Chương 19: Giúp cậu bỏ lớp gai nhọn đang bao bọc quanh người

Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh 05-04-2024 11:22:50

Trần Trứ nói xong câu "vậy tôi cứ nằm xuống thôi', thì ngay lập tức thân thể giống như dính thuốc ngủ, mềm oặt ngã tựa vào kệ hàng của cửa hàng giá rẻ. "Này, a, mày sao thế..." Trương Siêu nhìn thấy cảnh này thì mặt nghệt ra, ánh mắt ngơ ngác nhìn lòng bàn tay của mình. Cậu ta còn tưởng rằng mình vô tình học được chiêu thức 'cách sơn đả ngưu' chứ, không ngờ chỉ cần nắm lấy cổ áo đối phương đã làm chấn thương đối thủ. Trần Trứ mặc kệ phản ứng của tên này, trực tiếp nói với Hoàng Bách Hàm: "Báo cảnh sát..." Đây là lần đầu tiên Hoàng Bách Hàm vấp phải tình huống này, chỉ đứng ngây ra mà chẳng có phản ứng gì. Còn Triệu Viên Viên bên cạnh thì lập tức chạy đến chỗ điện thoại gọi cho cảnh sát: ". "Đúng là con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh." Đột nhiên, Trần Trứ có cảm giác dẫn cô bé này đến cửa hàng đồ ăn đều không lãng phí. Thượng Hạ Cửu là tuyến đường dành cho người đi bộ, cho nên ở đây được bố trí rất nhiều cảnh sát, chỉ cần xuất hiện tình huống phát sinh, phần lớn đều chỉ cần vài phút là có cảnh sát xuất hiện. Trong khoảng thời gian chờ đợi cảnh sát xuất hiện, Trần Trứ vẫy tay ra hiệu Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên lại chỗ mình. Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên rất nghe lời, ngay lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh hắn. Chỉ còn mình Du Huyền đứng cô độc ở quầy thu ngân. Vốn dĩ khuôn mặt xinh xăn mê người thì bây giờ lộ ra vẻ quật cường. Trần Trứ không khỏi lắc đầu, bèn gọi cô: "Cậu cũng qua đây." "Tôi?" Du Huyền mấp máy bờ môi mỏng, giống như bản thân không quá quen thuộc với giọng điệu ra lệnh này. Có điều, cô cuối cùng vẫn đi đến, cũng ngồi xuống. Lúc này, chiếc quần bò bao lấy bờ mông, càng tôn lên đường cong duyên dáng hút hồn. So với điệu ngồi của Triệu Viên Viên, chi bằng cho cô bé cái bồn cầu. "Cho mình đi?" Trần Trứ bỗng nhiên nói với Du Huyền. Du Huyền trừng mắt nhìn hắn, bởi cô chưa hiểu ý trong lời nói của Trần Trứ cho lắm. Trần Trứ không nói lời nào, chỉ cầm lấy cái bút đang được Du Huyền nắm chặt trong tay. Vừa rồi, hắn đã nhìn thấy rồi. Du Huyền định dùng cây bút bi này làm vũ khí bảo vệ bản thân. Nhưng món đồ chơi nhỏ này cũng rất dễ làm người sử dụng bị thương. Nhưng không ngờ, Du Huyền nắm cây bút này rất chặt. Trần Trứ cầm lấy kéo, nhưng cây bút chẳng hề xê dịch chút nào. Hắn lại dùng thêm chút sức nữa, cây bút kia vẫn không động đậy. Trần Trứ ngơ ngác nhìn Du Huyền, còn cô im lặng một chút mới buông lỏng bàn tay ra. Chỉ là, chiếc bút bi thường ngày cô hay dùng để viết vào sổ, thì bây giờ ướt đẫm bởi mồ hôi. Trần Trứ đã hiệu rõ tình huống vừa rồi. Thời điểm Trương Siêu nổi điên, cô gái với vẻ ngoài xinh đẹp mạnh mẽ này chỉ thể hiện ra vẻ ngoài quật cường, nhưng bên trong lòng cũng căng thẳng và khá sợ. Nhưng bản thân làm gì có chỗ dựa vào, chỉ đành cầm lấy cây bút bảo vệ mình. "Không sao." Trần Trứ mỉm cười: "Cảnh sát sẽ tới nhanh thôi, hơn nữa..." Hắn dừng lại chút rồi nói: "Còn có mình mà." Trần Trứ cầm cái bút bi xong, thì thoải mái để qua một bên, dù sao đây không phải món đồ gì quá quan trọng. Có điều, Du Huyền lại không thấy dễ chịu chút nào. Bởi vì chiếc bút kia, đã nhiều năm ở bên cạnh mình, nó giống như bụi gai bao bọc bản thân cô ở phía ngoài. Bây giờ, thứ đó bị người ta tách bỏ ra khỏi người mình rồi? Du Huyền nhịn không được ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên gầy gầy mặc bộ đồng phục học sinh. Ánh nắng chiều chiếu vào, kèm theo từng ánh phản xạ của vật dụng trong cửa hàng giá rẻ, soi thẳng lên khuôn mặt Trần Trứ, càng lộ ra khuôn mặt bình tĩnh. Bỗng có một thứ chẳng phải đồ vật, mà nó là một loại cảm giác an toàn vô hình. Thứ cảm giác ấy bỗng nhiên chui tọt vào trái tim Du Huyền, để trái tim vừa mới bị bỏ đi lớp giáp bảo vệ, thì nay lại dựng lên một lớp tường thành càng kiên cố hơn nữa. Trái tim Du Huyền nhảy dựng lên một cái, rồi cô từ từ cúi đầu xuống. Trần Trứ bên cảnh chẳng cảm giác được loại biến hóa vi diệu này. Hắn dặn dò Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên: "Đợi chút nữa cảnh sát tới, hai đứa không được nói lung tung, cứ để tao xử lý là được rồi." "Hiểu rồi." Hoàng Bách Hàm nhỏ giọng nói, bởi bảo cậu ta nói chuyện với cảnh sát thì một chữ còn khó rặn ra nổi. "Em biết rồi, anh Trần Trứ." Triệu Viên Viên là ngoại lên duy nhất, bởi cha cô chính là cảnh sát, nên cô nhìn bộ đồng phục kèm với huy hiệu đã quá quen thuộc rồi. Hắn biết rõ Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên, nên bản thân cảm thấy khá yên tâm. Nhưng chuyện gì xảy ra với Du Huyền vậy, hắn có cảm giác cô đang rất căng thẳng. "Này?" Trần Trứ nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: "Cậu nghe hiểu lời mình nói không?" Nếu là bình thường, ai dùng giọng này nói với Du Huyền, ít nhất hai hàng lông mày của cô sẽ nheo lại. Nhưng lần này, cô cứ thế gật đầu, không hề có phản ứng gì khác. 10 phút sau, một thanh tra cảnh sát cấp ba dẫn theo hai chiến sĩ đi tới. Vốn dĩ bọn họ tưởng rằng chỗ này phát sinh sự kiện đánh nhau nghiêm trọng, nhưng vừa mới vào đã thấy mấy người mặc đồng phục cấp ba, thì vị cảnh sát trung niên này dâng lên cảm giác dùng dao mổ trâu giết gà. Ông ta điều tra qua tình hình một chút, sau đó nói với Trần Trứ và Trương Siêu: "Tôi cảm thấy, chuyện này cả hai cháu đều có vấn đề..." "Các cháu là người chuẩn bị thi đại học, đây mới là chuyện quan trọng nhất..." "Cháu tên Trần Trứ đúng không, bọn chú sẽ điều tra kỹ tình huống này, 3 ngày sau sẽ cho cháu câu trả lời chính xác..." Ngay lập tức, Trần Trứ trợn tròn mắt, đúng là thiên đạo có luân rồi, lại còn dùng chiến lược 'ba bước đi' lên người mình? Mình đã nằm xuống thế này rồi, tất nhiên không phải muốn nghe dạy bảo. Trần Trứ lập tức ngồi thẳng người dậy, trình bày suy nghĩ của mình một cách rõ ràng. "Thứ nhất, ngay từ đầu Trương Siêu muốn tấn công nữ thu ngân của cửa hàng giá rẻ. Bọn cháu và các bạn đứng ra ngăn cản, không ngờ Trương Siêu quay qua tấn công cháu." "Thứ 2, cửa hàng giá rẻ có camera giám sát. Nó có thể chứng minh lời cháu nói là sự thật, trong toàn bộ quá trình cháu không hề ra tay phản kháng." "Thứ 3, nhân viên thu ngân của cửa hàng giá rẻ, hoặc hai người bạn của cháu đều có thể làm chứng." "Thứ 4, gáy của cháu bị va đập một cái, hiện tại đầu óc có phần choáng váng, nên muốn giám định vết thương." "Thứ 5, cháu cần biên bản làm việc của cảnh sát." Trong quá trình va chạm không phản kháng, có camera giám sát, có giám định vết thương, đã thế còn yêu cầu biên bản làm việc... Vị thanh tra này không khỏi nhìn Trần Trứ vài cái. Đây là người trẻ sao? Đây là chuyên gia mới phải? Hoặc ít nhất trong gia đình cậu bé này có người trong ngành, cho nên mới nắm rõ quá trình điều tra đến như vậy. Nếu đã không còn cách nào tùy tiện xử lý, thì vị thanh tra trung niên này lập tức nói với Trần Trứ và Trương Siêu: "Đưa thẻ căn cước của hai đứa đây." Ông yêu cầu thẻ căn cước chứ không phải thẻ học sinh, điều này chứng minh sẽ giải quyết vấn đề theo quy trình. Nhưng cả Trương Siêu và Trần Trứ đều không cầm theo thẻ căn cước. Hai người đành báo số thẻ ra, rồi cảnh sát tiến hành xác minh. Cuối cùng bọn họ xác nhận hai đứa đều là học sinh cấp ba, Trương Siêu 19 tuổi, Trần Trứ 17 tuổi. Nếu 19 tuổi đã là người trưởng thành, dù người đó có học tiểu học, thì phạm pháp cũng phải gánh chịu trách nhiệm hình sự và dân sự. Thanh tra không nói gì thêm, mà tiến hành kiểm tra camera giám sát. Cho tới bây giờ, Trương Siêu vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này. Cậu ta còn giơ nắm đấm lên cảnh cáo Trần Trứ: "Người anh em, khi nào trở lại trường học, chúng ta sẽ nói rõ chuyện này." Trần Trứ nhếch miệng cười: "Cậu có thể về trường học hay không, thật ra phải xem tôi có vui vẻ hay không mới được." "Mày cứ nói phét đi." Tất nhiên Trương Siêu không tin rồi, con mẹ nó còn phải xem tâm trạng của mày, mày là cái thá gì chứ? Rất nhanh, thanh tra đã xem hết camera giám sát. Lúc này, thái độ của ông rõ ràng có sự thay đổi, đầu tiên là đi tới hỏi Trần Trứ: "Cháu có cần liên hệ cha mẹ không? Chút nữa phải tới bệnh viện kiểm tra đấy?" "Không cần." Trần Trứ không muốn cha mẹ lo lắng: "Cháu đi một mình được." Cảnh sát nhìn về phía Trương Siêu, thái độ đã không còn vẻ ôn hòa nữa, mà dùng giọng nghiêm khắc nói với thành phần không ổn định trong xã hội: "Cậu gọi cha mẹ mình tới đi. Cậu đánh vào đầu người khác khiến họ ngất xỉu, phải đến bệnh viện kiểm tra." Trương Siêu có chút sững sờ: "Cháu đâu có đánh vào đầu cậu ta. Chú cảnh sát, chẳng phải ngài vừa nhìn camera giám sát sao?" "Có một vài góc chết không nhìn thấy rõ." Vẻ mặt vị cảnh sát trung niên không hề thay đổi, nhẹ nhàng trả lời. Thời điểm, Trương Siêu còn đang mơ mơ màng màng, thì một chiếc xe cảnh sát đi tới bắt cậu ta lại. "Chúng ta về sở làm bản tường trình." Cảnh sát ra hiệu cho Trương Siêu ngồi lên xe cảnh sát. Đến giờ phút này, cậu ta mới nhận ra có điều không đúng. Chuyện gì thế này? Mình chỉ nghĩ khoe một chút cơ bắp, để thuận tiện kiếm về mối tình với Du Huyền thôi mà? Nhưng với tình cách của Du Huyền, nếu cô không nguyện ý thì ai có thể bắt được cô chứ? Còn tên Trần Trứ lớp bồi dưỡng kia nữa, mình đâu có đánh nó? Bản thân chỉ mới nắm cổ áo, nói chung định dọa cậu ta thôi mà? Làm sao một chuyện vô cùng đơn giản, mình đã bị mời lên đồn công an làm bản tường trình rồi? Ở thời đại này, dân chúng bình thường nhìn thấy xe cảnh sát đã có loại sợ hãi vô hình, chỉ cần bị đưa lên ngồi thì chẳng khác gì tội phạm. Đối với loại người thiếu kinh nghiệm như Trương Siêu, lại chẳng có chút vốn liếng pháp luật nào trong đầu thì rất dễ bị dọa. Khi cậu ta bị cảnh sát đẩy lên xe, thì ngay lập tức khuôn mặt trở nên trắng bệch. Rất nhanh, Trần Trứ cũng ngồi lên xe. Giữa hắn và Trương Siêu có một vị chiến sĩ. Nhưng cửa xe đang định đóng lại, Du Huyền bỗng nhiên xuất hiện ngăn lại: "Cháu cũng muốn đi." Vị thanh tra lắc đầu: "Trong xe không còn chỗ." "Cháu có thể ngồi chật được." Hai tay Du Huyền nắm chặt cửa xe. "Đừng gây chuyện." Vị thanh tra có vẻ tức giận: "Đây là xe cảnh sát, cháu cho rằng đây là nhà mình? Muốn làm gì thì làm?" Vị thanh tra này nói xong lập tức đóng cửa lại, nhấn chân ga đi thẳng tới bệnh viện gần nhất. Du Huyền nhìn chiếc xe cảnh sát dần khuất xa, cô cắn chặt môi, mãi cho đến khi máu bật ra, mới quay lại nói với Hoàng Bách Hàm: "Các cậu giúp tôi nhìn cửa hàng, tôi phải đi cùng Trần Trứ." "Không được... à ... à... mình không biết trông." Hoang Bất Hàm bất lực tìm lý do. "Không sao đâu anh Bách Hàm." Triệu Viên Viên tự nhiên tới quầy thu ngân, cạch cạch cạch, thành thạo sử dụng hệ thống, sau đó ngọt ngào nói: "Nhà em cũng có cửa hàng, em biết sử dụng thứ này."