Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]
Lưu Yên La24-04-2025 23:18:41
Thực ra cho dù kịp, lượng tin tức cũng chưa chắc đã đủ. Trước đây tòa soạn thiếu tin, toàn đi cóp nhặt chỗ này chỗ kia để lấp đầy các trang báo. Giờ Ôn Nguyệt không cho làm thế nữa, với số người ít ỏi này, có chạy đến chết cũng chưa chắc kiếm đủ tin tức cho cả tuần trước khi tan làm vào thứ bảy.
Trước khi Ôn Nguyệt đến, Hoàng Chí Hào đã tính đến chuyện mua tin để lấp đầy số báo này. Tin mua thường không chất lượng lắm, nhưng còn hơn để báo trống trơn.
Chỉ là mua tin thì tốn tiền, với lượng tin tức hiện có, muốn lấp đầy các trang báo thì chi phí chắc chắn không nhỏ. Việc này phải báo cáo với Ôn Nguyệt trước, nên anh ta vẫn còn do dự.
Nào ngờ anh ta còn chưa kịp đi tìm Ôn Nguyệt thì cô đã đến tòa soạn, còn yêu cầu phát hành báo sớm.
Nếu Ôn Nguyệt không phải là bà chủ, Hoàng Chí Hào chắc chắn sẽ trợn mắt mắng một câu "Điên à!", nhưng trên đời làm gì có chữ nếu. Anh ta đành phải nhẹ nhàng trình bày khó khăn hiện tại của tòa soạn, hy vọng cô sẽ từ bỏ ý định này.
Những vấn đề Hoàng Chí Hào nêu ra, Ôn Nguyệt không phải không biết, nhưng ngày mai cô nhất định phải phát hành một số báo. Suy nghĩ một lát, cô nói: "Tin tức không đủ thì giảm số trang, coi như là số đặc biệt."
Hoàng Chí Hào nghe xong liền sốt sắng: "Ôn tiểu thư, sếp cũng biết báo của chúng ta hai năm nay làm ăn không tốt lắm, mỗi tờ tám trang bán có hai văn mà còn không ai mua, giờ lại giảm số trang..." Số báo này còn bán được cho ai?
"Không bán được thì đem tặng."
"Tặng á?!"
Hoàng Chí Hào lại sốc, giọng nói lớn hơn không ít, khiến Ôn Nguyệt nhíu mày. Anh ta thấy vậy vội vàng cười làm lành, hạ giọng nói: "Xin lỗi, không biết số báo này Ôn tiểu thư định in bao nhiêu bản?"
Đối với Ôn Nguyệt, số lượng phát hành đương nhiên càng nhiều càng tốt, cô không sợ lỗ vốn, mục đích phát hành báo sớm hoàn toàn là để kiếm điểm ăn dưa.
Nhưng Ôn Nguyệt hiểu rõ một đạo lý, làm gì cũng phải từ từ, vội vàng quá dễ hỏng việc."Báo giải trí Đông Giang" chưa có tiếng tăm, dù có tin tức về tỷ phú làm tít mà báo lại miễn phí, thì việc bán được ngay mười vạn, tám vạn bản cũng rất khó.
Tuy cô có tiền, nhưng cũng không cần phải phung phí như vậy, bèn nói: "Lần này thử nghiệm thôi, in ba vạn bản trước đã."
Hoàng Chí Hào suýt sặc nước bọt, trong lòng thầm nghĩ Ôn Nguyệt đúng là tiểu thư, không hiểu sự đời. Nhưng vì nghĩ cho tòa soạn, anh ta đành khuyên: "Ôn tiểu thư, giấy ở Hương Giang đắt lắm! Một tờ báo ở Hương Giang bán năm văn, riêng tiền giấy trắng đã chiếm hai phần. Báo mình dùng giấy kém hơn, nhưng cộng thêm chi phí in ấn, tính đến giá thành in ấn cũng phải hai văn. Dù có giảm số trang, một tờ báo ít nhất cũng phải có bốn trang, tính một nửa chi phí cũng phải một văn, ba vạn bản báo, chỉ tính riêng chi phí in ấn đã mất ba củ rồi."
Ba "củ" ở đây là ba vạn đô la Hương Giang.
"Tôi biết Ôn tiểu thư không thiếu tiền, cũng thật lòng muốn vực dậy tòa soạn, sếp muốn tặng báo miễn phí để tạo dựng danh tiếng đúng không?"
Hỏi xong, không đợi Ôn Nguyệt trả lời, Hoàng Chí Hào liền thở dài: "Nhưng Ôn tiểu thư à, làm báo quan trọng nhất là tin tức, không có nội dung, dù có tặng không thì cũng chẳng mấy người đọc kỹ đâu, sau này báo tăng giá lại như cũ, vẫn không có ai mua, không có tác dụng gì cả."
Hoàng Chí Hào nói những lời này có thể coi là rất tâm huyết, nhưng Ôn Nguyệt không có ý định nghe theo. Cô chỉ lấy ra một phong bì từ trong túi xách, đặt lên bàn làm việc của anh ta rồi nói: "Ai bảo báo của chúng ta không có nội dung?"
Hoàng Chí Hào ngơ ngác: "Hả?"
Ôn Nguyệt không giải thích nhiều, chỉ hất cằm nói: "Mở ra xem đi."
Hoàng Chí Hào nghi hoặc đưa tay ra, cầm lấy phong bì mở ra.
Giống như Ôn Nguyệt, thứ đầu tiên anh ta lấy ra là ảnh.