Trần Trứ và Tống Thì Vi đứng nói chuyện, Đặng Thiến ở bên căn bản không để ý. Còn Trình Mộng Di có chút tò mò, bởi trong suy nghĩ của cô Tống Thì Vi sẽ không nói chuyện cùng với các bạn nam đấy.
Tổ hợp 4 người tham quan xong thư viện, thì chuẩn bị đi tới giảng đường.
Bọn họ dạo bước qua từng giảng đường một, qua đó có thể cảm nhận được giáo viên cấp ba và giảng viên đại học thực sự khác biệt.
Các giảng viên đại học giảng bài không hề giống giáo viên cấp ba, trong đó mất đi một phần áp lực, tăng thêm một phần thoải mái, ai thích nghe thì nghe, không liên quan tới việc của bọn họ.
Các sinh viên ngồi nghe cũng thoải mái hơn rất nhiều, còn có một số sinh viên cúi đầu xem điện thoại.
Nếu họ muốn đi vệ sinh, thậm chí không cần phải giơ tay xin phép, cứ âm thầm đi cửa sau là được.
Trần Trứ đột nhiên nhớ đến một câu nói, liên quan tới sự khác biệt giữa đại học và cấp ba.
Cấp ba: Đừng nói chuyện nữa, đến giờ vào lớp rồi.
Đại học: Đừng nói chuyện nữa, tan học rồi kìa.
Ngoại trừ những giảng đường đang dạy học, còn có những giảng đường để trống.
Bên trong đang ngồi rải rác một vài sinh viên, số này có thể đang ôn để thi nghiên cứu sinh, hoặc thi công chức. Nhưng có một điểm giống nhau ở những người đó, là bên cạnh có một ấm giữ nhiệt rất to.
Có nhưng phòng, các câu lạc bộ hoặc hội học sinh đang sử dụng để họp. Tại một khúc cua, có một khu vực khá rộng, ở đó có mấy sinh viên nam nữ mặc đồ luyện võ.
Trần Trứ đi ngang qua đám người này, thì sau lưng vang lên tiếng cười đùa trêu ghẹo: "Đừng nhìn nữa mấy tên cầm thú này. Con gái nhà người ta còn đang mặc đồng phục cấp ba đấy, thật là..."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Trần Trứ đột nhiên nhớ lại ngày hôm đó xúc động muốn hôn Du Huyền, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Mà hai ngày nữa là tết thanh minh, chắc hẳn Du Huyền phải đi tảo mộ mẹ mình.
Ngay khi mấy người chuẩn bị tham quan hết tầng này, thì trong phòng học bên cạnh vang lên tiếng cãi nhau kịch liệt.
"Thật xin lỗi, các vị trí trưởng câu lạc bộ này mình không muốn làm tiếp nữa..."
"Diệp Hiểu Phong muốn xây dựng một cổng thông tin điện tử, Mông Phóng muốn học theo 4399 tạo một sân chơi nhỏ, Đinh Quang Hoa muốn nghiên cứu sinh, Liên Lực muốn du học, Quách Nguyên mất hứng thú, trong câu lạc bộ có 9 người, giờ bỏ đi một nửa..."
"Chúng ta cùng nhau lấy được nhiều vinh dự như thế, vậy mà trong mắt mọi người chẳng khác gì đống giấy vụn..."
"Được rồi, không sao, hiện tại chúng ta giơ tay biểu quyết, ai đồng ý 'câu lạc bộ Côn Trùng Bay' giải tán giơ tay..."
Mái tóc ngắn củn, nhan sắc không có gì quá nổi bật, lông mày đen rậm rắn rỏi, trên người mặc bộ quần áo rộng thùng thình. Nếu người này không lên tiếng, Trần Trứ còn tưởng rằng đây là một nam sinh đấy.
Trên bàn ở bục giảng đã đặt sẵn mấy tờ giấy khen đỏ chót, còn có hai chiếc cúp.
Hắn đứng cách vị trí đó hơi xa nên không nhìn rõ được, chỉ thấy loáng thoáng hàng chữ 'Giải nhất cuộc thi lập trình'...
Phía dưới đang ngồi 7 người con trai, một người con gái. 7 người con trai ấy tuy chiều cao, dáng người khác biệt, nhưng giống như hẹn nhau cùng mặc một loại sơ mi kẻ caro.
Có áo caro màu đỏ, màu vàng, màu đen, giống như trên đời này chỉ có một kiểu vậy... Nếu như hai cặp kia không trùng màu nhau, thì khá giống 7 anh em Hồ Lô rồi.
Đây là nhóm lập trình viên tương lai, có lẽ đang sinh viên học viện Khoa Học và Máy Tính.
Nhưng với tình hình này, bọn họ dường như đã mất đi sự hứng thú hoặc có định hướng khác, trên cơ bản đứng trước nguy cơ giải tán câu lạc bộ 'Côn Trùng Bay'.
Câu lạc bộ khác với hội học sinh. Câu lạc bộ đơn giản là tập hợp những người có cùng sở thích, không có khuôn khổ rõ ràng, cơ chế ra vào cũng lỏng lẻo. Nên trong trường học, việc xây dựng câu lạc bộ và giải tán câu lạc bộ khá phổ biến.
Lúc này, 8 người ngồi phía dưới đồng loạt giơ tay.
Lúc này, cô gái tóc ngắn đứng trên bục giảng cảm thấy khổ sở và không nỡ, nhưng vẫn kiên quyết nói: "Được, từ giờ trở đi, câu lạc bộ Côn Trùng Bay chính thức giải tán."
Sau đó, cô nói với đám người Trần Trứ đang đứng bên ngoài: "Bạn học, có chuyện gì sao?"
Ngay lập tức, 7 anh em hồ lô và cô gái đồng loạt quay đầu nhìn, liếc qua người Trần Trứ, sau đó mọi ánh mặt đổ dồn về phía Tống Thì Vi.
Trần Trứ không hề luống cuống, chỉ cảm thấy tiếc nuối: "Xây dựng một câu lạc bộ có các bạn cùng sở thích không phải dễ dàng, nếu đơn giản giải tán thế này chắc chắn sẽ hối hận. Có vấn đề gì mọi người không ngồi xuống bàn bạc được sao..."
Mấy sinh viên đang ngồi trong phòng nhìn thấy một học sinh cấp ba còn mặc đồng phục tới khuyên nhủ đám người sắp ra trường bọn họ, thì ai nấy đều cảm thấy buồn cười.
Cô gái tóc ngắn lập tức hỏi: "Các em tới để tham gia hoạt động 'có hẹn với đại học' đúng không? Vậy chắc thành tích học tập rất tốt, em trai có muốn trở thành khóa dưới của khoa Khoa Học Công Nghệ và Máy Tính không?"
Trần Trứ biết tính của mình không hợp với nghiên cứu, hoặc có thể nói hắn phù hợp với người đứng giữa đám người thích nghiên cứu khoa học, nhằm hướng tới mục tiêu cao hơn.
"Có khả năng thi đậu."
Trần Trứ đưa ra đáp án nước đôi, sau đó chủ động nói: "Học tỷ, chị có thể cho bọn em cách liên lạc không? Sau này có chỗ nào không hiểu em sẽ hỏi chị."
Trong quy hoạch mà hắn đã vạch sẵn, nhất định phải bố cục thị trường internet rồi.
Cổ phiếu chỉ là mượn nhờ cơn gió đông của đại hội Olympic, cũng là cách nhanh nhất giúp hắn kiếm được khoản vốn đầu tiên, nhằm xây dựng cơ sở. Chứ bộ môn có mức độ rủi ro cao này không phải con đường tiến thân lập nghiệp.
Thế nhưng muốn tiến vào thị trường internet cũng cần sách lược. Bước đầu là tiền vốn và đội ngũ, đây là hai thứ mà bây giờ Trần Trứ chưa có, nhưng câu lạc bộ 'Côn Trùng Bay' lại bộc lộ đoàn đội kỹ thuật có hình thức ban đầu rất được.
Nếu là sinh viên khoa Khoa Học Công Nghệ và Máy Tính Trung Đại, chứng tỏ bọn họ có trình độ và khả năng không phải bàn.
Đạt được giải thưởng, chứng minh nhóm người làm việc cùng nhau rất nhiều, đã tạo dựng cơ sở hiểu biết lẫn nhau, tạo ra một nhóm kinh nghiệm với khả năng phối hợp đạt tiêu chuẩn.
Quan trọng nhất, nhóm này vẫn là sinh viên. Mà sinh viên sẽ có đặc điểm gì, nhiệt huyết, dễ dàng chấp nhận cấp trên, tốn ít tiền, nói đơn giản hơn một chút là rất dễ bị lừa.
Hắn cảm thấy cô gái tóc ngắn trước mặt có năng lực tập hợp. Trần Trứ nhận thấy, kể cả câu lạc bộ 'Côn Trùng Bay' có giải tán thật, thì chỉ cần có cô gái đó, cũng thoải mái kéo lại toàn bộ thành viên.
Tính cách cô gái tóc ngắn tương đối cởi mở, nghe được Trần Trứ xin cách liên lạc, thì gật đầu lấy điện thoại cầm tay ra nói: "Được thôi, số điện thoại của em là gì?"
Trần Trứ ngạc nhiên: "Em chưa có điện thoại."
"QQ thì sao?"
Cô gái tóc ngắn lại hỏi.
"QQ của em là 793..."
Trần Trứ chợt nhớ ra, mình phải lên đại học mới lập tài khoản QQ, bây giờ làm gì đã có.
"Thật xin lỗi, chị chờ chút."
Trần Trứ nói lời xin lỗi với cô gái tóc ngắn, sau đó nhìn về phía Trần Thiến.
Nhất Thiến lắc đầu, bởi vì cô cũng không có QQ.
Thường thôi, người tài ai chẳng kỳ lạ.
Mà Trình Mộng Vi lớp 12 10 mình lại không quen cho lắm.
Cuối cùng, Trần Trứ hỏi Tống Thì Vi: "Cậu có QQ không? Để học tỷ này thêm bạn, rồi cậu gửi qua cho mình."
Tống Thì Vi không nói lời nào, chớp chớp mắt nhìn Trần Trứ.
"Sao thế?"
Trong lòng Trần Trứ khá vội, nhưng hắn nhìn biểu hiện của Tống Thì Vi đã biết cô chắc chắn có QQ, nên muốn cô hỗ trợ chút.
Tống Thì Vi đâu biết ý định của Trần Trứ, mà trong lòng cô bỗng nhớ lại mấy lời Mưu Giai Văn từng nói: "Nghe nói, cậu và Trần Trứ sắp tham gia hoạt động có hẹn với đại học đúng không? Cậu cẩn thận thời gian đó đấy."
"Chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp ba rồi, khoảng thời gian này nhất định cậu ấy sẽ hành động."
"Đám con trai thường lắm mưu nhiều kế, đừng để bọn họ có được cơ hội nắm bắt."... Cho nên, đây là một cơ hội sao?
Tìm một cái cớ để lấy QQ của mình?
Bởi vì trong mắt người khác, hành động của Trần Trứ khá kỳ lạ. Đôi bên mới nói chuyện được một hai cậu đã vội vàng xin cách thức liên lạc.
Cho hay không cho?
"Không có thì thôi, chờ em thi đậu Trung Đại, nếu có duyên sẽ gặp lại."
Cô gái tóc ngắn khoát tay: "Câu lạc bộ giải tán, có ở lại nói chuyện cũng chẳng thoải mái, về ký túc xá ngủ cho sướng."
Tính cách cô cởi mở, nhưng tính kiên nhẫn không đủ, có lẽ phù hợp trở thành quản lý hạng mục hơn, chứ không thích hợp làm người đứng đầu đoàn đội cho lắm.
"Được..."
Trần Trứ cảm thấy tiếc nuối. Thi đại học xong còn phải tham gia huấn luyện quân sự một tháng. Nửa năm trôi qua, chẳng biết tình hình sẽ trôi về đâu.
Tiếc là mình tới tham gia hoạt động, chẳng cầm theo thứ gì, ngay cả cái bút chì cũng không có.
Mà mấy sinh viên của khoa Công Nghệ và máy tính cũng không cầm theo giấy bút. Hay mình cho cô ấy số điện thoại máy bàn nhà mình?
Nhưng nếu đưa số điện thoại đó, cô gái tóc ngắn kia có khinh thường mình không nhỉ?
Rõ ràng, mình chủ động xin cách liên lạc với người ta, cuối cùng còn bắt người ta lưu số mình?
"Tống Thì Vi?"
Trần Trứ muốn thử lại lần cuối.
11 giờ 30 phút chưa, chủ nhiệm khóa Tào Kinh Quân đã trở về khu vực đậu xe, nơi có 6 em học sinh đã chờ sẵn.
"Kỳ Chính muốn mời thầy ăn cơm, đồng thời muốn mới cả các em nữa."
Hôm nay, Tào Kinh Quân cảm thấy thật vui, cả hai ngồi nhớ lại những kỷ niệm thời đại học thật đáng nhớ.
Cho nên, bạn già nói muốn mời mọi người ở lại ăn trưa cùng. Tất nhiên, Tào Kinh Quân không muốn từ chối, nên trước tiên đến gọi mấy em học sinh đi cùng.
Thời điểm mọi người đi tới phòng ăn Tùng Đào Viên của Trung Đại, lão Tào vỗ vỗ vai Trần Trứ hỏi: "Sáng nay, bọn em tham quan trường học tốt chứ?"
Trần Trứ suy nghĩ chút rồi nói: "Coi như... cũng tạm ạ."