Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]
Lưu Yên La24-04-2025 23:18:39
Trần Bảo Cầm hơi nhíu mày: "Nó đến thư phòng của cha con làm gì?"
Ôn Nguyệt mỉm cười: "Chắc là thấy con tung scandal mà không bị mắng, lại còn được thưởng nên ấm ức, đến mách cha rồi."
Gần như ngay khi Ôn Nguyệt vừa dứt lời, trong thư phòng liền vọng ra tiếng Ôn Vinh Sinh giận dữ: "Ôn Gia Kỳ! Cút ra ngoài cho cha!"
Rất nhanh, tiếng bước chân lộc cộc lại vang lên, càng lúc càng gần, cho đến khi Ôn Gia Kỳ xuất hiện, chạy đến trước mặt Ôn Nguyệt, chỉ tay vào mặt cô, ghen tị hỏi: "Mày nói đi! Rốt cuộc mày bỏ bùa mê thuốc lú gì cha rồi? Mà khiến ông ấy đồng ý cho mày tiêu tiền lại!"
Ôn Nguyệt nghe vậy tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ông ấy là cha của tôi, cho tôi tiền không phải là lẽ đương nhiên sao? Cần gì phải bỏ bùa mê?"
Một câu nói hiển nhiên của cô, khiến Ôn Gia Kỳ không xin được tiền còn bị mắng một trận, hoàn toàn suy sụp, ôm mặt khóc lóc chạy lên lầu.
Ôn Nguyệt thì cầm miếng hoa quả đã cắt sẵn trên bàn trà lên, cắn một miếng, vừa ăn vừa cảm thán với hệ thống hóng hớt: [Cho nên ấy mà, con người ta ấy, lớn mà không có não thì cũng vứt. ]
Hệ thống: ...
-
Lúc xuống lầu lần nữa, sắc mặt Trần Bảo Cầm rất khó coi.
Bà ta không ngờ con gái mình lại nông cạn như vậy, chỉ có mười vạn tệ mà khiến nó quên hết những gì vừa đáp ứng, bất chấp tất cả mà đi tìm Ôn Vinh Sinh làm loạn.
Nếu không phải con gái ruột thì Trần Bảo Cầm thật sự không muốn quản.
Nhưng thực tế là bà ta không quản không được, dù không xét đến tình mẹ con, chỉ nhìn vào nhà chồng của Ôn Gia Kỳ, bà ta cũng phải dỗ dành cô ta.
Nhìn bề ngoài, sau khi phòng tư sụp đổ, người thừa kế nhà họ Ôn đã định, phòng ba bọn họ có thể kê cao gối ngủ rồi.
Nhưng Trần Bảo Cầm biết, hai phòng còn lại của nhà họ Ôn không ai là đèn cạn dầu.
Phòng lớn chỉ còn Ôn Nguyệt, không cần nói, trước đây nhìn cũng không thấy lợi hại gì, nhưng lần này rõ ràng cô làm Ôn Vinh Sinh mất mặt, vậy mà không những không bị mắng, còn lấy lại được tiền tiêu vặt đã bị cắt mấy năm.
Phòng ba sống ở nước ngoài, nhìn có vẻ không màng danh lợi, nhưng Trần Bảo Cầm và Từ Mỹ Phượng quen biết bao nhiêu năm, biết người này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Hai đứa con gái phòng ba cũng rất giỏi, đứa nhỏ mấy tuổi đã biết nịnh nọt, đứa lớn thì tập trung học hành, luôn là niềm tự hào của Ôn Vinh Sinh.
Có hai phòng này nhăm nhe, Trần Bảo Cầm chỉ có thể cẩn thận hơn trước.
Nhà chồng Ôn Gia Kỳ tuy không thể lay chuyển quyết định của Ôn Vinh Sinh, nhưng có bọn họ ở đó, ông ta ít nhiều cũng sẽ kiêng dè.
Thế là sau khi lên lầu, Trần Bảo Cầm nắm tay Ôn Gia Kỳ nói một tràng đạo lý, đồng thời hứa mỗi tháng sẽ rút một khoản từ tiền riêng cho cô ta tiêu vặt.
Có khoản tiền tiêu vặt này, Ôn Gia Kỳ mới miễn cưỡng ngừng khóc, nhưng trong lòng vẫn thấy bất bình: "Con không hiểu, đều là con gái của cha, sao ông ấy có thể thiên vị như vậy? Vừa cho Ôn Nguyệt cổ phần, vừa cho nó nhà cho thuê, giờ tiền tiêu vặt cũng bù cho nó mà không bù cho con chứ!"
Trong lòng Trần Bảo Cầm đương nhiên cũng không cân bằng, nhưng bà ta chỉ có thể nuốt cục tức này xuống mà nói: "Chính vì cha con thiên vị, con và em trai con càng phải đoàn kết, nó là con gái gả đi rồi, có tranh giành cũng chẳng được bao nhiêu, nhà mình có em trai con, chỉ cần nhẫn nhịn, sau này ắt sẽ thắng."
Nghĩ đến nhà mình có con trai, tâm trạng Ôn Gia Kỳ tốt hơn chút, hậm hực nói: "Con sẽ chờ xem kết cục của nó!"
Tuy đã dỗ dành được Ôn Gia Kỳ, nhưng nghĩ đến việc mỗi tháng phải thêm một khoản chi, tâm trạng Trần Bảo Cầm thật sự khó mà tốt lên được. Bước xuống cầu thang, nhìn thấy Ôn Nguyệt đang ngồi trên ghế sofa, vừa xem TV vừa ăn hoa quả, ung dung tự tại, sắc mặt bà ta càng khó coi hơn.