lừa dối người ta, không muốn chiếm lợi của người ta. Tốt, đáng khen, nhưng cũng không nên cứng nhắc. Ví như chuyện hôm nay, cứ cưới Tam nha đầu về trước đã, số bạc kia về sau hẵng nói cũng được cơ mà, hoặc ... Mà thôi, chuyện tới nước này có nói cũng vô ích, đi, đi uống rượu.
Tả Thiếu Dương chắp tay:
– Đa tạ lão bá dạy bảo, hôm nay ta không có tâm trạng, xin hẹn hôm khác, cáo từ.
Chúc Dược Quỹ nhìn theo bóng lưng có chút cô độc Tả Thiếu Dương xa dần, lại buông tiếng thở dài nữa.
Tả Thiếu Dương về nhà, chẳng kể mình đi đầu, lên gác ngồi tâm sự với Bi Vàng, trong đầu toàn là ánh mắt bi thương của Tiểu Muội trước lúc chạy đi.
Chập tối Hầu Phổ và Hồi Hương tới, mang theo cân thịt với bầu rượu, không biết là có chuyện gì vui nữa.
Hồi Hương vào bếp giúp mẹ làm cơm, tỷ phu tới, Tả Thiếu Dương cũng không thể ngồi ru rú trên gác xép được, xuống cùng cha tiếp chuyện. Tả Quý vuốt râu nói:
– Sau này tới không cần mang rượu mang thịt như thế, nhà hai đứa cũng không dư dả gì.
Hầu Phổ cười ha hả:
– Nhạc trượng, rượu thịt hôm nay là do nha môn khao thưởng đấy, ai cũng có phần, không tốn tiền.
– Ồ, lại chẳng phải lễ tết, sao lại cho rượu thịt.
Hầu Phổ nhìn quanh, áp giọng xuống:
– Con nói, mọi người đừng tiết lộ ra ngoài nhé.