Chương 11

Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]

Lưu Yên La 24-04-2025 23:18:41

Một điểm ăn dưa có thể đổi lấy một phút sinh mệnh, 50. 000 điểm ăn dưa là 50. 000 phút, quy đổi ra thì cũng là sống thêm được hơn 30 ngày. Chà, hấp dẫn quá! Nhưng nhập viện... Ôn Nguyệt so sánh độ dày cánh tay của gã yếu sinh lý và mình, đành phải thừa nhận một sự thật – số điểm ăn dưa này cô không kiếm được. Vì vậy, Ôn Nguyệt dứt khoát đứng dậy, để lại một câu "Tôi có chồng rồi", rồi nhanh chóng lách qua gã yếu sinh lý đi ra ngoài. Trở lại xe đang đỗ bên đường, Ôn Nguyệt lên tiếng hỏi: "Nếu những người trong quán trà cũng có dưa, tại sao khi gặp họ lại không có thông báo của hệ thống?" [Cái này à... ] Hệ thống một lúc sau mới trả lời: [Theo quy định, chỉ khi "check-in" được dưa của những người có khả năng mang lại hơn 1. 000 điểm ăn dưa thì mới có thông báo thôi. ] Ôn Nguyệt ngạc nhiên: "Người mang dưa trong mắt hệ thống các người cũng chia ra làm nhiều loại à?" [Hệ thống chính quy định như vậy đó. ] "Nhưng chúng ta làm người phải linh hoạt, không thể quá cứng nhắc với quy tắc, đúng không?" Hệ thống trả lời với giọng điệu bối rối: [Nhưng tôi đâu phải người. ] Ôn Nguyệt hít sâu một hơi: "Đối với hệ thống các người cũng vậy thôi, mi ràng buộc với tôi cũng là để kiếm điểm ăn dưa, đúng không? Hệ thống chính của các mi không coi trọng mấy trăm điểm ăn dưa, nhưng mi xem số dư hiện tại của chúng ta là 0 đi, mi thấy mấy trăm điểm ăn dưa là ít sao?" [Hình như là không ít thật. ] "Đúng vậy, dù ít đến mấy thì cũng là thịt, chúng ta kiếm điểm ăn dưa thì sao có thể kén chọn người mang dưa chứ." Ôn Nguyệt nói xong, chuyển chủ đề: "Bây giờ tôi gọi điện báo cảnh sát, tố giác tên trộm đã đột nhập vào ba nhà kia, tin tức truyền ra có thể kiếm được điểm ăn dưa không?" [Được nha. ] Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Ôn Nguyệt vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra. Trước khi bấm số gọi, cô chợt nhớ ra và hỏi: "Tên trộm đó là gì? Có bằng chứng nào chứng minh hắn ta ăn cắp không?" Hệ thống báo tên, rồi nói: [Có ảnh hắn ta đang ăn cắp. Cần dùng điểm ăn dưa để đổi nhé -] "Lại còn điểm ăn dưa nữa à?" [Đương nhiên rồi, trên đời làm gì có bữa trưa nào miễn phí hả ký chủ. ] Ôn Nguyệt: "Thôi được rồi, bao nhiêu điểm một ảnh?" [Một ngàn nhé. ] [Bao nhiêu cơ?] Hệ thống lặp lại: [Một ngàn điểm ăn dưa, đổi được một ảnh. ] [Tôi không cần ảnh, báo cảnh sát luôn có được không?] [Thời gian tính điểm ăn dưa là trong vòng nửa tháng sau khi nhận được bằng chứng ạ. ] [Tức là nếu tôi báo cảnh sát luôn, thì sẽ không tính được điểm ăn dưa. ] [Đúng vậy đó ký chủ. ] Ôn Nguyệt hiểu ra ngay vì sao hệ thống không thèm nhắc nhở khi cô "check-in" hóng hớt được số điểm dưới một ngàn. Mua bằng chứng đã mất một ngàn điểm, mà chưa chắc bóc phốt xong đã kiếm lại được đủ, rõ ràng là lỗ vốn mà! Ôn Nguyệt hít sâu một hơi rồi nói: "Hệ thống ơi, linh động một chút đi mà." [Không linh động được đâu nha. ] "Thật ra tôi muốn có bằng chứng, chủ yếu là vì tinh thần chính nghĩa thôi. Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn những loại sâu mọt xã hội chỉ biết trộm cắp vặt nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được, mi có hiểu không?" Hệ thống ngập ngừng: [Hình như... là hiểu?] Ôn Nguyệt tiếp tục tẩy não hệ thống: "Là một hệ thống chính nghĩa, chắc chắn mi sẽ giúp tôi, đúng không nào?" [Thôi được rồi... nhưng không có ảnh, ngài vẫn có thể báo cảnh sát mà. ] "Không có ảnh thì không có bằng chứng, báo cảnh sát rồi, chưa chắc họ đã vào cuộc, mà có vào cuộc, cũng chưa chắc đã tìm ra chứng cứ, không thể đảm bảo chắc chắn được." Ôn Nguyệt giải thích xong, liền đưa ra phương án: "Hay là thế này nhé, chúng ta hợp tác, tôi chịu trách nhiệm báo cảnh sát, mi bỏ điểm ăn dưa ra, kiếm được bao nhiêu thì cho tôi bấy nhiêu, không cần cho nhiều, còn thiếu thì coi như tôi làm phúc, được không?" Hệ thống lẩm bẩm: [Chắc chắn là không thể nhiều được. ]