Chương 139: Lên công đường (1)

Đại Đường Tiểu Lang Trung

Mộc Dật 17-02-2024 21:44:36

Tỷ đệ Hồi Hương đều bĩu môi khinh bỉ, nói thì thật đàng hoàng, ông không thu thêm thù lao nhưng tiền thuốc cao tới chết người không phải ai cũng tới khám nổi, như Quý Chi Đường thu tiền khám bệnh 2 đồng, Huệ Dân Đường lấy 15 đồng, hơn nữa lại còn thu trước, phải nộp tiền rồi mới ngồi đợi tới lượt, bất kể khám ra bệnh hay không, chữa được hay không cũng mất 15 đồng, còn chưa tính tiền thuốc, quả thật thu tiền như thế không trị được bệnh cho người ta là xỉ nhục, cần gì nhận thù lao nữa. Ông ta quả thật không thẹn với câu y thuật như nhân thuật. Tả Quý nghe Nghê đại phu nói một tràng thì tán thưởng: – Nghê đại phu cao luận, Tả mỗ thụ giáo. Đưa tay đẩy ba cái hộp về phía ông ta: – Vậy những thứ này, xin nhận lại. Tả mỗ y thuật bình thường, lý giải y thuật như nhân thuật không bằng ông, nhưng tự vấn nhân tâm, Tả mỗ thấy mình vẫn có. Nghê đại phu tức thì há mồm, không biết đối đáp thế nào. Tả Quý quay sang bảo nhi tử: – Trung Nhi, tính tiền khém bệnh thuốc men cho Nghê đại phu. Nói tới đó kéo dài giọng: – Nhớ, có bao nhiêu tính bấy nhiêu, không được thu thêm, nếu không thành du y giang hồ như Nghê đại phu nói, truyền ra làm tổn hại thanh danh Quý Chi Đường. – Vâng ạ. Hồi Hương nhanh mồm dài giọng đáp to, không nghĩ cha cũng có lúc mỉa mai người khác. Nghê đại phu ở Hợp Châu được tán dương danh y, xưa nay xem thường y giả khác, đặc biệt là loại lang trung y thuật tầm thường như Tả Quý cũng dám mặt dày mở hiệu khai đường, làm hổ danh nghề cao quý này. Vừa xong nói tới chuyện này, bất tri bất giác để lộ ra sự kiêu ngạo trong lòng, không ngờ bị Tả Quý khéo léo mỉa mai, vừa thẹn vừa giận, song người ta vừa cứu con mình lại nhận lời làm chứng, không thể đắc tội, cười tự trào: – Tả lang trung y đức cao với, giới hạnh lâm Hợp Châu chúng ta không ai không biết, những thứ này, thực ra không thể nói là lễ tạ thêm, mà là báo đáp lệnh lang giúp làm chứng và cứu trị khuyển tử. Mong Tả lang trung linh hoạt châm chước tiếp nhận cho. Thực sự vẫn là do ông ta không yên tâm, suy bụng ta ra bụng người, chỉ sợ người ta không thu tiền thì không tận lực, mà chuyện này chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại, nếu không đệ đệ mất đầu thì mọi thứ đổ sông đổ biển. Nhưng Tả Quý đã nói hết rồi không thêm lời nào nữa, cho nên chỉ bảo Lương thị đi pha trà, sau đó nhàn nhã ngồi thưởng thức trà ngon nhi tử hiếu kính, ngắm cảnh ngoài phố. Một kế không thành, Nghê đại phu mắt đảo vòng, nghĩ ra chủ ý khác: – Tả lang trung, lão hủ có một thỉnh cầu quá đáng, không biết có nên nói không? – Mời Nghê đại phu cứ nói. Tả Quý thầm nghĩ dù ông bày trò gì ta cứ lắc đầu là xong, thực ra Tả Quý không phải cổ hủ quá mức như người ta nghĩ, như việc thu nhận bạc và vải vóc của Giả tài chủ, có điều Nghê gia đáp tạ quá lớn, không dám nhận, một phần nhỏ trong đó là sự cạnh tranh ngầm với Nghê đại phu, y thuật ông kém, muốn thể hiện y đức hơn người ta. – Khuyển tử mặc dù chuyển nguy thành an rồi, nhưng nhất thời chưa khỏe lại được, cần uống thuốc một thời gian dài, lão hủ cũng rất ngưỡng mộ phương thuốc trị hạ lợi thư thoát này và cách báo chế ô đầu của quý đường. Cho nên muốn bỏ số tiền lớn mua lấy, bao gồm cả phương thuốc trị trúng phong mà xá đệ từng tới mua nhưng ăn nói khó nghe đắc tội, tổng cộng là ba thứ, không phân chia cái nào bao nhiêu nữa, lão hủ trả ba hộp, ha ha, mong Tả lang trung nhường cho. Tả Thiếu Dương thầm gật đầu, ông già này trong tình cảnh khó khăn mà vẫn suy tính đâu vào đó được, lâm nghịch cảnh không buông xuôi, chẳng trách làm kinh doanh Huệ Dân đường tốt như vậy, sự thành công nào cũng có lý của nó, đáng để học tập. Tả Quý chưa trả lời thì Hồi Hương đã đi tới cười hì hì: – Cha, trà nguội rồi để con thêm nước cho cha. Rồi đá Tả Thiếu Dương một cái, muốn y phải chủ động ở việc này, không thể trông đợi vào cha. Tả Quý nhìn cốc trà mới hớp mấy ngụm, vẫy còn đầy nguyên, nóng bỏng tay nguội đâu ra mà nguội, không biết khuê nữ lại bày trò gì, Tả Thiếu Dương chớp cơ hội, vờ như thuận miệng nói: – Phương pháp bào chế ô đầu không bán được, vì ta đã ký hiệp nghị với Hằng Xương, không thể bán cho người khác nữa. Hai phương thuốc kia có thể thương lượng, dù sao thêm một người biết thì bệnh nhân thêm cơ hội chữa trị mà. Có điều nói thật, phương thuốc trị bệnh cho nhi tử ông và phương thuốc trúng gió thật sự không đáng tiền đâu, ít nhất không đáng bất kỳ hộp nào ở kia. Y phần nào đoán suy nghĩ của cha, bán quá nhiều rõ ràng không phải mua bán bình thường, sau này há miệng mắc quai. – Không không, mùa đồ là thế, người mua thấy nó có giá trị thì nhất định có giá trị rồi. Nghê đại phu khéo quá hóa vụng, Tả Quý thấy ông ta chỉ biến tướng tặng lễ thôi, ông không chấp nhận chuyện bưng tai trộm chuông này, lòng không vui, lớn tiếng nói: – Nghê đại phu muốn nhất quyết muốn mua phương thuốc cũng không sao, nhưng trời đã sáng, đến giờ rồi, chúng ta nên đi nha môn thôi, lão hủ cũng đi cùng. Lên công đường phải đến sớm, không thể để huyện thái gia chờ đợi. Còn về phần mua bán, đợi xong việc hãy nói. Bây giờ thương lượng là có hiềm nghi lợi dụng cái nguy của người khác, Quý Chi Đường tuy nghèo, nhưng không làm cái chuyện vô lương. Nghê đại phu nghe lời này thực vừa mừng vừa lo, mừng là Tả Quý muốn đi cùng, xem ra thực sự muốn giúp đỡ rồi, lo là đối phương nhất quyết không nhận lễ, đặc biệt lại là người có thù hoán với hiệu thuốc của mình, ông chưa bao giờ thấy ai chí công vô tư như vậy, nên càng bất an. Đám Nghê mẫu cũng chung tâm sự, có điều lý lẽ nên nói đã nói hết, giờ nói nữa cũng không ích gì, chủ yếu là thời gian đã tới, đành như thế. Chỉ có tỷ đệ Hồi Hương có chút bực mình, lão già kia sao mà ngốc, mua bán đàng hoàng không chịu, cứ nhất định muốn vòng vèo tặng quà làm hỏng cả chuyện. Không còn thời gian cho việc này nữa, mọi người liền sửa soạn lên đường. Thời xưa phụ nhân đại hộ nhiều quy tắc, họ không lên công đường, cho dù là liên quan tới vụ án, chỉ cần không phải là án mạng hay phong hóa, đều do nam nhân trong nhà thay mặt, càng không đứng bên nghe. Đương nhiên bách tính bình dân thì không quy củ cấm kỵ như vậy. Đám Nghê mẫu vốn không muốn đi, nhưng chuyện này liên quan tới tính mạng Nghê Nhị, thanh danh Huệ Dân đường nên kệ quy củ, mấy vị nữ quyến đều lên kiệu, chỉ để lại hai bà tử và nha hoàn chăm sóc Trí Nhi, cả nhà thấp thỏm theo cha con Tả Quý tới công đường. Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh hiếm có, nắng xuân dìu dịu, thích hợp cho hoạt động ngoài trời. Ngoài nha môn lúc này đã có rất nhiều người chờ đợi nghe thẩm án, chủ yếu do phương tiện giải trí thiếu thốn có dịp thế này là nhà nhà nô nức kéo nhau đi xem vui như đi trẩy hội, chưa nói vụ án còn liên quan tới đệ đệ của danh y lợi hại nhất Hợp Châu cùng nhũ mẫu thứ sử đại nhân, có khi là tự tội. Nên hưng phấn chờ đợi, không muốn bỏ qua tình tiết nào. – Tới rồi, tới rồi kìa. Đám đông thấy Nghê gia tới thì kích động thì thầm rỉ tai nhau, chỉ chỏ nhường đường. Cả đoàn ba cái kiệu dừng lại trước sân trống, rèm hạ kín, nữ quyến không đi ra, nha hoàn phó dịch bảo vệ xung quanh. Nghê đại phu sải bước đi vào nguyệt đài, đây là nơi gia quyến nguyên bị cáo, cùng người làm chứng nghe án, sẵn sàng lên công đường khi được gọi. Toàn bộ Tùy gia đã tới, nhân số nhiều gấp mấy lần Nghê gia, già trẻ lớn bé đều mặc đồ tang, cũng có mấy cái kiệu dừng bên ngoài, buông rèm trắng, thấy Nghê đại phu tới, người thì căm phẫn, người thì thấp giọng chửi bới, nếu không phải ồn ào ở công đường sẽ bị đánh đòn thì chắc họ chửi toáng lên. Chúc Dược Quỹ cùng đám bằng hữu già cũng có mặt, bọn họ ngồi ở bàn, có cả người nha môn tiếp trà nước, Nghê đại phu không tiện lên chào, vì Chúc Dược Quỹ làm nhân chứng, sợ người ta nói ra nói vào.