Chương 345: Say hết cả rồi (3)

Đại Đường Tiểu Lang Trung

Mộc Dật 17-02-2024 22:11:10

Nếu không phải nhớ tới còn Thảo Nhi ở bên ngoài thì Tả Thiếu Dương đã buông thả bản thân, mặc tới đâu thì tới rồi, vất vả gỡ bàn tay Triệu Tam Nương quấn lấy mình như bạch tuộc ra, đắp chăn lên cho nàng: - Tam tỷ nằm đợi một chút, ta sẽ về ngay. - Ừ... Triệu Tam Nương lẩm bẩm, nhắm mắt lại chỉ một lúc đã ngủ say tít. Tả Thiếu Dương lau mồ hôi, lấy cái ghế tròn để bên giường, đặt ấm trà lên, như vậy nửa đêm nàng tỉnh lại khát nước có ái mà uống, sau đó đi ra ngoài. Thảo Nhi đứng đợi bên ngoài mỏi cả chân, liền ngồi xuống, thi thoảng nhìn về phía trong phòng, lúc nãy còn nghe thấy tiếng nói chuyện, bây giờ yên tĩnh rồi. Nơi này gần hậu hoa viên, đằng xa truyền tới tiếng lợn kêu ủn ỉn, đêm khuya rồi mà bọn chúng chưa ngủ, đuổi nhau chạy trong chuồng, chạy xô vào hàng rào, khiến đàn vịt ở hồ nước cạp cạp loạn lên. Thảo Nhi ngồi ôm gối trên bãi cỏ, nhìn trâu trong chuồng, trước kia nhà nó cũng có trâu, khi cha dắt trâu đi cày, nó và đệ đệ mỗi đứa ngồi trên lưng một con trâu, cười khách khách nhìn cha đi sau cày ruộng. Nó không giận cha, cha nó hiền lắm, so với người khác hay uống say quát nạt vợ con, cha nó là tuyệt nhất, chỉ bị cái đói làm thay đổi thôi, nhưng giờ cha không còn, mẹ không còn, cả nhà chỉ còn lại một mình. Vịt trong ao kết thành từng bầy, chắc là cả nhà, ban ngày bơi khắp ao, bới bùi kiếm giun ăn, buổi tối lại ở cùng nhau, vui vẻ biết bao, còn mình chỉ có một mình thôi. Thảo Nhi nhổ một cây cỏ, đôi bàn tay khéo léo chẳng mấy chốc đã bện thành con cào cào cỏ, để trong lòng bàn tay, mẹ nó dạy, mẹ còn dạy rất nhiều bài đồng dao hay, nó thường làm món đồ chơi nho nhỏ cho đệ đệ, nhưng đệ đệ không còn nữa. Nó buồn, nhưng không khóc được nữa. Đột nhiên sau lưng có tiếng bước chân, vội quay đầu lại, thấy Tả Thiếu Dương đi tới, bước chân lảo đảo, y phục xộc xệch, vội đi tới đỡ, Thảo Nhi còn nhỏ, mới cao tới vai Tả Thiếu Dương, không đỡ nổi. Tả Thiếu Dương ngồi xuống bãi cỏ: - Thảo Nhi, ở nhà ta quen chưa? - Tạ ơn thiếu gia, nô tỳ quen rồi. Tả Thiếu Dương xua tay: - Ài, nếu chẳng phải cha ta hơi cổ hủ, ta đã nhận muội làm muội muội nuôi rồi, ta rất thích có một muội muội làm nũng quấy rầy, để thi thoảng lên mặt đại ca. Thảo Nhi tròn mắt nhìn Tả Thiếu Dương, sau đó cúi đầu không nói gì. Tả Thiếu Dương không vội, xoa xoa đầu cô bé: - Đây là nhà muội rồi, thích chơi thì chơi, thích nghịch thì nghịch, đừng nghĩ nhiều. Thảo Nhi gật đầu, không nói gì cả. Bệnh của Thảo Nhi là bệnh tâm lý, chỉ còn cách thong thả thôi, Tả Thiếu Dương quay về đại đường tiền viện, không thấy Tang mẫu đâu, vừa thở phào thì Chúc Dược Quỹ như ở dưới đất chui lên: - Đại lang, đi đâu mãi mới về, không phải định trốn chứ, lão bá nói rồi, còn trẻ, phải biết quý. Dư chưởng quầy không ngờ còn chưa bề, vẫy tay: - Chúc lão ca, Tả lão đệ tới, tới đây, ba chúng ta không say không về. Tả Thiếu Dương không từ chối được, nhất là Chúc chưởng quầy say rồi nhưng vẫn rất tinh, y không giở trò khôn lỏi được, uống liền ba bát tới xay xẩm mặt mày, rượu đúng là không phải thứ tốt, y thích uống rượu thật đấy, nhưng vừa phải thôi, y ghét say, người nôn nao, có gì trong bụng phun ra hết, phí hết cả mồi. Ở đại đường lúc này nữ nhân hoặc đã về hoặc đi nghỉ, đám nam nhân càng không kiêng dè gì nữa, Phong lang trung còn cởi áo nhảy nhót trên bàn. Tả Thiếu Dương dần dần mất kiểm soát, cứ chén tới là đưa lên uống thì có tiếng Bạch Chỉ Hàn gọi: - Thiếu gia, lão gia không được khỏe, thiếu gia mau tới xem đi. Giật mình, hơi rượu bay mất phần nào, vội vàng đứng lên: - Xin lỗi, xin lỗi, cháu phải đi xem gia phụ ra sao? - Cái vị Quế Chi lang trung này hôm nay đại thọ uống say thôi, hẳn không có việc gì, làm huynh đệ cũng nên đi xem chút, nhớ về ngay. Chúc Dược Quỹ giọng lè nhè, quên cả họ là cha con: Nghê đại phu loạng choạng đứng dậy: - Để lão hủ đi cùng. Dư chưởng quầy giữ lại: - Đi xem bệnh chứ có phải là tìm cô nương trên hoa thuyền đâu mà tranh nhau, một người đi là đủ, uống, uống đi nào. Tranh thủ lúc mấy ông già níu kéo nhau, Tả Thiếu Dương thoát thân cùng Bạch Chỉ Hàn đi nhanh về phía tây biệt viện, tới khi khuất sau hàng cây cao, không còn nghe thấy âm thanh náo động ở đại đường nữa, Bạch Chỉ Hàn đứng lại: - Lão gia không sao, thái thái sợ thiếu gia uống say, bảo Chỉ Nhi nghĩ cách gọi thiếu gia ra, đã trống cầm canh rồi, phải tan tiệc thôi. - À... Tả Thiếu Dương đứng lại, hơi rượu xông lên, phải vịn vào giả sơn bên cạnh: - Lúc nãy tỷ tỷ ta cũng chuốc cho cô không ít, thế mà cô vẫn vững như núi Thái Sơn, tửu lượng khá lắm. - Nô tỳ chỉ vờ uống thôi, trước sau có một chén. - Cái gì mà nô tỳ mới không nô tỳ, ta chưa bao giờ coi cô là nô tỳ hết. Tả Thiếu Dương ợ một cái, vỗ vỗ bụng: - Thiếu gia, đói phải không? Hay để Chỉ Nhi đi làm cho thiếu gia ít đồ nóng. - Ha ha ha, cô đúng là không biết say rượu thế nào, hơi rượu đẩy lên lại nghĩ là ta đói. Chuyện vốn chẳng có gì buồn cười, nhưng lúc này Tả Thiếu Dương cười rất vui vẻ, người lâng lâng: - Chúng ta kiếm chỗ nào ngồi một chút đi. - Lên giả sơn, trong đó có thạch động, tránh gió được, lại còn có thể ngắm cảnh đêm. - Có chỗ hay vậy à? Trong trạch viện có hòn giả sơn rất lớn, phải bằng tòa nhà ba tầng, cách đó không xa. Tả Thiếu Dương được Bạch Chỉ Hàn dìu đi qua hàng cây, hành lang gỗ, qua cầu đá, men theo dòng suối chảy róc rách tới dưới giả sơn. Trời đã tối, không nhìn rõ hòn giả sơn nữa, chỉ thấy một cái bóng đen lờ mờ. Bạch Chỉ Hàn chẳng cần đèn vẫn biết đường, dẫn Tả Thiếu Dương luồn lách qua con đường nhỏ ngoằn ngoèo, chui vào trong hòn giả sơn, leo lên trên, thò đầu ra đã là đỉnh giả sơn rồi. Hai người ngồi xuống một phiến đá, nhìn ánh đèn thấp thoáng xa xa. Vừa mới gõ trống cầm canh, còn gần một canh giờ nữa mới giới nghiêm, nhà nhà sáng đèn, lấm chấm trong bóng như những ngôi sao trên trời. Tả Thiếu Dương ngả người ra sau, vạn vật tĩnh mịch, gió đầu hè hiu hiu thổi, đầu óc vừa rồi say váng vất cũng tỉnh táo hơn, vươn vai nói: - Thật là thoải mái. - Thiếu gia nói xem, sao trời và sao dưới đất, bên nào nhiều hơn. - Tất nhiên là trên trời, có tới ngàn ngàn triệu triệu ngôi sao cơ mà. - Làm sao thiếu gia biết. Tả Thiên Dương nói khoác không biết thẹn: - Ta đếm rồi mà, khi còn nhỏ ta thường bê bát cơm ngồi ở ngưỡng cửa, vừa ăn vừa đếm, ăn một miếng cơm, đếm một ngôi sao, cứ như thế đếm hết luôn. Bạch Chỉ Hàn phì cười, ra là nói khoác: - Thiếu gia hồi bé có nghịch không? - Có... Tả Thiếu Dương ngắm nhìn trời sao, nếu hồi ức thời gian vui vẻ, đa phần sẽ nhớ về thời trẻ thơ, luôn có câu chuyện kể mãi không hết: - Khi nhỏ ta thường trốn cha mẹ lẻn ra sông bơi, ta có thể lặn suốt từ bên này sang bên kia sông, còn hay đứng ở tảng đá nhô lên giữa sông ném đá nhảy trên mặt đất, có khi ném quá mạnh mất cân bằng ngã lộn xuống nước, suýt chết đuối, ngoi lên rồi vẫn còn cười khành khạch, nếu không những người bạn khách nhìn thấy sẽ trêu chọc. Bạch Chỉ Hàn hâm mộ hết sức, hoàn toàn khác với tuổi thơ của nàng, nàng không có bạn, hay nói đúng ra là từng có bạn, nhưng sau đó đều cô lập nàng, lúc nhỏ nàng chưa hiểu vì sao, sau này nàng biết rồi, đó là họ ghen tỵ vì nàng quá xinh đẹp, đi đâu cũng là tâm điểm của cả người lớn lẫn đám con trai: - Thiếu gia, kể tiếp đi. - Ừ, còn có một lần, ta và đám bạn bắt ở đồng cỏ một con thằn lằn, cho vào hộp phấn của giáo viên. . - Hộp phấn là cái gì? - Hộp phấn á? Tả Thiếu Dương mới nhớ ra quen miệng nói thứ không có: - Là cái hộp mà tiên sinh dạy học đựng đồ dạy học ấy, bọn ta gọi là hộp phấn. - Thế sao, tên lạ thật, tiếp đó thế nào?