Cô giáo chủ nhiệm Doãn Yến Thu đã dạy lớp bồi dưỡng quá nhiều năm, cho nên bà biết rất rõ nội tâm đám học sinh đang nghĩ gì.
Bà bước vào phòng học, một câu cũng không nói, nét mặt âm trầm sâu lắng, ánh mắt nghiêm nghị liếc nhìn từ trái qua phải, rồi lại nhìn từ phải qua trái.
Mỗi đứa học sinh nín thở theo phản xạ tự nhiên, bởi ai nấy đều rất sợ tên mình được nêu ra. Loại tình huống này, thật sự có cây kim rơi xuống đất cũng trở thành âm thanh đinh tai nhức óc.
"Chẳng khác gì giờ phút tử vong."
Đến ngay cả Trần Trứ, người có tố chất tâm lý vượt qua tuổi tác, cũng có cảm giác như ngồi trên bàn chông.
Ngay sau đó, Doãn Yến Thu đặt tất cả bài thi lên bàn làm việc, bởi vì chồng bài thi khá nặng, nên bịch một tiếng vang lên. Không ngờ, âm thanh này cứ quanh quẩn văng vẳng bên trong lớp học.
Đám học sinh lớp 12 11, bỗng nhiên cúi đầu xuống thấp hơn.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, chẳng biết qua bao lâu, giọng nói lạnh lùng của Doãn Yến Thu mới vang lên: "Cuộc thi lần này bộc lộ rất nhiều vấn đề. Có một số người tưởng rằng mình đã ôn tập rất kỹ, nhưng thật ra kiến thức nhớ được chẳng đáng là bao. Các cô các cậu đừng tưởng rằng bây giờ mình đã tốt lắm rồi, nhưng dựa vào thành tích lần này, có một số người còn không bằng cả lớp bình thường."
Có một số bản học bắt đầu run rẩy, bởi họ sợ 'một số người kia' có cả mình trong đó.
Thật ra, Doãn Yến Thu là chủ nhiệm lớp bồi dưỡng, nên dù thế nào bà vẫn không thể hài lòng với kết quả thi được. Bởi vì qua mỗi lần thi cử, đều xuất hiện tình trạng người này không phát huy hết năng lực, người kia do tình trạng khách quan không làm được bài.
Đương nhiên, có thể nói thái độ của bà như vậy cũng có phần đang diễn, bởi đám học sinh phía dưới đang tuổi trẻ trâu, bản thân lại vào được lớp bồi dưỡng, nên tính cách có phần tự cao tự đại. Bà phải kiếm cơ hội gõ một cái cho cả đám tỉnh táo lại mới được.
Sau khi bà phân tích những vẫn đề gặp phải trong cuộc thi lần này, mới hờ hững nói thêm một câu: "Có điều, một số bạn học tiến bộ vô cùng lớn, lớn đến mức dùng hai từ nhảy vọt để hình dung."
Thời điểm, Doãn Yến Thu nói câu này, mặc dù Trần Trứ đang cúi đầu xuống, hắn vẫn có cảm giác cô giáo chủ nhiệm lườm mình một cái. Chẳng biết có phải mình nghĩ quá nhiều sinh hoang tưởng hay không.
"Đầu tiên là phát bài thi toán."
Doãn Yến Thu đặt riêng bài thi toán ra, lớn tiếng nói: "Đọc đến tên ai, người đó lên bục giảng cầm về."
Thời điểm Doãn Yến Thu trả bài kiểm tra, bà rất thích gọi theo thứ tự từ cao xuống thấp, công khai cho cả lớp biết.
Đại khái cách làm này của bà có ý đồ, giúp cho các bạn học đạt điểm cao có thêm vinh dự, lại giúp các bạn điểm thấp nhìn đó để lần sau cố gắng. Nói chung có thể gọi là 'giải thưởng MVP lần thi thử đầu tiên'.
"Đặng Thiến 148 điểm, Trần Trứ 145, Khang Lương Tùng 144... Tống Thì Vi 138... Hoàng Bách Hàm 127..."
Doãn Yến Thu giống như người máy vô cảm, bà lớn tiếng đọc ra điểm thi từng người một.
Thời điểm, các bạn trên 140 điểm bước lên bục giảng nhận bài thi, sẽ nhận được ánh mắt hâm mộ từ các bạn phía dưới, bởi ai cũng mong muốn mình có một ngày được sướng tên như vậy.
Hoàng Bách Hàm lên cầm bài thi toán của mình, khi nhận được số điểm 127 thì trong lòng cu cậu thả lỏng rất nhiều, bởi vì đây là trình độ của cậu ta, nếu duy trì kết quả này thì đậu đại học là điều chắc chắn.
Cuối cùng, những bạn học có điểm thi thấp nhất lên nhận bài, cả đám không ai dám ngẩng đầu lên, đã thế chủ nhiệm Doãn Yến Thu còn cố tình nhấn mạnh tên mỗi người: "Đinh. . Sáng 102 điểm, Phan. . Vân. . Tiêu 100..."
Đinh Sáng và Phan Vân Tiêu xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
Phát xong bài thi Toán, Doãn Yến Thu cũng không cho mọi người thời gian thở dốc mà tiếp tục lấy chồng bài thi vật lý ra gọi:
"Gọi đến tên ai thì bước lên cầm về: Khang Lương Tùng 142 điểm, Phí Đỉnh Hiển 140, Trần Trứ 140, Đặng Thiên 139, ... Tống Thì Vi 132... Hoàng Bách Hàm 127..."
Bài thi vật lý lần này tương đối khó, nhưng không phải vì thế mà không có bạn học đạt điểm cao.
Thêm một lần nữa, Trần Trứ lại được hưởng sự hâm mộ. Còn Hoàng Bách Hàm tỏ ra uể oải, cu cậu vừa mới cầm bài thi trở về, lập tức lấy bài của Trần Trứ ra đối chiếu, xem mình sai những điểm nào.
Tiếp theo là bài thi hóa học, Trần Trứ đạt 141 điểm, Hoàng Bách Hàm 131, Tống Thì Vi 138, quả nhiên chênh lệch môn này không cách nhau quá nhiều.
Tiếp theo là môn tiếng anh.
Trần Trứ vểnh tai, dùng hết khả năng để nghe, nhưng kết quả không có gì bất ngờ, hắn được 92 điểm.
Quả nhiên, thi cử là cạnh tranh công bằng nhất, điểm số sẽ không vì mình diễn kịch giỏi mà cao lên.
Hoàng Bách Hàm được 115 điểm, số điểm không quá cao. Còn Tống Thì Vi đạt 140 điểm, cao nhất cả lớp.
Rốt cuộc, Hoàng Bách Hàm cũng có một môn hơn Trần Trứ, nên vội vàng ưỡn thẳng ngực, dùng ánh mắt tự đắc nhìn Trần Trứ một cái.
Cậu ta biết chắc chắn tổng điểm của mình không thể nào hơn được Trần Trứ, bởi qua vô số lần kiểm tra tháng đã chứng minh điều này. Nhưng chênh lệch cuối cùng cũng không quá đáng lắm, bởi vì 'ngữ văn và tiếng anh' sẽ bù vào khoảng cách 'toán lý hóa'.
Hoàng Bách Hàm âm thầm tính toán, mặc dù ba môn tự nhiên mình kém hơn Trần Trứ tận 50 điểm, nhưng môn tiếng anh đã gỡ lại được 23 điểm rồi.
Dựa vào thành tích bình thường, ngữ văn khả năng mình đạt được 110 điểm, Trần Trứ khoảng 95 điểm. Trần Trứ lại kém mình 15 điểm, nên khoảng cách cuối cùng tầm 10 điểm là cũng.
"Cũng coi như chấp nhận được."
Hoàng Bách Hàm hai lòng nghĩ đến kết quả này. Hi vọng cả hai đứa sẽ học cùng trường, như vậy sẽ không có cảm giác cô đơn.
"Tiếp theo là thành tích môn ngữ văn."
Doãn Yến Thu cầm lấy xấp bài thi cuối cùng, chẳng biết tại sao ánh mắt bà dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu lên dừng lại trên người Trần Trứ.
"Đặng Thiến 138, Mưu Giai Văn 137, Tống Thì Vì 136... Trần Trứ..."
Có lẽ, cái tên này trong môn ngữ văn quá xa lạ, khiến Doãn Yến Thu không quen, đành tằng hắng rồi mới đọc rõ:
"Trần Trứ 136."
"Cái gì."
Cả lớp đột nhiên hét lên, bởi vì việc Trần Trứ đạt trên 140 điểm các môn tự nhiên với bọn quá đã quá bình thường rồi.
Nhưng, cả lớp nghe thấy Trần Trứ thi ngữ văn được 136 điểm, thì cả đám không tin vào mắt mình nữa.
Mình có nghe nhầm không?
Trần Trứ thi ngữ văn được 136 điểm?
Chẳng phải trước kia thằng này trình độ chỉ ở mức 95 điểm thôi sao?
Có phải xảy ra vấn đề rồi không... ?
Nhưng đây là môn ngữ văn mà, toán lý hóa có gian lận thì có thể chấp nhận được, chứ ngữ văn gian lận kiểu gì?
Phân tích thơ văn có thể gian lận?
Dịch thơ cổ có thể gian lận?
Bài văn 800 chữ có thể gian lận?
Thật ra môn ngữ văn là một môn học mơ hồ nhất. Nếu ba môn toán lý hóa đột nhiên đạt điểm cao bất thường sẽ khiến mọi người tìm lý do thuyết phục mình, nhưng tại sao môn ngữ văn có thể tặng tận 40 điểm trong vòng một tháng?
Trần Trứ mặc kệ các bạn học đang giật mình, bản thân ung dung lên bục giảng cầm bài thi của mình.
"Sao có 136 điểm, có phải giáo viên chấm khắt khe quá rồi không?"
Đây là suy nghĩ trong đầu Trần Trứ bây giờ.
Có lẽ, Doãn Yến Thú đã sớm kinh ngạc rồi, nên thời điểm đưa bài thi bà còn cố tình nhấn mạnh một vấn đề: "Bài viết văn kia của em, thật ra được toàn bộ giáo viên chấm môn ngữ văn dùng thảo luận, cuối cùng tổ trưởng chấm thi quyết định, cho em số điểm 58."
Điểm max bài văn viết là 60 điểm, nên số điểm 58 là rất cao.
"Cô Doãn, các thầy cô ấy thảo luận về vấn đề gì?"
Trần Trứ tò mò hỏi.
Đề văn viết lấy đề tài 'chạy theo xu hướng' làm chủ đề, viết ra cảm nghĩ không ít hơn 800 chữ.
Trần Trứ đã dùng hiện tượng đang nóng nhất lúc này là 'MC truyền hình' để phân tích. Hắn công kích từng đại truyền hình địa phương chạy theo xu hướng, lựa chọn các người đẹp chân dài, mà bỏ qua trình độ đích thực.
Doãn Yến Thu nghĩ một chút rồi nói: "Các thầy cô ấy cảm thấy bài luận này của em, đối với học sinh cấp ba mà nói có tính lập luận hơi cao. Bên trong đó toàn dùng khái quát của cả tỉnh, thậm chí là cả nước, nhưng..."
Doãn Yến Thu là giáo viên dạy toán, nên những lời giải thích mập mờ của những giáo viên chấm ngữ văn kia không khiến bà hài lòng, bèn nói thẳng: "Nhưng em không cần quan tâm, chỉ cần thi được điểm cao cũng đủ chứng minh bài làm của em rất tốt."
Trần Trứ gật đầu, hắn hiểu ra vấn đề rồi.
Trước đó, bản thân toàn viết văn kiện thống kê toàn tỉnh, nên cách nhìn của mình cũng đứng từ trên tỉnh nhìn xuống. Đây là lối tư duy mà hiện tại mình khó lòng sửa được.
Cho nên, giáo viên chấm thi môn ngữ văn sẽ có cách hiểu khác nhau, bản thân cần phải chú ý chuyện này. Nếu chẳng may giáo viên chấm thi đại học có trình độ chưa tới, đọc không hiểu cách xử lý bài văn của mình thì sao? Lần sau làm bài, mình cố gắng hạn chế điểm này lại mới được.
Nhưng nói thế nào thì nói, một học sinh lớp 12, cận kề với kỳ thi tốt nghiệp và kỳ thi đại học, mà một người có thể tăng vọt điểm số của mình, phải nói nó là sự kiện khá rợn người.
Trần Trứ trở về chỗ ngồi, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Hoàng Bách Hàm, thì không nhìn được mà nhếch miệng người: "Gì đấy? Tao vừa lên bảng cầm bài thi về, mày đã không nhận ra tao rồi?"
Hoàng Bách Hàm chẳng thèm để ý lời châm trọc của thằng bạn, ánh mắt thất thần, ngay cả giọng nói cũng trở nên vô hồn: "Trần Trứ, mày biết không, điểm tổng của mày vượt quá 650 điểm rồi đấy."
Trần nghĩ một chút, đúng là vậy thật.
Toàn 145, vật lý 140, hóa học 141, tiếng anh 92, ngữ văn 136, tổng cộng là 654 điểm.
Thời đại này 654 điểm có ý nghĩa thế nào nhỉ?
Năm 2007. Bắc Đại công bố điểm chuẩn ở tỉnh Việt Đôn là 653 điểm.