Tiếng xích sắt leng keng thu hút sự chú ý của mọi người, mấy tên ngục tốt áp giải một tù phạm từ phía nhà lao đi tới, tù phạm này đeo gông tử tù 50 cân loại nặng nhất, chân đeo xích to như ngón tay, kéo lê trên mặt đất.
Còn ai ngoài Nghê Nhị, ông ta đã tiều tụy không ra dạng người nữa rồi, hai mắt đờ đẫn phờ phạc thất thần, chòm dâu vốn đen bóng tỉa tốt cẩn thận giờ rối bời cáu bẩn.
Tùy gia thấy ông ta tới thì nhao nhao lên, Tùy chưởng quầy vẫn còn trấn tĩnh, người khác không nhổ nước bọt cũng vò tuyết ném, càng có hai lão bà tử gào khóc đòi nhào tới đánh. Ngục tốt được Nghê đại phu lo lót, tất nhiên không thể để Nghê Nhị bị bạo hành, đi tới trước rút yêu đao quát:
– Định làm ...
Chưa nói hết câu bị nắm tuyết lớn ném trúng mặt làm lời chưa kịp nói phải nuốt vào, có điều không phải hướng Tùy gia, trừng mắt tìm kiếm chỉ thấy Hầu Phổ đang chắp tay vái lia lịa, lẩm nhẩm thằng cha này sao nổi hứng góp vui vào chuyện này, không để ý Hồi Hương tỉnh bơ đứng cạnh hết sức vô tội.
Người vừa đổ dầu vào lửa là nàng chứ còn ai vào đây nữa.
Trong số tất cả những người có liên quan thì vô tư lự nhất là Hồi Hương rồi, nàng tới đây là để hả hê nhìn bản mặt của Nghê Nhị, đối với nàng mà nói bất kể kết quả thế nào cũng tốt, nàng thuần túy tới xem trò vui.
– Còn lộn xộn quy tội quấy rối công đường, mang ra đánh đòn.
Một sai dịch khác quát:
Người Tùy gia không dám làm loạn nữa, một số thành phấn quá khích cũng bị người khác giữ lại, song lời ô uế thì không thể thiếu được. Lúc đầu chửi Nghê Nhị, sau khi Nghê Nhị đưa vào công đường thì bọn họ quay sang chửi toàn bộ Nghê gia, người Nghê gia tức giận đành cắn răng chịu để đối phương xả giận, còn dễ hòa giải sau này.
Hành vi căm phẫn này của người nhà nạn nhân, sai dịch chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, không quá đáng, chả ai buồn quản.
Trong tiếng chửi bới loạn xị đó, cuối cùng thư lại hình phòng đi ra cao giọng hô truyền:
– Yên lặng thăng đường.
Sai dịch hai bên đồng thanh hô " Uy vũ . ." Thủy hỏa côn đập rầm rầm xuống đất, rất khí thế, khiến người ta rợn người.
Tiền huyện lệnh thong thả từ bình phong đi ra, quan uy đủ mười phần, theo sau còn có y quan châu phủ Thang bác sĩ, y quan huyện An y quan.
Thang bác sĩ được Âu Dương thứ sử phái xuống, ngồi mé trái Tiền huyện lệnh, An y quan thì không có chỗ ngồi đứng phía sau, mé phải đại đường có thư lại hình phòng chịu trách nhiệm ghi chép.
Không có tuyên bố rườm ra, Tiền huyện lệnh gõ đường mộc:
– Truyền nguyên cáo.
Tùy chưởng quầy từ bên trái nguyệt đại đi tới, vén áo quỳ xuống, Tiền huyện lệnh kéo dài giọng nói:
– Nguyên cáo, ngươi có oan khuất gì khai ra.
Tùy chưởng quầy mới nghẹn ngào kể lại đầu đuôi câu chuyện, nhấn mạnh nhiều lần Nghê Nhị biết ô đầu có độc tối đa chỉ được dùng năm miếng, nhưng vẫn cố ý dùng tới tám miếng, bất kể người khác nhắc nhở, cố ý mưu hại lão mẫu, xin Huyện lão gia nghiêm trị, báo thù rửa hận.
Tiền huyện lệnh nghe xong hỏi Nghê Nhị quỳ đó từ trước:
– Vừa rồi nguyên cáo nói có thật không?
– Oan quá đại lão gia.
Nghê Nhị kêu oan rầm trời, cúi đầu lạy, gông nặng quá ông ta không quỷ thẳng được, phải nhờ sai dịch kéo lên, lúc này mới nói tiếp:
– Tiểu nhân hoàn toàn vì mục đích cứu người, mang tấm lòng lương y như từ mẫu, không hệ có ý mưu hại bệnh nhân, dùng tám miếng ô đầu là có nguyên do, mong đại lão gia minh xét.
– Nguyên do gì nói ra.
– Vâng.
Nghê Nhị theo lời đại ca dặn trước đó, bi thương nói:
– Tùy gia xin nhờ tiểu nhân tới khám bệnh, phát hiện bệnh Tùy mẫu đã nguy trong sớm tối, phải dùng thuốc liều lượng mạnh mới nghịch chuyển được càn khôn. Nghe nói tiểu lang trung của Quý Chi Đường từng dùng 8 miếng ô đầu trị khỏi bệnh phong thấp lâu năm của Chúc lão chưởng quầy của Hằng Xương dược hành, nên mạo muội thử, không ngờ Nghê mẫu chưa đợi được thuốc phát huy hiệu quả đã không chịu nổi bệnh nặng qua đời, tiểu nhân rất bi thương, nhưng không phải do tiểu nhân dùng thuốc mà ra.
– Nói láo.
Tùy chưởng quầy quát:
– Mẫu thân ta dùng thuốc của ngươi chưa được một tuần trà đã chết, không phải do thuốc của ngươi thì là cái gì?
Tiền huyện lệnh cực coi trọng quy củ, không hài lòng đập bàn:
– Nguyên cáo, trên đại đường đừng có tùy tiện lên tiếng.
– Vâng thưa đại lão gia, có điều vừa rồi là lời nói nhăng nói càn chạy tội, mong lão gia đèn trời soi xét.
Tùy chưởng quầy ỷ có chỗ dựa là Âu Dương thứ sử, miệng vâng dạ vẫn cứ nói:
– Hỗn xược, Huyện lão gia xét án cần ngươi dạy sao, còn dám tùy ý lên tiếng nữa coi chừng bị vả miệng.
Thang bác sĩ ở bên quát, nói là thế nhưng mang ý tốt nhắc ông ta không nên chọc giận Tiền huyện lệnh nữa:
Tùy chưởng quầy bấy giờ mới chịu im miệng, Tiền huyện lệnh hừ một tiếng, lại hỏi Nghê Nhị:
– Ngươi nói có chứng cứ gì không?
– Dạ có, Tùy mẫu và Chúc lão chưởng đều là người tuổi cao, sức khỏe hư nhược ngang nhau, vậy mà tiểu lang trung dùng 8 miếng ô đầu không hề gì, lão thái thái dứt khoát không thể uống thuốc song mà chết, nên khả năng là do bản thân bệnh quá nặng không cầm cự được nữa rồi.
Tiền chưởng quầy lớn giọng nói:
– Truyền Chúc lão chưởng quầy.
Chúc Dược Quỹ đi lên chắp tay thi lễ, dựa theo quy định nhân chứng không cần quỳ, kể lại đầu đuôi câu chuyện. Tiền huyện lệnh gật đầu liên tục, Thang bác sĩ không hài lòng, chắp tay nói:
– Huyện lệnh đại nhân, ti chức có lời muốn hỏi bị cáo và Chúc lão chưởng quầy, không biết có được không?
Tiền chưởng quầy gật đầu:
– Thang đại nhân cứ hỏi đi.
– Vâng.
Thang bác sĩ hỏi Nghê Nhị trước:
– Ngươi trị bệnh cho Tùy mẫu là dùng thuốc tự bào chế sao?
– Thưa không, tiểu nhân dùng tân dược do Hằng Xương dược hành tặng miễn phí, trong đó có sáu loại thuốc bào chế kiểu mới là ô đầu, phụ phiến, đảm nam tinh, một dược, nhũ hương và địa long.
– Ai bào chế?
– Nghe nói là tiểu lang trung của Quý Chi Đường, nghe nói y dùng tân dược trị khỏi bệnh . .
– Đủ rồi, bản quan không hỏi cái đó.
Với Chúc Dược Quỹ, Thang bác sĩ tỏ ra tôn trọng hơn, vì Chúc Dược Quỹ không chỉ là người giàu có số một số hai trong huyện, tiếng tăm cũng rất tốt, quyên tiền làm đường sửa cầu không ít:
– Lão chưởng quầy, ông bị bệnh gì, tiểu lang trung dùng phương thuốc gì?
– Thảo dân bị phong thấp lâu năm, kê đơn là Tiểu hoạt lạc thang giống Nghê đại phu, chỉ khác Nghê đại phu dùng năm miếng ô đầu, thảo dân đã hoa mắt chóng mặt có triệu chứng trúng độc, không dám uống nữa. Còn thuốc Tả đại lang có tám miếng ô đầu mà không hề gì còn khỏi bệnh.
– Dùng toàn bộ tám miếng sao?
– Vâng.
– Ông uống vào không sao cả?
Chúc Dược Quỹ cùng Thang bác sĩ rất quen thuộc, cười ha hả, đùa:
– Thang đại nhân, trông thảo dân thế này có giống bị làm sao không?
Thang bác sĩ rất khó tin, nói với Tiền huyện lệnh:
– Đại nhân, y thư bao năm chưa bao giờ ghi lại trường hợp thế này, ti chức cũng không nói họ dối trá, nhưng thực sự khó tin có thể dùng tới 8 miếng ô đầu.
Người thường có lẽ nghe là tin ngay, nhưng người y thuật càng cao, càng hiểu biết thì càng hoài nghi:
– Liệu có thể cho truyền tiểu lang trung của Quý Chi Đường không?
Tiền huyện lệnh nhìn kỹ vị tiểu lang trung này, rất tuấn tú trắng trẻo, có điều hơi xanh xao, quan trọng nhất là quá trẻ, giống thư sinh hơn là y sinh:
– Đầu đuôi câu chuyện thế nào kể như thật ra.
– Vâng.
Tả Thiếu Dương kể vắn tắt một lượt.
Thang bác sĩ hỏi:
– Bản quan hỏi ngươi, ô đầu của ngươi bào chế ra sao?
Tả Thiếu Dương tròn mắt nhìn ông ta:
– Đại nhân muốn biết cách bào chế ô đầu?
Thang bác sĩ hơi đỏ mặt:
– Bản quan không phải muốn thăm dò bí mật của ngươi mà muốn tra án.
– Thảo dân chỉ có thể nói ô đầu của Quý Chi Đường đừng nói dùng tám miếng, mười miếng hoặc hơn cũng không gây chết người.
Tả Thiếu Dương tính cả rồi, chuyến này y đi làm chứng không phải để cứu Nghê Nhị, mà để dương danh cho Quý Chi Đường nên không nói thuốc mình bào chế mà nói Quý Chi Đường, còn nói rất to: