Chương 7

Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]

Lưu Yên La 24-04-2025 23:18:41

"Vậy được rồi."... Nửa tiếng sau, toàn bộ nhân viên của tòa soạn báo Đông Giang đã tập trung tại văn phòng lớn ở tầng hai, số 9 phố Vĩnh Lợi. Trong số bốn phóng viên quay trở lại, có hai nam và hai nữ. Các phóng viên kỳ cựu đều ở độ tuổi ba mươi, còn các trợ lý phóng viên thì trông chỉ mới ngoài đôi mươi. Người trước thì trông ai nấy đều "cá mặn", người sau thì lại tràn đầy nhiệt huyết. Mặc dù bốn người này ai cũng có vấn đề riêng nhưng Ôn Nguyệt không vội vàng bắt lỗi, mà chỉ giới thiệu bản thân qua loa, sau đó nói: "Trước đây tôi bận nhiều việc, suýt chút nữa quên mất mình có một tòa soạn báo." Nếu là người khác nói câu này, chắc chắn mấy người kia sẽ mắng cô là chém gió nhưng với thân phận là thiên kim tiểu thư của tỷ phú như Ôn Nguyệt, ai nấy đều chỉ đều biết ghen tị. "Nổ" xong, Ôn Nguyệt nói tiếp: "Nhưng từ nay về sau, tòa soạn báo Đông Giang sẽ là trọng tâm công việc của tôi. Vì vậy, tôi không quan tâm trước đây các anh các chị lười biếng ra sao, nhưng từ giờ trở đi, tôi không muốn thấy tình trạng làm việc riêng trong giờ làm nữa, cũng không muốn nhìn thấy những bài báo copy chỗ này một đoạn, chỗ kia một mẩu trên tờ báo của chúng ta, rõ chưa?" Dù là thời đại nào, ở nơi làm việc cũng không thiếu những kẻ cứng đầu. Triệu Đông Thắng, phóng viên chính thức tranh thủ giờ làm để hẹn hò, chính là một kẻ như vậy. Gần như ngay khi Ôn Nguyệt vừa dứt lời, Triệu Đông Thắng đã lớn tiếng: "Ôn tiểu thư, săn tin tức cần thời gian chứ, tòa soạn của chúng ta có mấy người đâu, nhiều chuyên mục như vậy, làm sao mà chạy kịp!" Mặc dù trước khi xuyên không, Ôn Nguyệt chỉ là một "ứng cử viên" cho kiếp làm công nhưng sau khi xuyên không, cô đã nhanh chóng thích nghi với thân phận mới, liếc nhìn gã và nói với giọng điệu lạnh nhạt: "Số lượng tin tức có đủ hay không là việc của tôi, còn trong giờ làm việc có làm việc đàng hoàng hay không là việc của anh." Triệu Đông Thắng không những không thấy chột dạ, mà còn gân cổ lên cãi: "Tôi lúc nào không làm việc đàng hoàng? Sếp bây giờ nói số lượng tin tức không đủ là không liên quan đến chúng tôi nhưng đến khi thiếu tin thật thì sẽ không nói như vậy nữa. Sếp là bà chủ đương nhiên sếp nói gì chẳng được." Ôn Nguyệt không hề nể nang gã, hỏi thẳng: "Anh nói anh làm việc đàng hoàng, vậy nửa tiếng trước anh ở đâu? Trên giường của Amy hay là Ada?" Triệu Đông Thắng nghe xong, đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế làm việc, chỉ tay vào Ôn Nguyệt chất vấn: "Sếp điều tra tôi sao?" Triệu Đông Thắng vốn là tay chơi có tiếng, bạn gái thay đổi xoành xoạch, người trong văn phòng chẳng ai biết ả nào là người yêu hiện tại của gã. Nghe vậy, ai nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên. Ôn Nguyệt không phủ nhận, thậm chí chẳng thèm nhìn Triệu Đông Thắng, chỉ nói với Hoàng Chí Hào: "Anh Hoàng, làm thủ tục thôi việc cho anh ta." "Sếp có ý gì?" Mặt Triệu Đông Thắng biến sắc, nhưng gã không tin Ôn Nguyệt dám đuổi việc mình thật, gào lên: "Sếp dọa tôi đấy à?" Hoàng Chí Hào vội vàng chắn trước mặt Triệu Đông Thắng: "A Đông, cậu bình tĩnh, có gì từ từ nói. Ôn tiểu thư, hay là có hiểu lầm gì ở đây?" "Không có hiểu lầm gì cả." Ôn Nguyệt không hề nao núng, giọng đều đều: "Anh dùng giờ làm việc để hẹn hò, có kiện cáo cũng vô ích. Giờ anh đi ngay, tôi còn nể tình anh là nhân viên lâu năm, đền bù đầy đủ không thiếu một xu. Nhưng nếu anh dám làm loạn, hậu quả ra sao anh tự biết." Triệu Đông Thắng nhìn to con vạm vỡ nhưng thực chất lại là kẻ nhát gan. Thấy Ôn Nguyệt trẻ tuổi non nớt, gã định bắt nạt, ai ngờ cô vừa lộ ra mặt mạnh mẽ, gã liền xìu xuống. Mặt gã tái mét rồi lại xanh mét, cuối cùng nghiến răng nói: "Đi thì đi, tưởng tôi sợ cô chắc!" Nói xong, gã hùng hổ bỏ đi nhưng vừa ra đến cửa công ty lại quay ngoắt lại, giọng hằn học: "Tiền lương tháng này và tiền đền bù của tôi đâu!"