Lời này phát ra, mọi người sững sờ, Cù lão thái thái là người hiểu nhất đứa cháu gái này từ nhỏ tới lớn phải chịu bao nhiêu khổ cực, thương tâm khóc lớn:
– Không Chỉ Nhi, cháu đừng làm thế.
Bạch Chỉ Hàn cười rất trấn tĩnh, nụ cười của người đầu hàng số mạng:
– Ngoại tổ mẫu, người cưu mang cháu mấy năm qua, giờ tới lúc cháu báo đáp rồi.
Tả Thiếu Dương càng mắt tròn mắt dẹt, sao nói qua nói lại thế nào mà bống dưng thành muốn làm nô tỳ nô bộc rồi, Răng Thỏ đại mỹ nhân có bệnh thần kinh à? Vội xua tay:
– Thôi, thôi, nhà ta nghèo không nuôi nổi nô tỳ đâu ... Mà không, đây không phải là chuyện nuôi nổi hay không nuôi nổi ... Cô, cô làm ta rối cả, ta căn bản không cứu được ngoại tổ phụ của cô, sao cô không hiểu nhỉ?
– Ta không hiểu, ta làm nô tỳ cho ngươi, ngươi còn không thỏa mãn, rốt cuộc ngươi muốn gì?
Tả Thiếu Dương quả thực hết đường nói, đau đầu vô cùng, nha đầu này sao cứng đầu như vậy, bực bội buột miệng:
– Nô tỳ làm gì, ta không thích nuôi nô tỳ, cô làm thê thiếp của ta còn được.
– Thê thiếp? Được . . được . . quả nhiên . .
Bạch Chỉ Hàn đưa đôi mắt phượng nhìn Tả Thiếu Dương, nói rành rọt từng chữ:
– Chỉ cần ngươi cứu được ngoại tổ phụ của ta, Bạch Chỉ Hàn này thuộc về ngươi, làm thê làm thiếp hay làm nô tỳ đều do ngươi định đoạt.
Miêu Bội Lan đưa tay bịt miệng, mắt nhìn Tả Thiếu Dương, lòng trào dâng sự sợ hãi mơ hồ, dù là với ánh mắt một nữ nhân, nàng cũng thấy Bạch Chỉ Hàn xinh đẹp vô ngần, không nam nhân nào có thể từ chối được.
Lương thị thì hớn hở ra mặt, thời gian qua bà quan sát Bạch Chỉ Hàn nhiều, tuy ăn mặc kiểu tiểu thư đài các, đó chỉ là vì thể diện ngoại tổ phụ thôi, hai bàn tay kia không ít vết chai, chứng tỏ thường ngày chăm chỉ làm việc, chăm sóc ngoại tổ phụ càng chu đáo tỉ mỉ, so với Miêu Bội Lan vất vả chạy qua chạy lại không hề thua kém, liền nhìn trượng phu.
Tả Quý mang tôn chỉ hảo nam nhân không đấu nữ nhân, cho nên mặc phía kia cãi vã, ông vẫn ngồi yên như pho tượng bồ tát, nhi tử ông, ông chẳng hiểu sao, tuy bất ngờ biết nó học được nhiều bản lĩnh của lão thần tiên, giỏi giang hơn ông nhiều rồi, bản chất vẫn là đứa thành thật, nói không cứu được là không cứu được.
Giờ chợt nghe Bạch Chỉ Hàn nói nguyện làm thê làm thiếp hay nô tỳ đều được, không khỏi ngẩng đầu lên, ông tới Cù gia khám bệnh nhiều lần, từng gặp Bạch Chỉ Hàn, mỹ mạo với ông chỉ là tiêu chuẩn thứ yếu, quan trọng cô nương này thi ca cầm họa, không thứ gì không tinh thông, vừa có tri thức lại hiểu lễ nghĩa. Từng có lòng nhờ người làm mai, nhưng dù người ta có đi xuống, vẫn từng là kinh quan lục phẩm, còn có cái tổ trạch lớn, hơn xa so nhà mình nợ nần chồng chất, hơn nữa cô nương này gọi là tài nữ không hề quá lời, người ta chẳng vừa mắt đứa con bình thường của mình, nên chuyện này chỉ ở trong lòng, thậm chí chẳng bao giờ nói với thê tử.
Bây giờ cơ hội ngay trước mắt, chỉ tiếc là nhà mình cũng chẳng có nhân sâm cứu người, rốt cuộc hôn sự này chỉ là bong bóng, không khỏi nuối tiếc.
Tả Thiếu Dương nản hẳn, đến lúc này y không còn gì nói nữa rồi, giả câm giả điếc, đi tới bên tủ thuốc, nghĩ cách còn nước còn tát, cân nhắc xem có nên cứ dùng thuốc theo bệnh, sau đó xem ông trời định đoạt thế nào, dù y biết không có nhân sâm thì hi vọng chưa tới một phần trăm.
– Ta hiểu rồi ...
Bạch Chỉ Hàn thấy Tả Thiếu Dương quay lưng đi, nói:
– Nếu ngươi không chịu tha thứ ... Tốt, ngoại tổ phụ vì ta mà chết, ta chỉ còn cách lấy cái chết tạ tội.
Tả Thiếu Dương giật nảy mình quay người lại:
– Ê, cô đừng lấy cái chết uy hiếp ta.
– Ta tự tử, liên quan gì tới ngươi?
Bạch Chỉ Hàn không thèm để ý tới y nữa, xoay người hướng về phía giường Cù lão thái gia khấu đầu.
Cù lão thái thái nhào tới, bà biết tính tôn nữ, nói làm là làm, ôm chặt lấy Bạch Chỉ Hàn, khóc toáng lên:
– Chỉ Nhi à, cháu đừng như thế, tiểu lang trung nói rồi, ngoại tổ phụ cháu tuổi đã cao, sức khỏe không tốt, nếu có gì bất trắc thì âu cũng là cái số, nếu cháu đi cùng, bỏ lại ngoại tổ mẫu ... Ta , ta cũng không thiết sống nữa.
Cù phu nhân, Long thẩm cũng chạy tới, ôm lấy Bạch Chỉ Hàn khóc lóc, Lương thị và Miêu Bội Lan tới hết đỡ họ dạy lại an ủi, nhưng Bạch Chỉ Hàn cứ quỳ ở đó, không ai lay động được, ánh mắt thì nhìn chằm chằm Tả Thiếu Dương, tuy không nói một lời, nhưng lúc này y có thể cảm nhận rõ ràng ý tứ ánh mắt đó, ngươi muốn Cù gia chết hết mới cam lòng sao?
Quả thực không thể chịu nổi, Tả Thiếu Dương cũng không buồn nói nữa, bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, kẻng báo canh năm gõ một lúc rồi, Miêu mẫu và Nhị Thảo, Tam Thảo đã rời giường ra đại sảnh đứng ở góc, liền gật đầu với bà, vào bếp lấy thùng nước.
Miêu Bội Lan chạy tới, đưa tay muốn lấy thùng nước:
– Tả đại ca, để muội.
Tả Thiếu Dương lắc đầu, đánh mặt về phía Bạch Chỉ Hàn, nói nhỏ:
– Ta muốn ra ngoài cho thoải mái, ở đây bị con thỏ kia làm uất nghẹn mà chết mất.
Miêu Bội Lan hiểu ra, buông tay cho Tả Thiếu Dương đi.
Cù lão thái thái nghẹn ngào khóc, không biết làm sao, nhi tử cưới tức phụ nhiều năm không có được đứa con nào, giờ còn đánh người mà vào đại lao, trong nhà không có tiền chạy chọt, đành nhận mệnh. Nữ nhi gả cho Bạch gia, sinh được đứa ngoại tôn nữ này, sau đó nữ tế nữ nhi nối nhau qua đời, Bạch gia sống bạc không chỉ lũ cầm thú trong họ tộc có ý đồ với tôn nữ bà, càng có kẻ muốn gả nàng đi đổi lấy vinh hoa phú quý. Cù lão thái gia lúc đó mới dựa thế kinh quan, đưa tôn nữ đến ở với ông bà, tuy nó tính cách cô độc, nhưng đối xử với người khác rất tốt, nhất là với phu thê bà càng hiếu thuận, nên tuổi già mới có chút an ủi.
Hiện nghe tôn nữ muốn tự sát bồi tội, bà biết tôn nữ rất quật cường, ai nói cũng vô ích, giờ chỉ còn cách cầu xin Tả gia cứu được trượng phu, hoặc để tôn nữ thấy Tả gia đã tận lực, không thể cứu nổi, nếu không bà sẽ mất nốt đứa cháu này.
Có điều thái độ Tả Thiếu Dương như thế, bà cũng nghi ngờ y còn chưa dốc hết sức, để bụng chuyện nhà mình trước đó không tin tưởng bỏ đi, cầu y vô ích, chỉ còn cách cầu cha mẹ y, hai người họ đều là người lương thiện, đặc biệt là Lương thị, nếu họ nói, tiểu lang trung cũng phải nghe.
Nhân sâm quý giá vô cùng, là bảo bối để giành khi cứu mạng, người ta sao có thể lấy ra cứu người khác, chẳng lẽ như Chỉ Nhi nói, gả nó cho Tả gia làm tức phụ.
Nghĩ tới đó Cù lão thái thái thấy lòng thông suốt, trước kia tới khám bệnh, tán gẫu với Lương thị, biết Tả gia là dòng dõi quan hoạn, coi như cũng tương xứng, lại nhìn tiểu lang trung, tuấn tú hơn người, hơn nữa y thuật cao minh tới Nghê đại phu cũng phải tới cầu chữa trị, tương lai chắc chắn không tệ, gả Chỉ Nhi cho y, coi như cũng không ủy khuất nó.
Tuy bây giờ cả hai đều tâm cao khí ngạo, vì chút hiểu lầm trước mà không ai chịu nhường ai, song thành thân rồi, với dung mạo của Chỉ Nhi, nó lại là đứa thông minh, chỉ cần hơi nhún nhường một chút, hẳn tiểu lang trung sẽ đối đãi tốt với nó.
Chưa kể hôn sự này thành hai nhà chỉ cách nhau cái ngõ nhỏ thôi, hết sức thuận tiện, phu thê mình có thể thường xuyên thấy tôn nữ, có chuyện gì cũng có thể qua giúp, chẳng phải là kiếm được nữ tế vào nhà sao, còn gì hơn nữa.
Cù lão thái gia nắm tay Lương thị:
– Tả gia tức phụ này, tuổi tác cô bằng nhi tử nhi tức lão thân, lão thân ỷ già lên mặt, nhận cao hơn một bậc xưng hô như thế, không ngại chứ?
Người ta là phu nhân quan lục phẩm, Lương thị rối rít nói:
– Không dám, lão thái thái có chuyện gì cứ nói.
– Lão thân có chút chuyện riêng tư, muốn tâm sự với cô.
Lương thị mừng rỡ, đoán chừng là chuyện Bạch Chỉ Hàn vừa hứa rồi, gật đầu:
– Được, mời lão thái thái vào phòng thiếp thân nói chuyện.