Chương 33

Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]

Lưu Yên La 24-04-2025 23:18:40

Không còn drama để xem, Ôn Nguyệt thả lỏng, nheo mắt hỏi: [Bây giờ tôi có bao nhiêu điểm ăn dưa rồi?] [Đến giờ là bảy mươi tám ngàn hai trăm hai mươi bảy, ] hệ thống nhân cơ hội hỏi: [Ngài có muốn đổi điểm ăn dưa thành điểm sinh mệnh ngay bây giờ không?] Ôn Nguyệt cười trừ: "Chuyện này để sau đi, không vội." Khi chưa kiếm được điểm ăn dưa, Ôn Nguyệt rất khao khát kéo dài sinh mệnh, nhưng có điểm rồi thì cô lại không vội nữa, cô còn hơn hai mươi ngày nữa, nửa tháng sau đổi cũng không muộn. Hơn nửa tiếng sau, hệ thống lại tường thuật tình hình mới nhất của gia đình ba người Chu Bảo Nghi: [Họ đến bến tàu rồi. ] [Họ mua được vé rồi. ] [A a a a a người của cha ngài đến rồi! Ôn Gia Lương khóc to quá, sắp bị phát hiện rồi!] [Vãi chưởng! Tiền Gia Minh bỏ rơi mẹ con Chu Bảo Nghi, một mình bỏ trốn!] Một tiếng "vãi chưởng" cho thấy hệ thống sốc đến mức nào, Ôn Nguyệt gắn bó với hệ thống mấy ngày rồi, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy hệ thống nói thô bỉ như vậy. Ôn Nguyệt lại rất bình tĩnh: [Tôi vừa nói gì nào? Giờ ứng nghiệm rồi nhé. ] [Ứng nghiệm rồi. ] Hệ thống nói giọng khó xử: [Ký chủ, sao ngài biết Tiền Gia Minh sẽ bỏ rơi mẹ con Chu Bảo Nghi? Hắn ta trông hiền lành lắm, không giống kiểu người sẽ bỏ rơi vợ con lúc nguy cấp mà. ] [Ở nước ta có câu "trông mặt mà bắt hình dong", người trông hiền lành chưa chắc đã hiền lành, thậm chí nhiều kẻ giết người hàng loạt, sau khi bị bắt, người xung quanh đều nói bình thường anh ta hiền khô, không giống loại người đó chút nào. ] [Vậy là, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài?] [Đúng vậy!] Ôn Nguyệt gật đầu, lại hỏi: [Chu Bảo Nghi và Ôn Gia Lương sao rồi?] [Họ bị bắt rồi, xe đang chạy về phía núi Thái Bình. ] [A! Họ đến nơi rồi, nhưng không phải số 36 đường Bạch Gia, mà là một căn biệt thự khác của cha ngài ở núi Thái Bình, khoan đã!] Ôn Nguyệt hỏi: [Sao vậy?] [Có người đang điều tra tòa soạn báo Đông Giang, chắc là người của cha ngài! Làm sao đây, làm sao đây? Ông ta chắc chắn biết ngài đứng sau giật dây rồi!] Ôn Nguyệt không thích cách dùng từ của hệ thống, bực bội nói: [Giật dây cái gì? Nếu không phải tại tôi, đến giờ ông ta vẫn còn bị cắm sừng đấy. ] Hệ thống trước đây cũng nghĩ vậy, nhưng mấy ngày nay, ngoài việc "dùi mài kinh sử" môn đạo đức, nó còn xem thêm rất nhiều tài liệu về cách ứng xử giữa người với người, và học được một câu "vạch áo cho người xem lưng". Dựa trên những thông tin về Ôn Vinh Sinh trên mạng, hệ thống cho rằng ông ta là kiểu người chết vì sĩ diện. Để chắc chắn hơn, hệ thống nói: [Dựa trên những dữ liệu hiện có, rất có thể cha ngài sẽ chọn đội trời chung với "mũ xanh" (cắm sừng), còn hơn là để cả Hương Cảng biết ông ta bị cắm sừng và phải đổ vỏ đó. ] Hệ thống vừa dứt lời, điện thoại của Ôn Nguyệt đặt trên bàn trà liền đổ chuông. Ôn Nguyệt nhấc máy, đưa tay che bớt ánh sáng để nhìn rõ màn hình nhỏ, thấy hai chữ "Cha", cô nhướn mày: "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay." Hệ thống ré lên: "A a a a a! Chắc chắn là ông ta gọi đến để tính sổ với ngài rồi, hu hu!" Ôn Nguyệt chẳng có vẻ gì là lo lắng, thản nhiên bắt máy: "Ai đấy ạ?" "Mày còn dám hỏi tao là ai à? Tao là cha mày đây! Lăn về đây ngay cho tao!" Giọng một người đàn ông trung niên đầy giận dữ vang lên trong điện thoại. "Lăn đi đâu ạ?" Ôn Nguyệt cố tình hỏi: "Về cái nhà mà cha nuôi vợ bé, hay là căn biệt thự cha dùng để tra hỏi bạn gái?" Đầu dây bên kia, Ôn Vinh Sinh lập tức nổi cơn tam bành, giọng the thé: "Ôn Nguyệt!" "Biết rồi, biết rồi, cái nhà nuôi vợ bé chứ gì? Con đến ngay đây." Ôn Nguyệt nói xong, không để Ôn Vinh Sinh kịp nói thêm, cúp máy luôn. Ôn Vinh Sinh ở đầu dây bên kia cũng không gọi lại, có lẽ là đã vào biệt thự, đang bận rộn xử lý cô vợ bé dám cắm sừng mình, nên tạm thời chưa rảnh để ý đến Ôn Nguyệt.