Chương 31

Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]

Lưu Yên La 24-04-2025 23:18:40

Đây cũng là suy nghĩ của Ôn Vinh Sinh, ông ta là người theo tư tưởng cũ, trọng nam khinh nữ, ông ta tuyệt đối không muốn giao tài sản cho con gái, để rồi sau này lại mang họ người khác. Nhưng thấy vợ hai và vợ tư đấu đá quá dữ dội, trong lòng ông ta cũng thấy chán ghét. Nếu Gia Lương lớn hơn một chút, đã tốt nghiệp đại học, ông ta sẽ rất vui khi thấy cảnh tượng này, thương trường như chiến trường, đàn ông không đủ tàn nhẫn thì không giữ được cơ nghiệp. Nhưng Gia Lương còn quá nhỏ, nó mới có tám tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ, đấu đá sớm như vậy, Ôn Vinh Sinh sợ nó gặp chuyện không hay. Ông ta đã mất một đứa con trai rồi, không muốn mất thêm đứa thứ hai. Vì vậy, sau khi nghe Ôn Gia Kỳ nhấn mạnh ở cuối cuộc gọi, Ôn Vinh Sinh nhanh chóng xác định bản chất của cuộc điện thoại này – cô con gái cả nông cạn này đang làm quân tiên phong cho bà hai. Giọng Ôn Vinh Sinh trở nên nghiêm nghị: "Chuyện này cha tự có tính toán, thay vì lo chuyện nhà mẹ đẻ như vậy, con nên dành nhiều tâm tư cho Vĩnh Khang thì hơn." Ôn Gia Kỳ gào lên: "Cha!" "Cha còn có việc, cúp máy đây!" Ôn Vinh Sinh không định nghe cô ấy nói nhảm thêm nữa, nói xong liền cúp máy. Chỉ là vừa cúp máy với con gái cả, Ôn Vinh Sinh lại nhận được cuộc gọi an ủi từ một người bạn. Nói là an ủi, nhưng thực chất đối phương toàn cười nhạo chuyện ông ta bị cắm sừng, dù sao họ cũng là bạn, nhưng đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh trên thương trường, chuyện ngáng chân nhau trong công việc cũng không phải là hiếm. Nếu như nhận được cuộc gọi của Ôn Gia Kỳ, Ôn Vinh Sinh còn có thể bình tĩnh suy nghĩ, thì sau khi bị bạn cũ châm chọc, ông ta không nhịn được nữa. Ôn Vinh Sinh gọi điện cho trưởng phòng quan hệ công chúng, mắng cho người kia một trận, cả buổi sáng ông ta đã nhận được hai cuộc điện thoại rồi, vậy mà phòng quan hệ công chúng lại không có động tĩnh gì, rốt cuộc là làm ăn kiểu gì? Đồng thời, ông ta gọi trợ lý đến, bảo hắn đích thân liên hệ với chủ tịch hiệp hội báo chí, yêu cầu thu hồi toàn bộ số báo. Đồng thời, cử người đi điều tra xem tờ báo lá cải kia thuộc tòa soạn nào, ông chủ đứng sau là ai, nếu cần thiết, sẽ kiện thẳng ra tòa. Sau khi sắp xếp xong những việc này, tâm trạng Ôn Vinh Sinh mới dịu đi đôi chút, ông ta cầm điện thoại lên gọi cho Chu Bảo Nghi. Điện thoại đổ chuông bảy tám lần cũng không có người bắt máy, trong lúc chờ đợi, lông mày Ôn Vinh Sinh dần nhíu lại, cúp máy xong, ông ta lại gọi điện về nhà, chỉ đích danh quản gia Hứa nghe máy, rồi hỏi Chu Bảo Nghi có ở nhà không. Biết được Chu Bảo Nghi đã ra ngoài đến phòng tranh từ sáng sớm, vào phòng cô ta tìm một lượt, điện thoại không bị bỏ quên, Ôn Vinh Sinh đành phải gọi điện đến phòng tranh. Cuộc gọi này do quản lý phòng tranh nghe máy, sau khi nghe câu hỏi của Ôn Vinh Sinh, anh ta run rẩy trả lời: "Bà tư hôm nay có đến phòng tranh, nhưng bà tư không ở lại lâu, tuy nhiên..." "Tuy nhiên gì?" "Tuy nhiên nửa tiếng trước, bà tư gọi điện cho tôi nói cần tiền gấp, bảo tôi chuyển tiền cho mình." Tim Ôn Vinh Sinh chùng xuống: "Cô ta cần tiền làm gì?" "Tôi không biết, bà tư là chủ phòng tranh, nói cần tiền thì tôi phải chuyển thôi!" Quản lý nói xong mới nhận ra điều gì đó: "Ông Ôn, bà tư... có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Ôn Vinh Sinh không trả lời, ông ta trực tiếp cúp máy, vẻ mặt dần trở nên u ám. Có lẽ khoảng nửa phút, cũng có thể là hai ba phút sau, ông ta đột ngột đứng dậy khỏi ghế sofa, giơ chân đạp mạnh vào chiếc bàn trà trước mặt, phát ra tiếng "rầm". Trợ lý vừa gọi điện xong đi đến cửa, nghe thấy tiếng động, vội vàng gõ cửa, lớn tiếng hỏi ông ta có chuyện gì. Vì tức giận, cơ mặt của Ôn Vinh Sinh bắt đầu run lên, không biết qua bao lâu, ông ta mới bình ổn lại hơi thở, lớn tiếng quát: "Vào đây!"