Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]
Lưu Yên La24-04-2025 23:18:40
Trần Bảo Cầm đành kiên nhẫn nói: "Nó có thể cưỡi lên đầu con bằng cách nào? Về thân phận, con là con dâu trưởng của vua tàu, còn nó thì lấy một gã nhà quê, con được cha yêu chiều, còn nó cả năm chẳng về mấy lần."
Nghe mẹ nói, Ôn Gia Kỳ không khỏi có chút tự mãn, gật đầu nói: "Đúng là như vậy."
"Thứ nó có thể hơn con, chẳng qua chỉ là cãi vã, về khoản này con cứ nhường nó, sau này tính sổ cũng không muộn, con thấy có đúng không?"
Hỏi xong không đợi Ôn Gia Kỳ trả lời, Trần Bảo Cầm lại nói: "Cha con tin vào gia hòa vạn sự hưng, nó không chịu buông tha, con không so đo với nó, cha con thấy vậy, con nghĩ ông ấy sẽ thiên vị ai?"
Ôn Gia Kỳ chỉ vào mình: "Thiên vị con?"
"Đúng vậy, cha con vốn đã chiều con, mấy năm nay con lại thể hiện tốt, mẹ lại ở bên khuyên nhủ, biết đâu một ngày nào đó ông ấy vui vẻ, cũng sẽ cho con cổ phần." Trần Bảo Cầm dịu dàng nói: "Mẹ tuy thương em trai con, nhưng trong lòng cũng có con, chỉ là mẹ không có bản lĩnh, không có cổ phần trong tay, chỉ có thể để con tự mình tranh giành, con sẽ không trách mẹ chứ?"
"Đương nhiên là không ạ." Ôn Gia Kỳ cảm động nói: "Con biết mẹ thương con."
"Còn Ôn Nguyệt..."
Ôn Gia Kỳ nghiến răng: "Con sẽ nhường nó là được chứ gì!" Nói xong nhớ ra chuyện gì đó, cô ta hả hê nói: "Nó làm cha mất mặt lớn như vậy, hôm nay chắc muốn đắc ý cũng không được!"
"Nó không đắc ý được, nhưng con cũng đừng quá vui mừng, cứ bình thường thôi, biết chưa?"
"Biết rồi ạ!"
Ôn Gia Kỳ trả lời qua loa, mắt đảo một vòng rồi nói: "Con đi xem họ nói chuyện xong chưa." Nói xong, cô ta đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài.
-
Thấy Ôn Vinh Sinh gọi điện cho trợ lý xong, Ôn Nguyệt ra khỏi thư phòng trước.
Bên ngoài thư phòng là một hành lang dài, phía bên trái là phòng khách. Ôn Nguyệt vừa đóng cửa phòng, quay người lại thì thấy ở góc rẽ có người đang thập thò.
Cô nhẹ nhàng bước tới, trước khi ra khỏi hành lang, Ôn Nguyệt dừng lại, đợi người kia thò đầu ra mới đột nhiên lên tiếng: "Hù!"
"A—"
Sau tiếng hét thất thanh, Ôn Gia Kỳ vỗ ngực bình tĩnh lại, nhận ra Ôn Nguyệt, cô ta liền tức giận: "Ôn Nguyệt, cô bị điên à! Ra thì cứ ra, sao lại trốn ở đây dọa người!"
Ôn Nguyệt không hề chột dạ, hỏi: "Không phải chị lén lút trốn ở đây trước sao?"
"Ai lén lút chứ!" Ôn Gia Kỳ nhíu mày: "Tôi là, là..."
Thấy cô ta khó khăn lắm mới bịa ra được lý do, Ôn Nguyệt chủ động nói: "Tôi biết, chị trốn ở đây là muốn xem tôi bị mắng chứ gì."
"Không—" Ôn Gia Kỳ chưa nói hết câu đã nhận ra, phủ nhận: "Tôi không có muốn xem cô bị mắng, tôi là sợ cô làm cha tức giận."
"Ồ? Vậy chị đúng là có hiếu thật đấy." Ôn Nguyệt ngồi xuống ghế sofa, nghiêng người chống cằm nhìn Ôn Gia Kỳ: "Nhưng rất tiếc, chị phải thất vọng rồi."
Ôn Gia Kỳ cau mày: "Gì cơ?"
"Cha không những không bị tôi làm cho tức giận, mà chúng tôi còn nói chuyện rất vui vẻ." Ôn Nguyệt cười tủm tỉm, như chợt nhớ ra điều gì, dừng một lát rồi nói thêm: "À, vì nói chuyện quá vui vẻ, nên cha quyết định khôi phục tiền tiêu vặt cho tôi đấy."
"Gì cơ?" Ôn Gia Kỳ hỏi lại, vẻ mặt sắp không giữ nổi nữa.
Ôn Nguyệt không giải thích, nhún vai nói: "Không nghe rõ thì thôi, cha vừa gọi điện cho trợ lý, bảo trợ lý chuyển tiền cho tôi, chắc sắp đến rồi."
Nửa câu sau là Ôn Nguyệt lẩm bẩm một mình, nhưng phòng khách chỉ có vậy, Ôn Gia Kỳ lại ngồi ngay gần, đương nhiên nghe được hết. Mặt cô ta lúc xanh lúc đỏ, lúc đỏ lúc đen, cuối cùng không nhịn nổi nữa, chẳng buồn nghe lời mẹ dặn dò, đi giày cao gót lộc cộc thẳng tiến đến thư phòng của Ôn Vinh Sinh.
Ôn Gia Kỳ vừa đi, Trần Bảo Cầm từ trên lầu xuống, thấy chỉ có Ôn Nguyệt ở phòng khách, liền hỏi: "Gia Kỳ đâu?"
Ôn Nguyệt rất hòa nhã trả lời: "Đến thư phòng của cha rồi ạ."