Những quan binh đang chiến đấu trên đồi thấy đại quân tới tiếp viện, tinh thần phấn chấn, hò reo rồi điên cuồng xông lên chém giết kẻ địch.
Tả Thiếu Dương cũng mừng rỡ, có lẽ trận chiến đi vào hồi kết nên không cần giữ thành nữa mà chuẩn bị tham gia diệt địch, không cho tàn quân của bọn chúng trốn thoát.
Nghĩ thế liền cùng hai cô gái leo lên tảng đá lớn, đưa mắt nhìn xuống ngọn đồi, cả khu vực sáng rực bởi hàng ngàn hàng vạn ngọn đuốc, do khoảng cách tương đối xa, hai bên lại quấn vào nhau giao chiến, không rõ bên nào với bên nào, chỉ có cảm giác đội quân ở phía y đang dần đẩy lui quân đối diện về phía sau, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí lạnh, lửa cháy bập bùng trong tuyết bay tứ tung, máu lửa tuyết, tạo nên khủng cảnh tráng lệ.
Có điều nếu đứng xa mà nhìn thì là thế, khi tới cận cảnh, đó đơn thuần là địa ngục trần gian.
Nếu như kẻ địch đã rút lui, đương nhiên đây là cơ hội tốt nhất để cứu chữa thương binh.
Lúc này đội kỵ binh từ thành xông ra đã tới nơi, tham gia vào cuộc chiến, chiến cục nhanh chóng có tiến triển, tiếng chém giết đi xa dần.
Vừa nãy nhóm quân địch lọt lưới thình lình tập kích khiến một số binh sĩ đi bảo vệ y quan và dân tráng bị thương, phải nhanh chóng tới cấp cứu, bị thương chưa lâu, cứu chữa kịp thời hi vọng càng lớn, Tả Thiếu Dương cấp tốc dẫn hai cô gái đi về phía đó.
Ngọn đồi nhỏ này khắp nơi là tảng đá lởm chởm cây cối um tùm, ánh sáng không tốt, thế này tìm kiếm thương binh rất khó khăn, vả lại dẫn theo hai cô gái, Tả Thiếu Dương không dám mạo hiểm, chẳng may có tên địch nào thoát được ẩn nấp ở đó thì nguy, Miêu Bội Lan tuy võ công cao, nhưng chiến đấu thì chẳng nói chắc được, cứ cẩn trọng là hơn, xuống quan đạo bằng phằng cho an toàn.
Tả Thiếu Dương nghĩ thế liền dẫn hai cô gái đi theo.
Lúc này quân y chủ lực đã xuất hiện, càng thêm nhiều dân tráng tham gia, phương tiện đầy đủ hơn, thương binh nhanh chóng được đưa về thành.
Dọc đường cứu chữa Tả Thiếu Dương dần dần nhận ra có điều bất thường, người bị thương ở tay chân quá nhiều, những người này đều có một vết thương do trúng đao kiếm cung tiễn gì đó, sau đó lại thêm một vết thương ở chân tay, đều do vũ khí cùn gây ra, khiến xương cốt đều vỡ vụn, với điều kiện thời đại này, bọn họ gần như không có khả năng khôi phục như trước, một số trường hợp nếu xử lý kịp thời thì còn hi vọng, song tốn công, không thể vì một người mà bỏ nhiều người khác cần kíp hơn.
Chẳng có thời gian mà nghĩ ngợi, chỉ biết thấy thương binh là chữa trị, chẳng biết qua bao lâu, hai bàn tay Tả Thiếu Dương đã thấm đẫm máu tươi, lại ở chốn đồng không mông quạnh, bốn phía gió rét thét gào, tay bị đông cứng, liên tục phải cho tay kẹp vào nách ủ ấm mới tiếp tục công việc được.
Gạc tiệt trùng và băng cầm máu mang theo đã dùng hết, trong quân cũng chuẩn bị rất nhiều phương tiện cứu thương, đành dùng tạm, song hiệu quả dĩ nhiên không sao so được. Bình Nhân sâm tứ nghịch hoàn không còn là bao nữa, nếu không phải lúc tối nghiêm trọng thì không dùng, vì không biết đằng sau có người cần nó hơn không?
Tả Thiếu Dương đang quỳ băng bó cho một thương binh bị chém gãy chân, đột nhiên đầu gối y run lên, không phải là do quá mệt, mà là mặt đất đang rung chuyển.
Tiếp ngay đó là tiếng rầm rầm từ xa truyền tới, nghe giống như thủy triều dâng, nhưng Hợp Châu là vùng núi, đâu ra thủy triều chứ, chẳng mất quá nhiều thời gian nhận ra tiếng vó ngựa nện trên mặt đất, giống sấm sét trên trời giáng xuống mặt đất, đinh tai nhức óc.
Là kỵ binh quân ta trở về, nhưng sao lại vội vàng thế? Tả Thiếu Dương đứng lên nhìn.
Lúc này những dân tráng xung quanh có kinh nghiệm thì đã vứt cáng bỏ chạy, y quan theo quân cũng được binh sĩ bảo hộ rút lui, một y quan chạy qua chỗ Tả Thiếu Dương mặt không còn chút máu, hét lớn:
- Chạy mau, kỵ binh địch đánh tới rồi, mau chạy đi.
Kỵ binh địch, ở đâu ra? Không phải địch bị trúng bây bao vây sao? Quân trong thành còn vừa tiến lên cơ mà? Tả Thiếu Dương ngây người, bị Miêu Bội Lan nắm tay kéo đi:
- Tả đại ca, chạy thôi.
- Không kịp rồi.
Bạch Chỉ Hàn mặt hoa thất sắc, song nàng vẫn giữ được lý trí:
- Chúng ta cách thành mấy dặm, chạy không lại chiến mã đâu.
Tả Thiếu Dương cũng nhận ra điều này, phải trốn thôi, mắt dáo dác nhìn quanh, thấy mảnh rừng nhỏ trên đồi, giục hai cô gái:
- Chạy lên trên kia, chui vào rừng.
Rừng là chướng ngại thiên nhiên đối phó với kỵ binh tốt nhất, hai cô gái nhanh chóng theo y.
Vừa mới chạy được giữa đồi thì thấy trên quan đạo vô số binh sĩ cổ không quấn khăn đỏ tràn tới, là quan binh, Tả Thiếu Dương chừa kịp thở phào thì nhận ra quan binh đang bỏ chạy, toàn thân băng giá, thua rồi, quân ta thua mất rồi.
Bây giờ Tả Thiếu Dương đã hiểu thế nào là "binh bại như núi lở", thấp thoáng trong đám bại quân đó cũng có vài quan quân cưỡi ngựa vung đao la hét, thậm chí chém giết những kẻ bỏ chạy, nhưng không ích gì, cả người lẫn ngựa bị đẩy lùi ra sau, dù có người muốn đứng lại kháng địch cũng không thể. Đám binh sĩ chạy như có ma đuổi, vừa chạy vừa cởi bỏ áo giáp mũ trụ để chạy cho nhanh, binh khí thì bị vứt bỏ từ lâu rồi, thậm chí chiến hữu ngã xuống, người sau không dừng lại, cứ vậy dẫm lê người chạy tháo thân, bây giờ dù thiên thần mãnh tướng hạ phàm cũng không thể ngăn nổi đám bại binh này chạy tháo thân nữa.
Ba người đứng bên bìa rừng chết lặng đứng nhìn quan binh chạy bán sống bán chết, chưa hết ở đầu kia ngọn đồi cũng có tiếng la hét, tiếng bụi cây va chạm, chẳng mấy chốc át đi cả tiếng động ở phía quan đạo.
Tả Thiếu Dương quay đầu nhìn lên đồi, chỉ thấy trong bóng tối nhấp nhô bóng người, không rõ là địch hay ta, song khả năng quan binh bại trận cao hơn.
Cùng lúc này phương hướng Hợp Châu tiếng trống trận rền vang, rồi hai bên quan đạo bỗng chốc bừng sáng, hàng vạn ngọn đuốc thình lình mọc lên như măng sau mưa, tiếng hô đồng thanh, rồi tiếng rít không khí ù ù từ xa cũng nghe thấy rõ, mưa tên như trút phủ xuống đầu binh sĩ bỏ chạy.
Thế là hết, bốn phía đã bị địch bao vây.
Miêu Bội Lan cuống quít giật tay áo Tả Thiếu Dương:
- Tả đại ca, làm sao làm bây giờ?
Bạch Chỉ Hàn cũng tay chân run lẩy bẩy, hoàn toàn không còn chút chủ ý nào nữa.
Bốn phương tám hướng là âm thanh như địa ngục vọng lên, Tả Thiếu Dương trải qua kinh hoang ban đầu, bỗng bình tĩnh kỳ lạ, lúc này chạy bừa còn nguy hiểm hơn, cấp bách nhìn quanh, mắt sáng lên, chỉ vào cái cây to chừng vòng tay người trưởng thành:
- Lên cây, mau trèo lên cây.
Bạch Chỉ Hàn cuống quít:
- Nô tỳ không biết leo cây.
Miêu Bội Lan nói nhanh:
- Ta lên trước rồi kéo cô.
Nói xong ném ngay lá chắn và đơn đao, tay bám chân kẹp, cứ thế thoăn thoắt leo một đoạn, ngồi vững ở cành cây lớn, cúi xuống chìa tay ra.
Tả Thiếu Dương tháo rương cấp cứu, ném nó lên cành cây, hai tay ôm lấy eo Bạch Chỉ Hàn, Bạch Chỉ Hàn không hề được báo trước, bị nam nhân thình lình ôm lấy, kinh hãi giãy giụa, Tả Thiếu Dương không có thời gian thương hương tiếc ngọc, vỗ đét mông nàng một cái, quát:
- Muốn sống thì đừng có giãy.
Rồi vận sức đẩy Bạch Chỉ Hàn lên, Miêu Bội Lan nắm lấy tay kéo mạnh, Bạch Chỉ Hàn rất nhẹ, Miêu Bội Lan lại khỏe, dễ dàng thành công.
Bạch Chỉ Hàn vừa bám chắc được vào cành cây thì quan binh từ cánh rừng xông ra, chen lấn, la hét, đao chém vù vù.
Tả Thiếu Dương không kịp nhảy lên cây rồi, một tên đào binh trong bóng tối xông tới, chẳng nhìn đường, cứ thế xô thẳng vào y như con bò tót.
- Tả đại ca.
Miêu Bội Lan kinh hoàng hét lên, từ trên cây nhào xuống như con báo cái, không cần biết địch hay ta, cho tên đào binh kia một cú đá trời giáng, giữ lấy Tả Thiếu Dương, nhưng hai bọn họ đang ở triền dốc, nàng bị đà rơi của Tả Thiếu Dương kéo theo, hai người ôm lấy nhau, lăn lông lốc, may mắn là có một cái hố, cả hai rơi bịch vào đó, nếu không lăn xuống chân đồi thì không chết cũng tàn phế.