Lý Tịnh bi thương kể:
- Gia sư hôm đó đang dạy học, đột nhiên người lảo đảo, chỉ kịp vịn vào tường rồi từ từ ngã xuống, bất tỉnh, chúng tôi hoảng sợ đưa gia sư đi tới y quán. Lang trung cứu tỉnh lại rồi, song nói bệnh này cần có nhân sâm điều dưỡng ít nhất ba tháng mới khôi phục, tính rẻ nhất cũng phải tốn năm mươi quan tiền.
Gia sư sống thanh bần, học sinh gia cảnh không tốt đều dạy miễn phí, không có tích góp gì, chúng tôi hùn tiền lại, được mười quan tiền, mọi người thương lượng, quyết định mua thuốc cho gia sư dùng đã, xem xem hiệu quả tính tiếp.
Đồng Tập nói tiếp:
- Không ngờ thuốc vào bệnh còn nặng hơn, từ lúc đó tới giờ đã bảy tám lần hôn mê.
Tả Thiếu Dương gật đầu, chẩn mạch, hỏi thăm tình hình đại tiểu tiện, sau khi có đủ thông tin, trầm ngâm nói:
- Bệnh này của lệnh tôn do can thận âm hư, phong tà nhập nội làm mạch ứ trệ...
Đồng Tập cười khổ:
- Chúng tôi không hiểu y, cậu cứ kê đơn đi, nhưng hẳn tình hình của nhà ta thế nào, hẳn Chúc chưởng quầy đã nói.
- Các vị yên tâm, khi nào Đồng lão khỏe lại ta mới lấy tiền, hơn nữa mỗi thang thuốc không quá 40 đồng đâu.
Tả Thiếu Dương trấn an, bệnh của Đồng lão dùng địa hoàng sống, rễ bạch thược hoạt huyết thông kinh lạc, dùng trúc lịch tiêu đởm, toàn là vị thuốc sẵn có, hơn nữa giá rất rẻ, thuốc lấy trực tiếp từ Hằng Xương dược hành càng rẻ.
Lý Tịnh và Đồng Tập thấy thuốc rẻ như vậy thì không tin tưởng lắm, nhưng tới lúc này họ không còn cách nào khác.
Xem bệnh xong cho Đồng lão thì đã trống cầm canh, bọn họ trở về khách sạn nghỉ ngơi, theo quy củ cũ Tả Thiếu Dương gian trong, Bạch Chỉ Hàn gian ngoài, nha đầu này còn kiên quyết hơn Miêu Bội Lan, hơn nữa cũng biết nàng tâm cao khí ngạo, ghét bị nam nhân đùa bỡm, thế nên Tả Thiếu Dương ngoại trừ thi thoảng một vài câu bông lơn mồm mép ra thì không có hành đồng gì.
Nói thì nghe đơn giản, thực tế không như vậy, hai bọn họ sống chung phòng, rất nhiều tình huống thử thách kiên nhẫn của y, ví như mỗi lần Bạch Chỉ Hàn tắm xong, váy tơ lụa mềm nhãn dán sát thân hình, làm nổi bật lên đường cong hoàn mỹ, lại thêm tư thế trải giường chiếu cho y, Tả Thiếu Dương thấy mình đạt tới đẳng cấp Liễu Hạ Huệ rồi.
Mười ngày liên tiếp Tả Thiếu Dương sáng tới phân hiệu Hằng Xương dược hành chỉ đạo xây dựng nhà xưởng, chiều được Chúc chưởng quầy đưa đi khám bệnh, một ít bệnh nhân trúng phong, đa phần là những người bệnh cần phụ tử liều cao, khỏi phải nói Chúc Dược Quỹ đang muốn phổ biến ứng vị thuốc bào chế phương thức mới không có độc của Hằng Xương dược hành.
Tả Thiếu Dương không quá quan tâm, y chỉ phụ trách chữa bệnh, còn việc tuyên truyền ra sao do Hằng Xương dược hành lo liệu.
Bệnh của Đồng lão chuyển biến rõ ràng nhất, đã có thể nói chuyện, thậm chí cầm bút viết chữ rồi, học sinh của ông ta bốn phương đều luôn nghe ngóng tin tức của tiên sinh, hay tin không ít người tìm tới tận nơi chữa bệnh, đó là lợi ích ngắn hạn, danh tiếng của Quý Chi Đường, Hằng Xương dược hành nâng lên một bậc, về lâu dài nếu học sinh của Đồng lão đỗ đạt thì khó nói còn tới đâu, trong mắt họ không thể nào có chuyện mới uống hết có chưa tới một quan tiền mà lão sư đã khỏe lại, tiền thuốc thực tế phải cao hơn nhiều, hiển nhiên là nợ ân tình người ta.
Cuộc sống nhàn nhã ung dung, có phần đơn điệu nhàm chán, song Tả Thiếu Dương vô cùng hưởng thụ nhịp sống này, với y cũng đủ phong phú rồi, khám bệnh, lên núi hái thuốc, tới Hằng Xương dược hành chỉ đạo xây dựng, thuận tiện tìm hiểu thêm về các loại dược liệu, khi nhàn rỗi cùng Bạch Chỉ Hàn đi quanh thành phố tìm món đồ ăn vặt lạ miệng.
Long Châu là nơi khá bế tắc, nhưng chính vì không giao lưu nhiều với bên ngoài, nên rất nhiều món ăn ở đây đều độc nhất vô nhị.
Chỉ là Tả Thiếu Dương không ngờ cuộc sống nhàn nhã ở Long Châu là khởi nguồn khiến cuộc đời y rẽ sang lối mà y hoàn toàn không mong muốn.
Thấm thoắt bọn họ đã ở Long Châu hơn một tháng rồi, buổi sáng ngày hôm đó Tả Thiếu Dương dẫn Bạch Chỉ Hàn đi khám lại cho Điền thiếu gia Điền Phong.
Vào thư phòng, thấy Điền Phong đang tập viết chữ, từ ngày thứ mười hắn đã bắt đầu tuân theo phương pháp rèn luyện phục hồi chức năng Tả Thiếu Dương hướng dẫn, bây giờ đã có thể cầm bút viết chầm chậm được rồi, từng nét chữ đều gian nan, nhưng đã là điều hắn từng không dám mơ tới.
Thấy Tả Thiếu Dương vào, Điền Phong mừng rỡ:
- Tả huynh, nhìn xem chữ ta viết thế nào?
Không phải hắn khoe khoang thư pháp, mà muốn để Tả Thiếu Dương đánh giá tình hình khôi phục của mình thôi, thái độ so với lần đầu hai người gặp nhau hoàn toàn khác biệt.
Tả Thiếu Dương đi tới xem chữ viết, thầm chửi tên này tay như thế vẫn viết đẹp hơn mình, lảng đi:
- Ừm, công năng của tay cơ bản đã khôi phục rồi đấy, khi viết tay còn đau không?
- Hơi chút, chủ yếu là ngượng tay không linh hoạt thôi, ngón tay đã có lực, nắm lại duỗi ra không thành vấn đề.
Điền Phong co duỗi cho Tả Thiếu Dương thấy.
Tả Thiếu Dương hôm nay tới tháo bột cho hắn, không dễ dàng như thạch cao hiện đại, phải dùng kéo, búa, đục, tỉ mỉ gỡ từng phần nhỏ ra, mất tới nửa canh giờ mới xong. Tay Điền Phong teo đi thấy rõ, xong kiểm tra phản ứng thần kinh, tình trạng khôi phục xương, đều vô cùng tốt, chính Tả Thiếu Dương cũng rất cao hứng:
- Thời gian tiếp tới có thể hoạt đồng bình thường, ăn không cần kiêng kỵ như trước nữa, nhưng tuyệt đối không thể nâng vật nặng, thể chất của cậu tốt đấy, xem ra chỉ một tháng nữa thôi là bình phục như xưa.
- Đa tạ, Tả huynh.
Điền Phong không ngừng nâng lên hạ xuống, ngó nghiêng cánh tay của mình, tay rất nhẹ, cảm giác như không phải tay mình vậy, quan trọng hơn tháo được cục bột kia ra, hắn thở phào, suốt hơn một tháng đeo nó, tay ngứa không sao gãi được, nhiều lúc chỉ muốn đập nát cái cục bột cứng, rồi muốn ra sao thì ra.
Cuối cùng cũng thoát rồi.
Điền gia nhiệt tình bày tiệc rượu khoản đãi, Bạch Chỉ Hàn thân phận là dược đồng cho nên được an bài ngồi cùng nô bộc của Điền gia, Tả Thiếu Dương lại không tiện giải thích, đành cười áy náy với nàng, Bạch Chỉ Hàn đáp lại bằng nụ cười ý bảo không sao.
Ngoại trừ Điền gia ra còn có một người thanh niên trẻ nữa, bề ngoài không có gì đặc biệt, cái miệng lúc nào cũng cười, Tả Thiếu Dương thắc mắc không hiểu hắn yêu đời hay miệng bị méo.
Phân chia chủ khách ngồi xuống rồi, Điền Phong giới thiệu:
- Tả huynh, vị này là hảo hữu của đệ, họ Ngũ, đơn danh Thư. Trong nhà cũng mở dược hành, ở Long Châu này,"Ngũ Thị dược hành" nhà họ không kém Hằng Xương dược hành của huynh đâu, rất là nổi tiếng.
- Hạnh hội, hạnh hội.
Hai bên chắp tay thi lễ một phen.
Rượu ngà ngà say, cơm lưng lửng bụng, Ngũ Thư chắp tay cười nịnh bợ:
- Tả huynh tuổi trẻ mà y thuật cao minh, cánh tay này của Điền huynh nhiều y giả chỉ biết lắc đầu, vậy mà Tả huynh lại có thể khôi phục lại như thường, thật khiến người ta kính phục, ngu đệ mời một chén.
Tả Thiếu Dương linh cảm tên này tới đây không phải vì hảo hữu của Điền Phong, mà có mục đích, nên luôn chừng mực không quá nhiệt tình với hắn.
- Tiểu đệ nhàn hạ cũng xem chút y thư, rất nhiều chỗ không hiểu, hôm nay được thấy cao hiền, muốn thỉnh giáo một hai, không biết Tả huynh có chịu tứ giáo không?
Đi với mà mặc áo giấy, Tả Thiếu Dương cũng học kiểu ăn nói văn vẻ với hắn:
- Nặng lời rồi, chúng ta cùng giao lưu học hỏi nhau.
- Tốt quá.
Ngũ thư xoa xoa tay, không khách khi, hỏi ngay:
- Nội Kinh Tố Vấn có câu " ngũ tạng lục phủ khái, phi độc phế dã", ngu đệ không hiểu, mong Tả huynh giải cho.
- Câu này ý nói ho liên quan tới phổi và lục phủ ngũ tạng, trị ho không chỉ trị họng, phổi, mà đồng thời phải suy xét tới ảnh hưởng của lục phủ ngũ tạng, bởi vì ho do ngoại cảm và nội thương khác nhau. Phổi và ngũ tạng gây ho cũng có khác biệt về gốc và ngọn. Ngoại cảm gây ho là tại phổi, phổi kéo theo tạng, phổi là gốc, tạng là ngọn. Nội thương gây ho thì trước tiên do tạng, sau đó kéo tới phổi. Cho nên khi chữa bệnh thì phải làm rõ nguyên nhân đâu là gốc đâu là ngọn, mới có thể chữa trị chính xác.