Chương 24: Con trai đều quỷ kế đa đoan

Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh 05-04-2024 11:23:02

"Cái này phải công nhận nha, chữ viết của Trần Trứ cũng được, cách giải bài tập có trật tự đâu vào đấy." Đầu tiên, Mưu Văn Giai không nhìn cụ thể bài nào, chỉ lật qua lật lại xem bài thi của Trần Trứ, sau đó lẩm bẩm đưa ra lời bình: "Nếu mình là giáo viên, nhất định phải cộng thêm bài thi này tầm 5 điểm nữa." Thật ra, đây là thói quen hắn rèn luyện được trong quá trình công tác. Quỷ chuẩn một công văn chính thức có quá nhiều yêu cầu, nào là tiêu đề đầu tiên phải viết chữ đậm nét, tiêu đề số hai phải viết theo lối chữ Khải, hay cả cỡ chữ to nhỏ, khoảng cách các dòng đều có tiêu chuẩn cụ thể. Dù bây giờ hắn đã trở lại thành một học sinh, thì lúc làm bài thi sẽ theo thói quen mà trình bày. Mưu Văn Giai ngồi cùng bàn với Tống Thì Vi, nhưng cô dường như không hề có chút hứng thú nào với lời nói của cô bạn, chỉ tập trung nghe giảng, đồng thời dò xét bài của một bạn nam mình nhận được. Tại tiết thứ, thời điểm chuẩn bị hết giờ, cuối cùng thầy Phùng đã giảng xong toàn bộ bài thi, chỉ để lại 5 phút cho học sinh đặt câu hỏi. Mưu Văn Giai cho Trần Trứ 143 điểm. Khả năng của Trần Trứ ở 3 môn toán lý hóa vẫn luôn tốt, với một đề thi không phải có độ khó vượt mức, thì 143 điểm cũng không có gì. Nhưng Mưu Văn Giai vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, mặc dù cô đã kiểm tra tận hai lần, bèn quay qua nói với Tống Thì Vi: "Vi Vi, đây là lần đầu mình chấm bài của Trần Trứ, cậu giúp mình kiểm tra lại xem, đừng để xảy ra sai sót gì, xấu hổ lắm." Tống Thì Vi không trả lời, nhưng vẫn cầm lấy bài thi, rất nhanh cô đã nhìn ra một vấn đề. Có một đề bài kết quả là sắt ba ôxy bốn, công thức là Fe3O4, nhưng Trần Trứ không cẩn thận viết Fe3 thành Fe2, Mưu Văn Giai không nhìn thấy. Tống Thì Vi định nói cho cô biết thì không ngờ Mưu Văn Giai đang cãi nhau với cậu bạn chấm bài thi cho cô: "Điền Dương, dựa vào cái gì mà cậu cho mình có 130 điểm. Rõ ràng đề này mình làm đâu có sai, có phải vì lần trước mình chê cậu lùn nên cậu dùng việc công báo thù riêng không?" Tống Thì Vi đợi một lúc, bỗng thấy sắp tan học rồi, mà Mưu Văn Giai vẫn còn cãi nhau không ngừng. Thế nên, cô lấy bút chì ra, khoanh tròn vào chỗ sai của bài thi. Nhẹ nhàng, ngắn gọn, rõ ràng. "Reng reng reng." Tiếng chuông báo tan học vang lên, lúc này Mưu Văn Giai mới nhớ ra việc của mình, cũng không bận tâm tới điểm số của mình nữa, bèn cầm bài thi Trần Trứ chạy tới. "Trần Trứ, bài thi của cậu được 143 điểm, mình là người chấm." Mưu Giai Văn đứng trước bàn của Trần Trứ, nói như kiểu tranh công. Thật ra, Trần Trứ không có ấn tượng mấy với Mưu Văn Giai. Có điều dáng người Mưu Văn Giai không tệ, mức độ xinh đẹp tuy không phải quá đẹp, nhưng có chiếc răng khểnh mà mỗi lần cô cười trông vô cùng ngây thơ đáng yêu, đáng lẽ phải có chút tiếng tăm gì mới phải chứ? Nguyên nhân duy nhất bởi vì cô 'không may mắn', cô được xếp ngồi cùng bàn với hoa khôi Tống, vô tình biến cô gái đáng ra phải nổi bật lại biến thành nha hoàn, bởi sự chú ý của mọi người đều đổ dồn lên người Tống Thì Vi. "Cám ơn." Trần Trứ cảm thấy việc đổi bài thi này khá bình thường, nên vẫn giống như mọi ngày khách khí nói câu cảm ơn. "Chỉ vậy thôi à?" Bạn học Mưu Văn Giai nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: "Những chỗ câu sai mình còn viết lên đáp án chính xác đấy." Trần Trứ nhanh chóng hiểu ra, bởi hắn nhìn Mưu Giai Văn trông rất mong chờ, nên lập tức cầm lấy bài thi hóa học, giả vờ nhìn lại lần nữa, sau đó nói với Mưu Giai Văn: "Kỳ lạ, tự nhiên bảng tuần hoàn hóa học của mình thiếu mất hai nguyên tố, hóa ra Magiê với Nhôm chạy đến trên người bạn học Mưu..." Đầu tiên, Mưu Giai Văn còn chưa hiểu gì, sau đó nhanh chóng 'a a a' rồi mỉm cười nói: "Trần Trứ, cậu thật hài hước..." Có điều, trong lòng cô thầm nghĩ, Trần Trứ đúng thật có sự thay đổi. Cô nhớ rất rõ, trước đó, mỗi lần nói chuyện với bạn học nữ, Trần Trứ còn không dám nhìn thẳng mặt, hiện tại có thể thoải mái trêu đùa với mình. Vốn dĩ, Miêu Gia Văn cho rằng, Trần Trứ thay đổi vì Tống Thì Vi, kể cả hành động thay đổi ngoại hình cho đẹp trai, hay đề cao thành tích thi đại học. Nhưng kỳ lạ thay, từ tối hôm Trần Trứ ra mặt bảo vệ Tống Thì Vi cho đến giờ đã được nửa tháng, mà Trần Trứ không hề có ý định tỏ tình, hay chút dấu hiệu nào. Còn có hơn nửa tháng nữa là đến kỳ thi đại học. Chẳng lẽ mình phán đoán sai? Chẳng lẽ đọc bao nhiêu tiểu thuyết tình cảm như vậy lại lãng phí? Bởi vì cuộc nói chuyện với Mưu Văn Giai làm chậm trễ, nên trong phòng học chỉ còn lác đác vài người, là mấy bọn Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm. Cho đến lúc này, lớp phó học tập Khang Lương Tùng mới cầm bài thi của Tống Thì Vi đến trước mặt cô nói: "Tống Thì Vi, lần này cậu thi được 135 điểm, có thể do quá trình chữa bài mình chấm hơi khắt khe, hi vọng cậu bỏ qua." "Không sao." Tống Thì Vi cầm lấy bài thi, thản nhiên nói. "Những bài nào cậu làm sai, mình không chỉ ghi chú câu trả lời chính xác, còn ghi lại quá trình suy luận ở bên cạnh." Khang Lương Tùng đẩy gọng kính lên một chút nói: "Còn có những đề tương tự trong đề thi đại học mấy năm nay, cậu có thể dùng để đối chiếu..." Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm chuẩn bị tới phòng ăn, nhưng nghe được những lời này của Khang Lương Tùng thì cả hai thằng lập tức dừng lại, quay qua nhìn vào nhau. Khá phết nhờ. Trong bài thi của Tống Thì Vi bây giờ chi chít chữ nhỏ, đúng như những gì Khang Lương Tùng, cậu ta đã ghi tất cả điều vừa nói vào bài thi. "Đẳng cấp." Trần Trứ cảm thấy chênh lệch giữa liếm chó cấp thấp và liếm chó cấp cao cách khá xa. Loại liếm chó kiểu Lý Kiến Minh chỉ là cấp thấp, khá giống với những Gen Z đời sau, suốt ngày hỏi 'cậu có đây không? Ra khỏi giường chưa? Nhớ ăn cơm đúng giờ? Uống nhiều nước nóng", mấy câu hỏi này làm gì có tác dụng theo đuổi. Thật ra, hỏi càng nhiều, đối phương càng khó chịu. Còn Khang Lương Tùng, theo đuổi người mình thích cần phải đồng bộ với người ấy, cùng cố gắng, cùng tiến bộ, để thực hiện ước mơ trong cuộc sống. "Thật đáng sợ." Hoàng Bách Hàm nhỏ giọng nói, tất nhiên cậu ta đang rất sợ rồi. Khang Lương Tùng lại đẩy gọng kính lên, ngoài mặt hiện rõ chút tự đắc. Lý Kiến Minh tính là thứ gì, chẳng khác gì tên hề, căn bản mình không để vào mắt. Sớm hay muộn Tống Thì Vi sẽ hiểu, mình mới là chàng trai thích hợp với cậu ấy nhất. Với thành tích của hai người, tháng 9 này cùng nhau đi dạo ven hồ ở Bắc Đại cũng không phải chỉ có trong giấc mộng. "Còn bài tập lớp cuối cùng." Khang Lương Tùng rèn sắt khi còn nóng: "Mình có hai cách phân tích, Tống Thì Vi, cậu có muốn nghe chút hay không?" Khang Lương Tùng vừa nói vừa liếc nhìn Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm, giống như lời mình nói quá rõ sẽ để hai thằng này nghe được. Trần Trứ hiểu ý, bèn ôm Hoàng Bách Hàm nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, xem hôm nay cantin trường cho chúng ta ăn món gì nào..." Sau khi 'người ngoài' đi hết, Khang Lương Tùng mới cảm thấy yên tâm, đang định truyền thụ bí pháp thì Tống Thì Vi nhẹ nhàng từ chối: "Thật xin lỗi, mình với Giai Văn cũng muốn đi ăn cơm." Mưu Giai Văn lè lưỡi làm mặt quỷ: "Khương đại ca, cậu buông tha cho cái bụng của chúng tôi đi, giờ tự học buổi tối nói cũng được mà." Khang Lương Tùng tỏ ra không vui, bởi vì cách giải này là bí mất bất truyền, thế mà có người không muốn nghe, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nói: "Được." Ra khỏi phòng học, rốt cuộc Mưu Giai Văn không nhìn được nhìn Tống Thì Vi thở dài: "Thật đúng là, mỗi giây mỗi phút Khang Lương Tùng đều muốn khoe khoang thành tích và trí thông minh của mình. Cậu ta nghĩ người khác đều thấp hơn mình một bậc, chẳng hiểu tại sao cậu ta có thái độ kiêu ngạo ngây thơ đến vậy?" "Lại còn, Tống Thì Vi, lần này cậu chỉ được 135 điểm, có thể do mình chấm thi quá nghiêm khắc... Cách nói chuyện thật khiến người khác buồn nôn." Mưu Giai Văn diễn tư thế muốn ói. Tống Thì Vi không nói chuyện. Đến cả Mưu Giai Văn còn cảm nhận được, tất nhiên cô cũng cảm giác được, có điều cô không có thói quen nói xấu sau lưng người khác. "Lớp 12 11 của chúng ta chẳng có tên con trai nào đáng yêu cả." Mưu Giai Văn nói xong câu này, đột nhiên nhớ tới lời khen của Trần Trứ vừa rồi, bèn sửa lại: "Trước đó không có, bây giờ tính được mình Trần Trứ. Nghe nói, cậu ta cũng tham gia hoạt động 'ước hẹn với trường đại học', đến lúc đó cậu nhớ cẩn thận." "Sao phải cẩn thận?" Tống Thì Vi nghi ngờ hỏi. "Sắp tới kỳ thi tốt nghiệp rồi, nếu Trần Trứ muốn tỏ tình với cậu sẽ trong khoảng thời gian này." Mưu Giai Văn dùng giọng nói thâm bất khả chắc, giống như bản thân đã nhìn thấu mọi việc thế sự: "Đám con trai mưu ma xảo quyệt, bọn họ luôn có thể nắm được cơ hội." Trần Trứ còn không biết bản thân vừa bị gắn một tội danh 'có lẽ'. Hắn và Hoàng Bách Hàm ăn xong thì lập tức trở về phòng học. Cả hai vừa nói chuyện chém gió, vừa xem câu hỏi hóa mình làm sai. Mưu Giai Văn dùng bút đỏ để sửa, đáp án sai là chữ X màu đỏ, vô cùng dễ thấy, nhìn qua là phát hiện ra. Hắn nhìn một lượt, đột nhiên phát hiện ra một chỗ khá khó thấy. Một công thức hóa học được khoanh tròn bằng bút chì. Cách thức chữa bài này hoàn toàn khác với phong cách của Mưu Giai Văn. Nó giống như một trận gió, nếu không dùng tâm sẽ khó lòng nhận thấy. Bản thân cũng không biết, cơn gió đó vừa mới lướt qua cơ thể mình. Trần Trứ ngẩng đầu, nhìn đến vị trí trống rỗng phía trên. Phong cách này quả nhiên cũng giống con người cô ấy.