Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]
Lưu Yên La24-04-2025 23:18:40
8 giờ 45, Hoàng Chí Hào nhận được điện thoại từ người bạn lâu năm cùng mua vé số, đầu dây bên kia hào hứng thông báo: "A Hào! Trúng rồi! Cậu trúng số rồi!"
Hoàng Chí Hào đang mệt mỏi vì giám sát công việc bỗng bật dậy khỏi ghế: "Cậu nói gì? Nói lại lần nữa xem!"
"Tôi nói cậu trúng số rồi! Ba triệu! A Hào, cậu phát tài rồi!"
Niềm vui sướng hiện rõ trên từng đường nét khuôn mặt Hoàng Chí Hào, anh ta cười lớn hai tiếng, rồi lại hồi hộp hỏi: "Thật không?"
Đầu dây bên kia phấn khích hét lên: "Thật! Không tin cậu đi hỏi xem, giải nhất trùng khớp hoàn toàn với dãy số cậu mua đấy!"
Cho đến khi cúp máy, Hoàng Chí Hào vẫn còn lâng lâng.
Ba triệu! Đó là ba triệu đấy!
Trong đầu Hoàng Chí Hào đột nhiên vang lên một câu nói: "Tôi cho rằng vé số cũng giống như tài khoản ngân hàng, đã nắm được trong tay thì vẫn nên giữ chắc thì hơn, anh thấy sao?"
Hồi tưởng lại dáng vẻ của Ôn Nguyệt khi nói câu này, Hoàng Chí Hào thò tay vào túi áo vest, lấy ra chiếc ví, mở ra lấy tấm vé số tối qua đã lấy lại từ bạn, lẩm bẩm:
"Trời ơi! Ôn tiểu thư thần thánh thật!"
Lại nhìn ra bên ngoài văn phòng, nơi các công nhân đang bận rộn làm việc, Hoàng Chí Hào không khỏi nghĩ, Ôn tiểu thư ngay cả số trúng thưởng cũng có thể dự đoán được, vậy thì ấn phẩm đặc biệt mà cô chấp nhận lỗ vốn để in này liệu có còn vấn đề gì khi gây bão ở Hương Cảng không?
Hoàng Chí Hào cảm thấy, dưới sự dẫn dắt của Ôn Nguyệt, tòa soạn báo Đông Giang có lẽ thực sự có thể một lần nữa vươn tới đỉnh cao!
"Bùng nổ rồi! Doanh số báo của chúng ta bùng nổ rồi!"
Sau khi ăn sáng xong, để tiêu cơm, Ôn Nguyệt xuống hồ bơi bơi vài vòng, vừa mới lên bờ khoác khăn tắm, cô đã nhận được điện thoại của Hoàng Chí Hào. Vừa mới bắt máy, cô đã nghe thấy tiếng hét đầy kích động từ đầu dây bên kia.
Ôn Nguyệt khẽ nở nụ cười, nhắc nhở: "Bình tĩnh, mới bắt đầu thôi mà, kích động cái gì chứ."
"Vâng, vâng," Hoàng Chí Hào ở đầu dây bên kia vội vàng phụ họa, sau khi bình tĩnh lại một chút, cố tình úp mở hỏi: "Ôn tiểu thư, sếp có biết sáng nay báo của chúng ta bán được bao nhiêu bản không?"
"Khoảng trên dưới 20. 000 bản?"
Giọng nói đầu dây bên kia đột ngột cao vút: "Sao sếp biết hay vậy?!"
Ôn Nguyệt đành phải đưa điện thoại ra xa, đợi Hoàng Chí Hào bình tĩnh lại lần nữa, mới đưa điện thoại lại gần tai trả lời: "Tôi đoán thôi."
Đầu dây bên kia, Hoàng Chí Hào cười hớn hở: "Tính đến tám giờ, số báo đặc biệt kỳ này của chúng ta đã bán được 18. 000 bản!" Nói xong, anh ta lại không kìm được mà nịnh nọt Ôn Nguyệt: "Ôn tiểu thư quả là liệu sự như thần!"
Ôn Nguyệt nghe vậy hơi ngượng ngùng: "Liệu sự như thần thì không dám nhận, tôi chỉ đoán mò thôi."
Nửa đầu câu này là thật, nửa sau là giả. Ôn Nguyệt không hề đoán mò, mà dựa vào số điểm ăn dưa nhận được để đưa ra suy đoán có cơ sở.
Khác với Hoàng Chí Hào, vừa đến tòa soạn đã túc trực bên điện thoại, chờ Hiệp hội Báo chí phản hồi số liệu bán hàng mới nhất, Ôn Nguyệt đã biết trước báo sẽ bán cháy hàng từ sớm.
Thậm chí sáng nay, cô còn bị đánh thức bởi âm thanh báo nhận điểm ăn dưa.
Đặc biệt là sau bảy giờ, khi người dân Hương Giang bắt đầu đi làm, âm thanh báo trong đầu cô càng lúc càng dày đặc, thường thì tin nhắn trước chưa báo xong tin nhắn sau đã tới, khiến cô ù cả tai.
Thế là, chưa ăn sáng xong, Ôn Nguyệt đã yêu cầu hệ thống thay đổi cài đặt thông báo, từ "mỗi lần nhận một điểm ăn dưa báo một lần" thành "mỗi lần nhận một ngàn điểm ăn dưa báo một lần".
Nhưng sau khi thay đổi, Ôn Nguyệt cũng chẳng thấy yên tĩnh hơn là bao, vì đối tượng mua báo chủ yếu là dân văn phòng, họ thường tranh thủ lúc đi làm, ghé qua sạp báo mua một tờ, rồi nhanh chóng đọc hết khi ngồi trên xe.
Sau bảy giờ rưỡi là giờ cao điểm, lượng người mua và đọc tăng đột biến, nên thông báo nhận điểm dĩ nhiên cũng dày đặc hơn.