Chương 40: Đã trùng sinh rồi, lòng tham nhiều một chút cũng dễ hiểu

Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh 05-04-2024 11:23:38

"Dì, cháu tên là Du Huyền, quê ở Xuyên Du, nhưng cháu lớn lên ở Việt Thành." Du Huyền giới thiệu bản thân. Lần này, Mao Hiểu Cầm chăm chú quan sát Du Huyền. Dưới ánh đèn, ngũ quan như quả đào mọng nước, đúng là mỹ nhân tuyệt sắc. "Con gái, con cũng học lớp 12 11 ở trung học Chấp Tín sao?" Mao Hiểu Cầm tò mò, bởi bà nhìn thấy một vài sợi tóc đỏ trên tóc Du Huyền. Sắc mặt Du Huyền ngây ra một chút, có điều vẫn chấn tĩnh nói: "Dì, cháu học lớp 12 1 học mỹ thuật của lớp nghệ thuật." Du Huyền nói xong, bỗng cắn chặt môi, lén lút nhìn phản ứng của Mao Hiểu Cầm. "Học mỹ thuật sao? Vậy con giỏi thật đấy." Nét mặt Mao Hiểu Cầm không hề thay đổi, chỉ là trong giọng nói có chút vui mừng: "Khi còn bé, Trần Trứ cũng đăng ký lớp học đàn tranh, kết quả tiền mất mà chẳng học được gì. Cho nên, cô thấy nghệ thuật còn khó hơn toán rất nhiều." "Đâu có, toán học mới khó..." Phản ứng của Mao Hiểu Cầm khiến Du Huyền rất vui. Cô là một cô gái đầu óc đơn giản, nên lập tức phàn nàn với Mao Hiểu Cầm, toán lý hóa khó thế nào. Mao Hiểu Cầm đứng cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng còn mỉm cười gật đầu. Mãi cho đến khi Trần Trứ thấy trời đã muộn, bèn vẫy một chiếc taxi để đưa hai cô gái trở về. Lúc này, bác sĩ Mao mới thở dài: "Hai cô bé đều xinh đẹp, cũng đều là cô gái tốt. Nhưng tiểu Du học nghệ thuật, mà nghệ thuật và văn hóa không cùng một đường, có thể Vi Vi vẫn tốt hơn chút." Vừa rồi, phản ứng của Mao Thái Hậu chỉ là diễn, bà không muốn Du Huyền khó chịu trong lòng. Nhưng bà cũng giống như tất cả các bậc cha mẹ trên đời này, thành kiến với lớp nghệ thuật đã ăn sâu trong tiềm thức. "Ơ, bây giờ là lúc nào, mà bà đã bắt đầu chọn tới chọn lui rồi?" Trần Bồi Tùng trêu chọc vợ mình, sau đó nhìn theo chiếc taxi đang dần mất hút, rồi nói: "Tôi thấy con bé Du Huyền rất tốt, chân thành, tốt bụng, tính tình thật thà. Hơn nữa, con bé thực sự quan tâm Trần Trứ nhà chúng ta, còn chuyện lớp nghệ thuật..." Lão Trần mỉm cười: "Tôi cho rằng nghệ thuật chính là bậc thang đưa văn minh tiến bộ." "Thế nhưng Vi Vi..." Mao Thái Hậu còn định tranh luận tiếp. "Được rồi, được rồi." Lão Trần khoát tay nói: "Tôi biết bà muốn nói gì, nhưng đây không phải điều quan trọng. Hiện tại, thi đại học mới là thứ Trần Trứ nên quan tâm nhất." Nghe được chồng nói câu này, lập tức Mao Hiểu Cầm tỉnh táo lại. Nguy hiểm quá, suýt chút nữa rơi vào mộng tưởng 'con dâu xinh đẹp' mà không thoát ra được. Nếu Trần Trứ không đậu đại học, đừng nói Tống Thì Vi hay Du Huyền, mà ngay cả Triệu Viên Viên cũng không thèm để ý đến nó. "Vậy chúng ta bắt xe về thôi?" Mao Hiểu Cầm hỏi. "Chẳng phải chủ nhiệm lớp Trần Trứ còn ở trong đại sảnh sao?" Trần Bồi Tùng chắp tay sau lưng, một lần nữa bước vào sảnh tiếp đón đồn công an: "Hỏi xem thành tích Trần Trứ thế nào, sau đó hỏi ý kiến thầy cô một chút, lúc điền nguyện vọng tháng 5 nên thế nào cho khỏi lãng phí điểm." Năm 2007. Quảng Đông vẫn tiến hành điền nguyện vọng sau đó mới thi. Tháng 5, phòng máy tính của trường mở ra, sau đó lần lượt các lớp đến, mở ra trang web tuyển sinh, đánh số căn cước công dân vào, sau đó điền ba nguyện vọng vào đó. Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm vẫn còn băn khoăn không biết Trần Trứ nên học ngành nghề nào. Nhưng thật ra, Trần Trứ đã quyết định xong rồi. Học Viện Lĩnh Nam Trung Đại, hoặc Mã Viện. Nếu chọn Mã Viện, khả năng lớn bước lên con đường sĩ đồ. Nếu chọn Học Viện Lĩnh Nam, vừa có thể kinh doanh vừa có thể tham chính. Đương nhiên mặc kệ hắn đậu khoa nào, Trần Trứ nhất định sẽ lựa chọn tiến vào danh sách điều động sinh, đây là những sinh viên xuất sắc, được nhà nước lựa chọn, để làm dự bị cho cán bộ cấp cơ sở. Nếu hắn khởi nghiệp thất bại thì vẫn còn đường lui. "Chủ nhiệm Trần, đến rồi." Không lâu sau, xe taxi đã đến dưới nhà Du Huyền. Hình như đêm nay Ngô Dư cũng ngủ lại nhà cô, cho nên Trần Trứ không xuống xe, chỉ vẫy tay chào tạm biệt hai cô gái. Trên xe còn mỗi hắn và Hoàng Bách Hàm, nên Trần Trứ quyết định đưa thằng bạn về trước. Xe taxi lái được một đoạn, Hoàng Bách Hàm ngồi ghế phụ bỗng quay đầu lại hỏi: "Trần Trứ, đừng nói với tao mày muốn hai cô bạn gái đấy?" Đại Hoàng hỏi quá thẳng, khiến tài xế đang tập trung lái xe bỗng nhiên vặn nhỏ tiếng nhạc lại, vểnh tai hóng hớt. "Không có." Ngay từ đầu, Trần Trứ không muốn thừa nhận. "Tao chưa biết yêu là gì, nhưng tao đâu có ngu." Đại Hoàng buồn buồn nói: "Vừa rồi, tao ngồi trên xe suy nghĩ, trong khoảng thời gian này những hành động của mày giống như muốn đặt cược cả hai bên, đúng không?" Trần Trứ im lặng, đèn đường từ bên ngoài xuyên qua cửa xe, chiếu vào khuôn mặt đang không ngừng nhấp nhô. Sau một lúc lâu, Trần Trứ nhẹ nhàng thở dài: "Hi vọng, thời điểm mày tỏ tình, cũng tỉnh táo như lúc này." Câu này tương đương với thừa nhận nghi vấn trong lòng Hoàng Bách Hàm. "Vì sao?" Hoàng Bách Hàm không nhịn được hỏi. "Vì cái gì..." Trần Trứ cũng từng nghĩ qua, nguyên nhân vì sao đây? Thật ra muốn nói về chuyện tình cảm, đến bây giờ mặc kệ với Du Huyền hay Tống Thì Vi, mình chưa hề có tình cảm sâu sắc đến vậy. Thế nhưng chẳng hiểu tại sao, từ sâu trong tiềm thức của hắn, giống như những gì Hoàng Bách Hàm suy đoán, hắn muốn đặt cược cả hai bên. Có lẽ do lòng tham sao? Cho nên, hắn không muốn nhìn thấy cảnh đẹp chạy xa khỏi mình. Đương nhiên, có những lúc trong nội tấm hắn có chút giãy giụa, cho nên hình thành tình huống 'không chủ động từ chối, đợi thi đại học xong rồi tính'. Trần Trứ nói lý do này cho Hoàng Bách Hàm nghe. Đại Hoàng hiếm thấy hiểu rõ vấn đề: "Tao cũng từng có giấc mộng này, toàn bộ gái xinh trong trường đều là của tao." "Nhưng..." Hoàng Bách Hàm thành thật nói: "Tao không có năng lực này." Trần Trứ không nói, Đại Hoàng không có năng lực, bởi nó không trùng sinh." Hoặc nói một cách khác, có ít người dù trùng sinh cũng chưa hẳn làm được. Nhưng mình trùng sinh, có một số chuyện chỉ cần nghĩ như vậy, thật ra không khó lắm. Giống như việc vừa rồi trong đồn công an, trong lòng hắn nghĩ 'không muốn Tống Thì Vi hay Du Huyền hiểu lầm', tự nhiên trong đầu lóe lên suy nghĩ, rồi mọi hành động cứ tự nhiên diễn ra. Hoàng Bách Hàm thấy Trần Trứ không nói chuyện, cho là thằng bạn đang dần tỉnh táo lại, nên nói lời khuyên nhủ: "Mày nói không muốn cảnh đẹp chạy đi, vậy nếu sau này gặp phải cô gái xinh đẹp thì thế nào?" Thật đúng Trần Trứ chưa nghĩ tới chuyện này, bởi vì cộng cả trước và sau khi trùng sinh, bản thân gặp qua không ít việc, nhưng xét về nhan sắc, Tống Thì Vi và Du Huyền đã đạt đến mức độ đỉnh cấp rồi. "Thôi quên đi." Đại Hoàng tiếp tục khuyên: "Thành thật chọn một người, tao thấy Du Huyền quá hoàn hảo rồi, đó là Du Huyền đấy. Gia đình Tống Thì Vi quá tốt, nhìn chiếc xe có thể đoán ra được." Mặc dù, bây giờ Trần Trứ có nhiều thời gian gần Du Huyền hơn, nhưng nghe Đại Hoàng kiên định đứng về 'phái Du', cũng không nhịn được nói đùa: "Gia đình có điều kiện làm gì phải điểm trừ. Con trai chúng ta mục tiêu đơn giản lắm, kiếm tiền và yêu đương. Nếu tao yêu nhau với Tống Thì Vi, chẳng phải bỏ qua kiếm tiền, lúc đó tiết kiệm được rất nhiều thời gian đấy." "Ha ha ha." Hoàng Bách Hàm cười lớn, sau đó tự nhủ: "Trần Trứ, tao hiểu rõ mày mà, mày không phải người như vậy. Có là thế thật, mày cho rằng mấy người có tiền đần cả sao? Tao thấy cha Tống Thi Vi cực kỳ khôn khéo." Điểm này, Trần Trứ đồng ý, sau đó nhìn mặt trăng lạnh băng trên cao, cũng không biết giờ này Tống Thì Vi thế nào? Thật ra, Tống Thì Vi cũng vừa mới về đến cổng tiểu khu, nhà của cô ở khu "Châu Giang Đế Cảnh', thuộc vào khu vực giàu có số một thành phố. Cách đó chừng 500 mét, đang xây dựng kiến trúc sẽ trở một trong những kiến trúc tiêu biểu của Quảng Đông là Tháp truyền hình Quảng Đông, hay được mệnh danh là Bờ Eo Thon. Chiếc s600 lao vút đến dưới tòa nhà. Tống Tác Dân không lên nhà cùng con gái, ông đưa cặp cho con, sau đó sặn dò: "Con về nghỉ ngơi sớm đi, à mà..." Lão Tống dừng lại chút, rồi lắc đầu nói: "Đừng nói cho mẹ con chuyện hôm nay. Không với tính cách của bà ấy, sợ rằng dám theo con đến trường mỗi ngày đấy."