Tả Thiếu Dương không biết rằng mình bất tri bất giác ngồi suy nghĩ đã nửa canh giờ, ngẩng đầu lên không thấy phụ nhân đâu nữa, con đang đau bệnh mà bà ta chạy đi đâu rồi? Quay sang giường nhìn đứa bé, thì thấy hai mắt nó đảo tròn, không kêu đau nữa, chuyện gì thế này?
Lương y công cũng không thấy đâu cả.
Đang định hỏi dược đồng thì chợt nghe thấy tiếng cười nói ở ngoài cửa, rõ ràng của phụ nhân kia, cả tiếng Lương y công, tiếp đó thấy bà ta dẫn hai ông già đi vào, một tóc đen một tóc trắng. Ông già tóc trắng kia da dẻ hồng hào, râu cũng trắng như tuyết, dài tới bụng, rất khó đoán tuổi, bảo một trăm cũng đúng, mà nói bảy tám chục cũng không sai. Còn ông lão tóc đen kia da mặt sạm đen của người dãi dầm mưa gió, nhìn e phải tới bảy tám chục tuổi, kỳ một cái là râu tóc lại đen xì, mắt sáng, tinh thần quắc thước.
Thời đó không có thuốc nhuộm, đột nhiên ý thức được chuyện gì, kích động đứng bật dậy.
Lương y sư đi lên trước đưa tay giới thiệu:
- Tả đại nhân, mau mau diện kiến hai vị lão thần y, đây là Hứa lão, còn đây là Tôn lão.
Hứa Dận Tông chính là ông già râu trắng, còn Tôn Tư Mạc là ông già râu đen.
Tả Thiếu Dương mồm cứ há ra như thằng ngốc, cảm giác tay chân thừa thãi, không biết làm gì, lắp ba lắp bắp một lúc mới nói lên lời:
- Vãn bối Tả Trung, bái kiến hai vị lão nhân gia.
Hai ông già cười vui vẻ:
- Tả đại nhân, miễn lễ đi.
Phụ nhân áy náy nói:
- Tả đại nhân thứ lỗi, là Tôn thần y bảo thiếp thân làm thế, lúc đó Tôn thần y nói chỉ ngài mới chữa được bệnh này, giờ mới biết hài tử trước khi đại nhân tới đã được uống thuốc, vừa xong đi ngoài được rồi, một đống lớn, thối vô cùng, bao nhiêu thứ linh tinh ra hết, sau đó không đau bụng nữa. Lúc ấy đại nhân suy nghĩ quá nhập tâm nên không biết.
Thì ra là thế, thảo nào trùng hợp hai người cùng tới tìm mình như vậy, nếu lúc đó mình mà bỏ bệnh nhân đi gặp hai vị lão thần y có lẽ không được gặp rồi, đây gọi là người tốt được báo đáp, Tả Thiếu Dương cười toe toét, liên tục nói không sao.
Hứa Dận Tông cười đắc ý, xòe tay ra với Tôn Tư Mạc:
- Lão Tôn, ta bảo thằng bé này nhất định sẽ tới mà, đúng chưa, đưa tiền đây.
Tôn Tư Mạc hậm hực lấy một xâu tiền đập vào tay Hứa Dận Tông, ông cụ còn cầm đếm từng đồng, Tôn Tư Mạc hừ một tiếng:
- Hứa huynh, nhân phẩm lão đạo này không đáng tin vậy sao?
- Cẩn thận vẫn hơn mà.
Hứa Dận Tông mặc kệ, thong thả đếm xong cho vào trong người, vỗ vỗ vài ngực cái.
Đây là hai vị lão thần y được người người kính phục đấy sao? Thế nào như hai đứa trẻ vậy, rốt cuộc bọn họ cá cược cái gì? Liên quan tới mình à?
Tả Thiếu Dương ù ù cạc cạc không hiểu gì hết.
- Đứa bé khỏe rồi, chúng ta đi thôi, ra chỗ khác thong thả nói chuyện.
Hứa Dận Tông lên tiếng, tức thì có cái kiệu đi đến, mặc kệ mọi người, kệ cả Tôn Tư Mạc, ung dung bước lên, kiệu ngày chỉ có một người ngồi, khắp Đại Đường này không tính thái thượng hoàng, hoàng đế, hoàng hậu và một số tần phi thì công cụ là người duy nhất được ngồi kiệu, thậm chí vào hoàng cung cũng được ngồi kiệu lên thẳng kim điện, vương công đại thân cũng không có ưu đãi đó.
Tôn Tư Mạc cũng không chịu kém, phó tòng dẫn con lừa đen tới, con lừa này trông chỉ to hơn con chó lớn, ấy vậy mà chở người nhẹ nhàng, cổ đeo lục lạc rất vui tai.
Thế là kiệu đi trước, lừa theo sau, rồi một vị quan lão gia trẻ, một ông già râu bạc, tạo thành tổ hợp kỳ quái, không ít người dân ở đó đứng nhìn chỉ chỏ bàn tán.
Phụ nhân kia đưa mọi người ra tới tận xe ngựa, tạ ơn liên hồi, trên đường đi Tả Thiếu Dương được phó tòng Hứa Dận Tông cho biết nguồn cơn, thì ra Tôn Tư Mạc đi chữa bệnh, gặp ca bệnh khó này mới nhớ đây là sở trường của Hứa Dận Tông, mời ông cụ tới xem, mời ông cụ đi chữa bệnh cho đứa bé nhà ở chỗ dân nghèo này chỉ Tôn Tư Mạc làm được thôi.
Thế rồi không biết bọn họ nói chuyện thế nào, đánh cược xem giữa hai bọn họ triệu kiến và chữa bệnh cho đứa bé, Tả Thiếu Dương chọn đằng nào, cược 100 đồng, Hứa Dận Tông chọn Tả Thiếu Dương nên thắng cược.
Tả Thiếu Dương chỉ biết cười méo miệng, nếu là người khác có khi y thầm chửi mắng lấy người bệnh ra làm trò đùa, với hai vị lão thần y này, trong lòng không có chút bất kính nào.
Lương y công bị hai ông già đuổi đi, Tả Thiếu Dương được lên xe ngựa ngồi cùng, lúc này Hứa Dận Tông mới cầm một tờ giấy hỏi:
- Tả đại nhân, phương thuốc này làm sao đại nhân có được?
Tả Thiếu Dương nhìn thấy đó là phương thuốc mình kê còn chưa kịp mang dùng, thôi chết, làm sao bây giờ, lần đầu tiên y dùng đơn thuốc đời sau mình học được mà chính chủ lại ở ngay trước mặt, lúng túng đem lời nói dối cũ ra dùng lại:
-... vị lão linh y dạy cho vãn bối, sau đó đi mất, không để lại tên tuổi, không biết đi đâu, mấy năm rồi không có tin tức gì.
- Đúng là núi cao còn có núi cao hơn, Hứa huynh không ngờ hả, chậc chậc té ra dân gian đã lưu truyền, người ta chỉ báo ơn mấy cái bánh bao thôi đã dạy cho Tả đại nhân rồi, vậy mà huynh làm như bảo bối gia truyền, cho ta xem còn đặt điều kiện nọ điều kiện kia.
Tôn Tư Mạc để bụng chuyện thua cược, trêu ghẹo:
- Hổ thẹn, hổ thẹn, Tả đại nhân hẳn không biết đơn thuốc này vốn là tinh diệu cả đời đúc kết của ta, vốn định viết thành sách truyền lại cho đám con cháu không ra gì, sau này chúng có miếng cơm mà ăn không phải chết đói.
Hứa Dận Tông lắc đầu liên hồi:
- Không ngờ dân gian đã có cao nhân khác truyền bá rồi, thôi vậy, về đốt đi cho đỡ xấu hổ, con cháu có phúc của con cháu, chúng phải dựa vào mình kiếm miếng ăn thôi.
- Không, không Hứa lão, vị lão linh y đó có kể với vãn bối năm xưa lên kinh thành thỉnh giáo người, ích lợi rất nhiều, đơn thuốc này chắc nhờ Hứa lão gợi mở nên nghĩ ra.
Tả Thiếu Dương cuống lên, bịa bừa:
- Ông ấy nói chỉ truyền cho mỗi vãn bối thôi để báo ơn, không dạy cho ai khác nữa.
- Thật không?
Tả Thiếu Dương gật đầu:
- Vãn bối không dám nói dối nửa lời.
Hứa Dận Tông tỉnh bơ cất đơn thuốc đi:
- Tốt, thế này con cháu lão hủ có thêm bát cơm rồi, sau này ngươi dùng nó chữa bệnh thì phải nói ta truyền cho, rõ chưa?
- Ặc ... vâng.
Tất nhiên phương thuốc này của Hứa Dận Tông, nhưng mà xét tình hình vừa rồi, ông cụ này, Tả Thiếu Dương nói một câu đại bất kính là... có chút vô lại.
- Kệ ông ta, ông ta lắm bảo bối lắm, mất một đơn thuốc đã là cái gì.
Tôn Tư Mạc hứng thú chen ngang:
- Nghe nói ngươi dùng gỗ âm trầm nối xương cho khuê nữ Kiều gia, sau đó bị hoại tử, ngay huynh đệ Chân gia cũng không chữa nổi, vào tay ngươi lại bay nhảy tự nhiên, khuê nữ người ta lấy thân báo đáp, thành thê tử của ngươi rồi, đúng không?
- Đúng là có chuyện này.
Tả Thiếu Dương thấy Tôn Tư Mạc biết cả chuyện này thì ngạc nhiên lắm, y không biết, Tôn Tư Mạc không chỉ là một danh y, ông còn có địa vị cực cao trong đạo gia đương thời, đồ tử đồ tôn vô số, bản tính lại ôn hòa, thích đi lang thang, thích kết bạn, cho nên tam giáo cửu lưu đều quen biết. Bọn họ biết ông rất quan tâm tới chuyện về y thuật, thích thu thấp đơn thuốc lạ, cho nên phàm có chuyện gì liên quan đều nói cho ông ta biết, tin tức cực kỳ linh thông.
- Nghe nói ngươi còn biết cả một thứ thuốc, uống vào liền ngủ mê man không tỉnh, nối xương cũng không đau.
Tôn Tư Mạc mặt háo hức như đứa trẻ con:
- Ngươi bán lại cho ta nhé?
- Lão Tôn, sao dụ dỗ con trẻ như thế?
Hứa Dận Tông nhăn mày, dựa vào phản ứng Tả Thiếu Dương nãy giờ, có khi lão đạo sĩ này chẳng tốn một xu cũng được bảo bối của người ta, vậy mà còn mặt dày hỏi mua, ông ta không đành lòng nhìn trẻ ngoan bị lừa: