Không biết dây thừng này bện bằng thứ quỷ quái gì, cắn đau cả răng, mỏi hết quai hàm mà không đứt, cách thắt nút của Tiêu Vân Phi cũng ác ôn, rất chặt, không cởi nổi.
Bi Vàng còn từ bỏ sớm hơn cả y, vì nó không có động lực, Tả Thiếu Dương chỉ biết thở dài nói với nói:
- Đến mày cũng không cắn nổi, hai ta đành chịu bị giam ở đây thôi, chẳng may người ta vướng việc gì không lên được núi thì tao với mày chết đói.
Bi Vang kêu chít chít, nhảy lên vai Tả Thiếu Dương, cọ đầu vào má y an ủi, nó chỉ biết mỗi trò này.
Đêm xuống, gió núi lạnh căm, Tả Thiếu Dương tuy mặc áo trong áo ngoài, nhưng vẫn lạnh, trong hang chỉ có một cái chăn, trải nó ra, chăn lạnh cho nên đắp lên người cũng vô ích, lấy nó làm đệm, ngồi lên đó, ôm Bi Vàng trong lòng cho ấm, mệt mỏi, cứ thế ngồi ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, thấy có thêm nhiều vật dụng, một cái chăn ấm nữa, có ống trúc đựng nước, lương khô, một cái ô, điên nhất nó là ô màu đỏ, trêu mình chắc? Lúc này cần ô làm gì chứ, vừa lẩm bẩm chửi vừa ăn, Tiêu Vân Phi chắc tới lúc mình ngủ, hẳn không muốn cãi nhau với mình, rốt cuộc vì sao nàng làm thế? Chắc chắn là nàng có thù oán với Đỗ Yểm, không đơn giản chỉ vì nghĩ cho mình, hay nàng thuộc phe nào đó đối địch với Đỗ Yểm, khả năng đầu có lẽ cao hơn.
Lại thêm một ngày nữa, buồn chán cực độ, cả ngày Tả Thiếu Dương cuộn mình trong chăn đệm ngủ, đột nhiên y bị tiếng động mơ hồ đánh thức, mở mắt ra, trời vẫn còn tối đen, đây là bóng tối trước bình minh. Bên tai có tiếng người, nhưng nghe không được rõ lắm.
Tìm mình? Chắc chắn thế rồi.
Tả Thiếu Dương ngồi dậy, giương tai nghe, âm thanh gần hơn nhiều.
Lần này nghe rõ rồi đúng là "Tả đại nhân!"
Tất nhiên là Bành Bính phái người đi tìm mình, có khi Kiều Xảo Nhi, Bạch Chỉ Hàn cũng đi cùng, mặc dù chỉ nghe thấy tiếng gọi chung chung, không nghe thấy giọng nữ, nhưng Tả Thiếu Dương dám khẳng định điều này, mình không về, các nàng sẽ chẳng chịu ngồi yên. Cố gắng tiến về phía cửa động, bên ngoài sương sớm bao phủ, căn bản không nhìn thấy gì hết.
Tả Thiếu Dương dùng toàn lực hét lên:
- Này, ta ở đây, ta là Tả Thiếu Dương, ta bị nhốt trong hang rồi...
Gào khản cổ nhưng không thấy đáp lại, những người kia vẫn hô đúng một câu "Tả đại nhân!", tiếng hô lớn dần, tới gần lắm rồi người nhoài ra, thiếu chút nữa trượt ngã, rống như kẻ điên:
- Ta ở đây, ở trong hang, ê ê ê...
Bi Vàng cũng đứng ở cửa hàng nhảy lên nhảy xuống kêu chít chít loạn cả lên.
Tới khi Tả Thiếu Dương họng đau rát, khô khốc, không còn kêu ra tiếng nữa, tiếng gọi y đã qua lúc to nhất, đang dần đi xa, hẳn là bọn họ rất đông người cùng hô, cho nên âm thanh mới lớn, mình nghe được, còn mình chỉ có một thân một mình, lại trong hang, hét không tới tai họ được, tức mình nhặt hòn đá ném mạnh ra ngoài, chỉ tổ mất sức, chẳng giải quyết được gì.
Làm thế nào bây giờ? Không có lửa để đốt, có lửa thì đã đốt cháy sợi dây thừng này rồi, khỏi đứng đây nghĩ cách.
Tiếng hô lại nhỏ thêm một chút, Tả Thiếu Dương như kiến bò chảo nóng.
Phía chân trời đã xuất hiện vầng sáng trắng bạc, ánh hoàng kim le lói rải đầy sườn núi, sương mù phai dần, thấp thoáng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, toàn đá và cây.
Câu "Tả đại nhân" sắp không nghe thấy nữa rồi.
Tả Thiếu Dương ngồi bịch xuống đất, Bi Vàng rất giỏi cảm nhận tâm trạng của y, thoáng cái từ tảng đá nhảy xuống, leo lên vai y, lại dùng cái đầu cọ cọ vào má y an ủi.
Đúng rồi, đúng rồi, mình ngốc quá, phải nhanh lên, Tả Thiếu Dương mắt sáng rực, lấy răng xé riềm chăn, được ra được một đoạn chỉ thô, lục cái gủi lấy ra một củ sâm Hoa Sơn, buộc lên người Bi Vàng.
Củ sâm dài gần hết người Bi Vàng, nó không thoải mái chút nào hết, xoay vòng vòng như con chó nhỏ muốn cắn cái đuôi của mình, Tả Thiếu Dương nâng Bi Vàng lên, cọ vào má mình, thì thầm:
- Bi Vàng, trông cả vào mày đó... Đi tìm Chỉ Nhi! Đi tìm Chỉ Nhi! Đi đi!
Tả Thiếu Dương từng bỏ công dạy Bi Vàng rất nhiều thứ, cho tới giờ nó chỉ làm được hai việc, huýt sáo nó chạy về cùng chuyển đồ thôi.
Chỉ là lần này khoảng cách có vẻ xa, không biết Bi Vàng có tìm thấy Bạch Chỉ Hàn không nữa, Tả Thiếu Dương lặp đi lặp lại mệnh lệnh, sau đó thả Bi Vàng xuống, vỗ mông nó.
Bi Vàng chạy ra cửa động, quay đầu nhìn lại một cái rồi phóng vút đi. ...
Cách đó rất xa, Bành Bính lên cơn hen suyễn, hô hấp không được, nhũn người ngã xuống.
Đám hộ vệ tùy tùng hoảng sợ, đỡ ông ta ngồi xuống, thái y đi theo không chút chậm trễ, vừa bấm nhân trung lại vừa đâm mười đầu ngón tay, nhưng Bành Bính không phải hôn mê, mà là do cơn hen khiến ngạt thở, những biện pháp này không có ích gì.
Thái y cấp cứu hồi lâu, tới khi trời sáng hẳn, biện pháp gì cũng dùng rồi, mồ hôi như tắm, nhưng Bành Bính không tỉnh lại, hơi thở ngày một yếu.
Ba người Bạch Chỉ Hàn cũng ở bên lo lắng, vị lão quan này vì giúp tìm kiếm Tả Thiếu Dương, bất chấp bệnh nặng vất vả suốt một ngày, nên bệnh mới tái phát.
Đang lúc mọi người định đưa Bành Bính xuống núi, báo nguy về Trường An, để thái y thự cử thái y giỏi hơn tới thì trên cành cây có thứ nhảy bộp xuống vai Bạch Chỉ Hàn.
Bạch Chỉ Hàn giật mình, sau đó mừng rỡ kêu lên:
- Bi Vàng.
Ôm nó vào lòng hôn hít một hồi, rối rít hỏi:
- Bi Vàng, thiếu gia, thiếu gia đâu?
Kiều Xảo Nhi thì bật khóc trong vui sướng, bắt tay làm loa, hô lớn:
- Phu quân, chàng ở đâu?
Cả đoàn người đoán đây là thú cưng của Tả Thiếu Dương rồi, cùng đứng dậy đồng thanh hô "Tả đại nhân!"
Bốn xung quanh đang náo loạn thì Bạch Chỉ Hàn để ý tới thứ buộc trên lưng Bi Vàng, gỡ ra:
- Đây có phải là thuốc cho Bành đại nhân không?
Viên thái y chạy vội tới, cầm lấy, mặc dù ông ta chưa từng dùng thứ này làm thuốc, nhưng dựa vào kinh nghiệm hành y lâu năm, ông linh cảm đúng là thuốc, kệ bùn đất cắn thử một miếng nhỏ, mừng rỡ nói:
- Đúng, chắc chắn là nó rồi.
Nếu tình huống bình thường thái y tuyệt đối không dám dùng bừa thuốc mình không biết, nhưng lúc này Bành Bính nguy trong sớm tối, không cứu chữa kịp thời có khi bỏ mạng ở Hoa Sơn này.
Hôm nay lên núi, vì chuẩn bị nếu gặp Tả Thiếu Dương sẽ sắc thuốc dùng ngay, cho nên bọn họ mang theo cả thuốc lẫn ấm, hộ vệ nhanh chóng nhóm lửa bắc bếp.
Kiều Xảo Nhi thì lại cuống lên, hỏi dồn dập:
- Phu quân biết chúng ta lên núi, vì sao không về? Chàng ở đâu, sao lại buộc thuốc lên người Bi Vàng đưa tới? Phu quân làm sao rồi? Bạch tỷ tỷ nói đi.
Bạch Chỉ Hàn vuốt ve Bi Vàng, bảo nó đi tìm Tả Thiếu Dương, nó chỉ rúc vào lòng nàng tìm hơi ấm, nàng không phải Tả Thiếu Dương, chẳng ra lệnh được cho nó, con thú thông minh không nghe lời nhiều chủ, nàng cũng lo lắm, nhưng không để Kiều Xảo Nhi hoảng loạn, mỉm cười an ủi:
- Phu nhân đừng lo, thiếu gia đã gửi Bi Vàng tới, tức là biết chúng ta lên núi tìm rồi, nếu thiếu gia gặp chuyện gì, nhất định để Bi Vàng mang thứ gì đó của bản thân tới chứ không phải là thuốc cho Bành đại nhân, có thể thiếu gia đang vướng chuyện gì đó thôi, tạm thời chưa tới tìm chúng ta được thôi.
Nghe Bạch Chỉ Hàn phân tích, Kiều Xảo Nhi cũng hơi yên tâm:
- Cái núi này lạnh lắm, phu quân bị lạnh thì sao?
Bạch Chỉ Hàn cười khổ:
- Thiếu gia không phải là trẻ con, sẽ biết tự lo cho mình, lần trước lên núi gặp phản quân, cũng là mùa đông giá rét, chẳng phải bình an trở về sao, thiếu gia rất bản lĩnh.
Kiều Xảo Nhi tức tối dậm chân:
- Lần sau không cho phu quân lên núi nữa, cứ lần nào lên núi là có chuyện lần đó.
Bạch Chỉ Hàn cười gượng, nàng biết lần đầu Tả Thiếu Dương gặp Miêu Bội Lan là khi y lên núi chẳng may bị ngã, được Miêu Bội Lan cứu, Tả Thiếu Dương đúng là xung khắc với núi rồi.